Bạn sẽ ổn thôi.
Tên truyện: Bạn sẽ ổn thôi.
Tác giả: Linh Yunki (Giun Béo).
Thể loại: Truyện ngắn.
*
Bạn còn nhớ như in hình ảnh mình lúc nhỏ, mỗi lần đi học về bước chân đều dừng lại rất lâu trước cổng Cung Thiếu nhi ấy, chỉ để nhìn lén lớp học võ taekwondo của thầy Dương. Ánh mắt bạn sáng lấp lánh lại đơn thuần hơn ai hết, đôi đồng tử giãn to, bạn háo hức chạy về nhà kéo tay áo bố nài nỉ cho mình đi học võ. Mẹ bạn đi làm về muộn vừa dựng xe ngoài sân, nghe thấy đòi hỏi của bạn liền chau mày càu nhàu: "Cái gì cơ? Nhà mình nghèo như vậy, tiền đâu mà cho mày đi học võ hả? Mày học tốt trên lớp là được rồi. Con gái, không cần học ba cái vớ vẩn tốn thêm tiền của bố mẹ."
Bạn còn nhớ như in chiếc áo trắng đồng phục cũ bị mình cắt thành một sợi dây đai lởm chởm, bạn buộc nó trên eo, vui vẻ chạy sang nhà hàng xóm nhờ cậu bạn dạy võ cho mình. Ngay tối hôm ấy, mẹ phạt bạn đứng úp mặt vào tường không được ăn cơm tối, đứa em trai nhỏ hơn bạn vài tuổi ngồi ăn cơm vẫn còn có người giục, nó giương mắt nhìn bạn đầy ghét bỏ. Bạn cắn răng, thề thốt như lời mẹ muốn rằng mình sẽ không học võ nữa, sẽ học hành chăm chỉ.
Bạn có nhớ màn biểu diễn văn nghệ lúc bạn học cấp hai không? Nhà trường thông báo phụ huynh đi cùng học sinh, bạn ngồi cạnh bố mình trên sân trường, cùng bố xem các tiết mục văn nghệ. Cậu bạn hàng xóm biểu diễn taekwondo được cả trường vỗ tay hưởng ứng cùng ngợi khen, bố mẹ cậu ta ngồi dưới sân trường miệng liên tục nói với những phụ huynh và thầy cô xung quanh: "Con trai tôi đấy, thằng bé đi học võ từ nhỏ, bây giờ đai đen rồi, chẳng ai đánh lại được nó cả. Ha ha, hồi nghỉ hè năm ngoái con tôi còn được công an xã trao bằng khen thưởng vì nó giúp người dân bắt trộm đó."
Bố bạn ngồi bên cạnh, ông nhăn mày lườm bạn: "Xem con nhà người ta kìa, giỏi thế chứ, mày chẳng được tích sự gì cả."
Bạn cúi đầu, cả người cứng đờ như pho tượng, hốc mắt hơi hoe đỏ, không nói thành lời. Vết thương trong lòng lúc còn nhỏ như bị ai xé rách thêm một đường dài, những tiết mục văn nghệ sau đó bạn hầu như không còn ngước mắt lên để xem vì bạn chẳng còn tâm trạng háo hức nữa rồi.
Bạn còn nhớ hồi còn học cấp ba không? Năm lớp mười, trong một lần được cô giáo chủ nhiệm giao nhiệm vụ vẽ tranh trang trí báo tường, bạn gặp cậu bạn ấy ở tiệm họa cụ. Cậu bạn ấy giúp bạn hoàn thành báo tường, bạn vui vẻ đến mức mỗi lần nhìn thấy cậu ấy trên sân trường khóe môi cũng sẽ cong lên một đường. Bạn mặc áo dài, vuốt lọn tóc rối ra sau tai, trông mình trước gương có chút nữ tính lại xinh đẹp biết bao. Bạn thích cậu ấy nhiều quá rồi, đúng không nhỉ?
Lớp mười hai, bạn can đảm hỏi cậu ấy tốt nghiệp xong định chọn học trường đại học nào, người ta nói dự định thi vào trường kiến trúc, bạn cẩn thận lưu giữ tên trường học trong đầu, không biết đã nghĩ đến lần thứ mấy trăm rồi.
Bạn vui vẻ nói với bố mẹ nguyện vọng thi của mình, bạn kể cho mẹ nghe về cậu bạn mà bạn thích, mẹ sầm mặt, dập tắt ý định của bạn: "Mây tầng nào tụ tập với mây tầng ấy, tỉnh táo đi con gái, cậu bạn kia nhà giàu như vậy, đám mây ở dưới chân núi như con dù có cố vạch đường để leo lên thì cũng có ngày bị rơi xuống, tiếp tục sống ở lưng chừng dưới chân núi thôi."
Bạn sắp thi đại học, điền nguyện vọng thi vào trường đại học Ngoại ngữ theo đúng ý của bố mẹ, lớp mười hai năm ấy đêm nào bạn cũng học bài rất muộn. Một đêm trước kỳ thi thử đầu tiên, bạn lôi hộp màu nước đã lâu không động đến, nhìn ngắm những vết nứt của sáp màu rồi thất thần rất lâu, lòng bạn nặng trĩu tâm tư. Cậu bạn sẽ thi trường kiến trúc của bạn, có thất vọng về bạn hay không? Bạn chỉ là bụi cỏ nhỏ ven vệ đường cao tốc, xe cộ lao nhanh qua cũng không ai ngốc đến mức dừng lại đem bạn đi theo cùng.
Bạn học đại học rồi, chung phòng với một cô gái sành điệu gốc thành thị. Cô ấy hỏi tại sao bạn chỉ dùng thỏi son có giá rẻ tiền như vậy, sinh viên rồi sao phong cách ăn mặc của bạn vẫn quê mùa như hồi còn con nít thế? Bạn cười gượng gạo, nhìn bộ đồ hàng hiệu cô ấy khoác trên người phải mất nửa năm tiền tiêu vặt của mình, không nói thành lời.
Những năm học đại học, mỗi ngày bạn đều đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, tiền bố mẹ đưa chỉ đủ sinh hoạt, học phí trường ngoại ngữ đắt đỏ quá. Bạn không dám nói với họ, mỗi lần nhìn thành tích tầm trung của bạn bố mẹ cũng chỉ thở dài lắc đầu. Dù bạn có cố hết sức, nhưng môn ngoại ngữ bạn không thể nào nhét nổi vào đầu, bạn chỉ thích bảng màu sặc sỡ cùng với cây cọ vẽ thôi.
Bạn gọi điện về hỏi bố mẹ có thể cho mình thêm tiền tiêu vặt hay không, bạn muốn mua một chiếc váy mặc vào ngày tốt nghiệp đại học, mẹ nghe điện thoại càu nhàu: "Em trai mày năm nay cũng học cấp ba rồi. Trong nhà có nhiều tiền đâu chứ, còn phải mua cho nó mấy đôi giày tốt để đi đá bóng với bạn, váy thì mai tao ra chợ kiếm cho mày cái nào rẻ rẻ, cuối tuần mày về nhà thì lấy rồi đem lên ấy. Cái gì trên thành phố mua cũng đắt, chẳng đâu bằng quê mình."
Bạn thở dài, từ nhỏ đến lớn thứ gì tốt đều là của em trai. Chiếc giường ký túc xá ọp ẹp, bạn tắt điện định để mình ngủ thiếp đi nhưng chẳng thể nào vào giấc. Mùi nước hoa của cô bạn chung phòng vẫn còn lưu lại trong không gian tăm tối, nước mắt bạn âm ỉ rơi xuống. Có lẽ một phần ý trí của bạn lúc còn nhỏ đã bị bố mẹ hủy hoại rồi, cho nên bạn chọn từ bỏ, cam chịu thay vì quẫy đạp mà hiên ngang đi dạo giữa đất trời rộng lớn này.
Bạn tốt nghiệp đại học, công việc mới làm bạn cảm thấy nghẹt thở, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, bạn chăm chỉ cống hiến suốt mấy năm khiến cơ thể đã có dấu hiệu của bệnh nghề nghiệp, bạn rất cần được nghỉ ngơi.
Bố mẹ giục bạn mau lấy chồng, bạn mệt mỏi với những buổi xem mắt, nhiều lần bạn rất muốn nói thẳng với bố mẹ: "Hai người để con tự do được không? Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng làm theo ý của bố mẹ rồi, chuyện hôn nhân gia đình để con tự xử lý được không? Làm sao con có thể sống cả đời cạnh một người con không yêu được cơ chứ?"
Nhưng dù bạn có thét gào, phản kháng mạnh mẽ thế nào cũng đều bị họ gạt phăng đi. Lúc trước ai luôn miệng nói rằng mây tầng nào sẽ chơi chung với mây tầng ấy chứ. Lúc trước hi vọng bạn gieo xuống nền đất ấy là ai cáu giận đưa chân đạp nát hạt giống còn chưa kịp vươn mầm.
"Con gái cho đi học đại học tốt làm gì, bây giờ cố gắng kiếm thằng nào gia đình có tiền, điều kiện tốt để gả đi là được."
Gia đình có điều kiện tốt dựa vào thứ gì sẽ để mắt đến con gái bố mẹ chứ? Con gái của bố mẹ đâu có ưu tú, nó chỉ là một bụi cỏ nhỏ sống ven vệ đường cao tốc, chẳng hơn.
Bạn cho rằng mình không xứng đáng, mình hèn mọn, nhu nhược lại giỏi cam chịu. Bố mẹ già rồi, bạn nổi loạn liệu họ có chịu đựng nổi cú sốc ấy hay không? Hóa ra tất thảy ước mơ của bạn lại đơn giản bị vùi dập bởi những câu nói nhẹ nhàng mang tính sát thương từ người lớn, nhiều lần đến thế.
Từ khi nào bụi cỏ dại ven đường đã mọc gai nhọn rồi, không còn cần đến sự chăm sóc của ai cả vì bạn vốn dĩ có thể làm được tất cả. Người ngoài trông vào, còn nghĩ bạn kiêu ngạo, độc lập, bạn mạnh mẽ - kiên cường, chẳng biết sâu bên trong bạn đã chịu tổn thương hàng vạn lần ra sao. Bạn trầm lặng đến thế, bạn thu mình dưới vỏ ốc sên, không còn là cô bé ngày nhỏ háo hức đứng rất lâu trước cổng Cung Thiếu nhi với đôi mắt sáng lấp lánh, cô bé không hiểu chuyện đòi bố mẹ cho đi học võ giống các bạn học.
Bạn gặp lại mối tình đầu của mình hồi còn học cấp ba trong một lần họp lớp cũ, cậu bạn ấy vẫn như nắng ấm mặc kệ lúc này đây trên vai đang khoác chiếc áo của người trưởng thành. Cậu ấy nhìn rắn rỏi mạnh mẽ, chín chắn hơn trước đây nhiều. Còn bạn chắc cũng khác, cúi đầu thật thấp, thỉnh thoảng nói đến chuyện gia đình bạn chẳng biết phải dùng từ ngữ ra sao để diễn tả.
Cậu ấy cười sự vụng về của bạn, một ngày nắng đẹp cậu ấy hỏi bạn: "Những mềm mại nữ tính nhất, đã dành hết cho ai?"
Bạn ngây người, không biết phải đáp lại câu hỏi ấy ra sao. Bạn của bây giờ hình như đúng là hình mẫu con gái mà bố mẹ mong muốn rồi, nhưng bạn lại không thấy vui vẻ vì điều đó. Bạn nhớ đến chính bạn ngày cấp ba, cô gái nhỏ tỉ mỉ mặc áo dài, vuốt những sợi tóc rối ra sau tai, cô gái nhỏ thích cậu trai có ánh sáng như ngọn hải đăng. Bạn giật mình chột dạ, nếu bạn là con thuyền đi lạc trong đêm tối, liệu sẽ có ngọn hải đăng nào chịu xuất hiện chỉ đường, chịu phát sáng chỉ vì bạn hay không?
Một ngày trời mưa ngâu, buồn đến nỗi thành phố như muốn chìm vào giấc ngủ bất kể lúc nào còn bạn thì trốn làm ở công ty mà chẳng có lý do gì cả. Lẽo đẽo đi theo cậu bạn ngày ấy bạn thương mến, cùng cậu ấy sơn lại bức tường cũ của quán nước nhỏ, vẽ những hình vẽ bạn yêu thích, màu mực lấm lem trên tay và gò má hồng, góc áo sơ mi công sở bấy lâu phẳng phiu sạch sẽ đã sớm bị những hạt sơn acrylic nhuộm lấy. Bạn cười khúc khích, muốn ngày mai cũng như hôm nay, ngày sau đó cũng giống ngày mưa ngâu này.
Chiều tối về đến nhà, mẹ bạn trông thấy bộ dạng xấu xí vì màu vẽ của bạn, nhớ đến câu chuyện lúc chiều còn buôn dở với bà hàng xóm lúc đương quét rác ngoài cổng. Không buồn nói với bạn lý do gì cả, xô nước rửa rau còn bẩn trực tiếp hắt lên người bạn, bạn mệt mỏi rồi, nước mắt không cầm nổi mà rơi xuống trên gò má gầy, bạn cúi đầu lặng lẽ ra quyết định.
"Mày cút luôn đi, tao không có loại con gái như mày, đừng mang mấy cái bẩn thỉu về nhà tao. Thằng ấy là thằng nào hả? Cái thằng quét sơn thuê ấy là đứa nào hả? Mày lớn đầu từng này rồi sao còn đi cùng với cái loại lêu lổng như thế nữa? Đồ ngu, cho ăn học mà không khôn lên được tí nào cả."
"Mẹ, con xin nghỉ việc rồi."
Mẹ câm lặng, nhìn bạn như không tin vào mắt mình. Bố bạn vừa dắt xe vào đến cổng, nghe được lời con gái nói, cùng bộ dạng lấm lem của con gái, ông không hiểu. Bạn nghiêng đầu nhìn bố, dòng nước mắt ấm áp vẫn đang lăn trên gò má gầy, nghĩ đến rất nhiều chuyện, bạn hít thở một hơi thật sâu, nuốt đi tiếng ấm ức nấc cụt. Bạn đủ dũng cảm rồi.
"Từ nhỏ đến lớn, con đều sống theo ý của bố mẹ. Lúc nào cũng con không được làm cái này, phải học theo cái kia, lúc nào con cũng có cảm giác sao mình lại hèn mọn đến thế nhỉ, nhà mình nghèo thì không được ước mơ giống các bạn khác ư? Các bạn ấy giỏi, ngoài kia đầy người giỏi hơn con nhưng những lúc con định cố gắng, thì hai người lại chung sức đẩy con xuống dưới bùn, tại sao thế? Có lúc con ngốc nghếch nghĩ dại, hay là mình chết quách đi thì bố mẹ sẽ không làm phiền mình nữa, con điên mất, tại sao mình cứ luôn có suy nghĩ tiêu cực ấy chứ."
"Những lúc bị mắng chửi, con không phản kháng nổi, con nghĩ tại sao lúc mẹ sinh con ra lại không bóp chết con luôn đi. Sao lúc nào trong đầu con cũng chỉ có suy nghĩ tiêu cực chết tiệt ấy, từ nhỏ đến lúc lớn, tích tụ dần dần giống như máu bầm trên thịt không được chăm sóc cẩn thận sẽ biến thành sẹo vậy. Con chỉ có một cuộc đời thôi mà, sao lúc nào cũng phải làm chuyện mình không thích? Con không muốn như vậy nữa."
Bạn mặc kệ bố mẹ sợ hãi thế nào, gọi tên bạn ra sao, trong đêm mưa ấy bạn đã ra quyết định rồi, bạn lao người chạy trốn khỏi nửa bầu trời. Giống như cái cách bạn dốc sức chạy trên đôi giày sũng nước mưa, giống như việc chỉ cần bạn chạy thật nhanh thì ngày mai sẽ tươi đẹp hơn một chút, thế giới sẽ vì thương hại bạn mà đối xử dịu dàng với bạn hơn.
Cậu ấy đến cùng chiếc ô màu xanh, bạn ngồi tựa lưng vào bức tường cũ trong khi quần áo đã ướt sạch với đôi giày bẩn đất đáng thương, vòng chặt hai tay rồi gục mặt thật sâu vào đầu gối, bạn không muốn mình khóc nấc lên như thế này nhưng lại chẳng kiềm chế nổi bản thân.
Bạn thảm hại nhất, yếu đuối nhất cũng là lúc cậu ấy trông thấy bạn, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, hỏi bạn rất nhiều chuyện, bạn trả lời từng cái một, nói rất nhiều ấm ức bấy lâu cất giữ trong lòng cho đến khi bạn mệt lả mà thiếp đi trên bờ vai rộng của cậu ấy.
Ánh nắng ban mai chiếu lên gò má bạn, bạn cau mày, đưa tay khẽ dụi mắt rồi ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm áp, giống như vừa mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ ấy, bạn cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của rất nhiều lời nói buộc tội và vô ý của người lớn. Hủy hoại một đứa trẻ dễ đến mức nào cơ chứ? Là lúc nó chưa kịp trưởng thành.
Bạn nhìn căn phòng quen thuộc, bát cháo nóng hổi vẫn còn bốc hơi nghi ngút đặt trên tủ cạnh đầu giường, dòng chữ xiêu vẹo quen thuộc của mẹ trên trang giấy đã lâu bạn không thấy: "Bố mẹ xin lỗi, từ giờ con cứ làm chuyện mình muốn nhé. Bố mẹ hứa sẽ không phạm sai lầm nữa đâu!". Bạn không kìm lòng được khi thấy dáng mẹ mình vẫn thập thụt ngoài cửa phòng, có lẽ bà lo sợ, cũng hối hận, vì thương bạn nên mới ngốc nghếch muốn bạn phải làm theo ý mình chẳng phải thế ư? Hình như ai cũng đối xử khắc nghiệt với chính người thân của mình, bạn không muốn mình giống như vậy.
"Mẹ... con không trách mẹ đâu."
Một trận dầm mưa lớn khiến bạn ốm nặng, một cái tôi bướng bỉnh khẽ thức dậy sau giấc ngủ dài, trồi non vừa kịp nhú trên ngọn cây già cỗi, bạn vừa ăn từng thìa cháo mẹ đút vừa đưa mắt nhìn những tia nắng tinh nghịch ngoài ban công, khóe môi nhẹ mỉm cười.
By: Linh Yunki's Story.