12
0
2916 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Cánh bướm linh hồn


Vợ tôi đã mất. Một cái chết đầy đau đớn khi bị nghiền nát dưới bánh xe tải của gã tài xế ngủ gật, những phần di thể của vợ tôi được gắp lại như thể chúng là mớ rác bên đường. Máu đỏ tươi ngập xuống lớp nhựa đường đến mức người ta không thể rửa trôi được nữa. Một loạt sự kiện đần độn diễn ra sau đó. Đầu tiên là báo chí đưa tin và nêu ra các khả năng dẫn đến việc tai nạn xảy ra vào ngày hôm đó, kế tới là bài đăng tin khám nghiệm pháp y, rồi gã tài xế lên tiếng cầu khẩn và chối tội ngủ gật trong khi lái xe. Cuối cùng là hàng trăm lời bình luận từ những kẻ thậm chí tôi còn không thể biết được tên thật của chúng, khi chúng phân tích việc vợ tôi đã đi vào “điểm mù” của xe tải và kể lể như thể chúng có mặt ngay tại hiện trường. Làn sóng từ cư dân mạng bùng nổ, gào thét và đòi lại công lý cho gã tài xế nghèo khổ bần cùn đáng thương phải nuôi hai đứa con trong cảnh cơ cực vì người vợ đã bỏ đi. Chỉ từ một vụ tai nạn thảm khốc, vào đúng thời điểm những chiếc xe tải và container lớn gây ra nhiều sự cố, và một vài vụ việc khác liên quan tới sự tắc trách của những ai tham gia giao thông tại đất nước này, đã trở thành một làn sóng với hai dòng quan điểm đối lập nhau. Và gia đình của tôi, thay vì dành hết đau thương tổ chức lễ tang cho người vợ vừa mất của mình, phải chật vật chống chọi lại sự quấy rối của lũ phóng viên khốn nạn, làm tiền trên cái chết và nỗi thống khổ của người khác.

Ánh sáng chớp nháy của đèn flash bật tắt liên tục khiến tôi khó chịu. Mọi người ở đây đều khó chịu với lũ phóng viên. Hàng xóm thì háo hức miêu tả lại ấn tượng về vợ tôi như thể họ vẫn thường hay qua thăm nom người vợ tảo tần tội nghiệp. Những đứa trẻ họ hàng ăn mặc đẹp đẽ với quần áo đa sắc màu đến lễ tang người dì, người cô của mình. Đám kền kền đậu xe từ đầu ngõ đến cuối xóm, lân la hỏi thăm hết nhà này đến nhà khác, chĩa ống kính đen vào gương mặt của từng người, dí micro xóa tạp âm vào tận mồm của những người đàn ông và phụ nữ khua môi múa mép. Vụ tai nạn của vợ tôi trở thành dẫn chứng cho một đám con dân gõ phím sau máy tính, chúng hết phân tích về không gian địa hình xảy ra tai nạn đến việc đưa ra các giả thuyết về an toàn giao thông, tranh cãi nhau bằng cách chia sẻ liên tục đoạn clip quay lại cảnh vợ tôi bị nghiến nát dưới chiếc xe to lớn. Xát muối vào nỗi đau của gia đình tôi bằng những lời chỉ trích việc người vợ của tôi qua đường không cẩn thận và thiếu kiến thức về an toàn giao thông dẫn đến việc chết thảm là “đáng đời”. Một lũ khốn nạn!

Đám tang diễn ra một cách chộp giựt. Chẳng ai có đủ thời gian chú ý đến một lễ tang, khi hình ảnh và clip của người thân mình lan tràn trên mạng xã hội. Chỉ vài ngày hoặc vài tuần sau đó, bọn chúng lại vứt những hình ảnh cuối cùng của vợ tôi xuống một nơi nào đó trong bộ não tí hi, và để cho vụ việc chìm vào trong quên lãng sau khi đã bới móc toàn bộ cuộc sống và gia cảnh của người khác chỉ nhằm mục đích tăng thêm dẫn chứng cho những lời chỉ trích của mình. Căn nhà của tôi lại chìm vào trong tĩnh lặng, mọi thứ đã trở về nhịp độ vốn có của nó, trừ tôi. Có Chúa mới biết tôi yêu nàng đến dường nào. Từng lần gặp đầu tiên, đến những buổi hẹn. Những lần sinh nở đau đớn nhưng cô ấy vẫn mỉm cười hạnh phúc, thời gian cùng chăm sóc những đứa con. Bữa cơm ngon lành mỗi tối, những nỗi đau và hạnh phúc mà chúng tôi đã cùng trải qua bên nhau…Cuộc sống của tôi là phải có cô ấy ở đó. Rồi một ngày, chúng biến mất hết cả. Chẳng còn gì ở lại.

Có vài điều tín ngưỡng mà từ trước đến nay tôi chẳng bao giờ thèm để ý, nhưng mãi cho đến khi vợ mất thì tôi lại mong mỏi đó luôn là sự thật. Trong bốn mươi chín ngày đầu tiên, nàng sẽ trở về, hiện hữu đâu đó trong gian nhà này, hoặc tại nơi xảy ra tai nạn. Trong bốn mươi chín ngày, tôi vẫn có thể nhìn thấy vợ tôi lần nữa, không phải dưới hình dạng mớ thịt nhầy nát bấy được đặt trong quan tài, mà là người vợ thực thụ của tôi, với gương mặt ấy, dáng hình ấy, đôi mắt ấy… Thế là, như một kẻ điên lang thang trong đêm tối, tôi ngồi trong gian phòng vắng lặng, rồi lại lê chân đến nơi đã xảy ra vụ tai nạn, chỉ mong được gặp vợ thêm lần cuối. Như Orpheus kiếm tìm Eurydice chốn địa phủ, nếu thế gian này có tồn tại cổng âm dương, tôi cũng sẽ bước xuống tầng sâu nhất mà tìm kiếm nàng. Kể cả khi phải mở thêm một chiếc họp Padora, tôi cũng sẽ mặc kệ lũ quỷ dữ chiếm lấy thế giới chỉ để tìm tia hy vọng cuối cùng.

Giữa cơn điên dại, tôi đi tìm đến nơi nàng đã chết. Vũng máu đỏ thẫm vẫn tồn tại ở dó, dưới ngọn đèn đường hiu hắt. Những giọt máu nóng hổi từ cơ thể nàng thấm sâu vào lớp nhựa đường, thể hiện rõ sự níu kéo cuộc sống của nàng đến mức nàng chẳng muốn sự hiện hữu của mình bị xóa đi bởi dung dịch Amoniac hay Hydrogen Peroxide. Bóng đêm phủ xuống khắp nơi, dường như trong sự tịch mịch này người ta thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của từng người xung quanh đang êm giấc trong căn nhà êm ấm. Kể từ khi nàng đi mất, tôi trở nên nhạy cảm hơn với sự sống. Một hơi thở dài cũng khiến tôi nhớ đến người vợ của mình. Đứng giữa những lớp sương đêm, trong không gian lặng lẽ và cô đơn đến lạ, tôi tự hỏi tại sao lại là nàng? Tại sao không phải là một ai khác, mà lại là người vợ của tôi, mẹ của các con tôi? Tại sao Chúa dứt bỏ sự sống ra khỏi nàng, rồi nâng linh hồn nàng đi khỏi cuộc sống của bố con tôi? Những giọt nước mắt không thể tuôn rơi trước mặt hai đứa trẻ lăn dài trên má tôi, trút xuống lớp máu khô dưới nền đường khiến chúng loang ra. Cứ như thể tôi và nàng khóc thương nhau cùng một lúc.

Tiếng gió lùa qua những tán cây trong màn đêm rít lên khe khẽ, những ngọn đèn đường vàng nhạt bỗng chốc vụt tắt khiến tôi chú ý. Giữa ngã ba đường, bóng đêm trườn tới và cắn ngập tất cả vào trong. Có tiếng xe kéo vang lên khe khẽ, một đoàn người xa lạ tôi chưa hề nhìn thấy trong khu mình sống tiến tới dưới ánh trăng khuyết mờ. Một tá người mặc đồ dài đa sắc kì lạ tiến đến, phía sau là một cỗ xe lừa kéo chậm chạp bước đi dưới đêm trăng. Họ đi lặng lẽ đến độ tôi chẳng nghe được tiếng bước chân, thậm chí là cả hơi thở. Chỉ có tiếng phì phò của hai con lừa kéo, cùng âm vang lộc cộc của chiếc xe có bánh bằng gỗ. Họ đi ngang qua tôi, nhưng chẳng có lấy một người liếc nhìn gã đàn ông kì quặc đứng khóc trong đêm tối. Hàng người bước đi trong sự tĩnh lặng, mỗi người cầm lấy một chiếc lá khô và một cây đèn cầy không thắp sáng. Họ cứ đi mãi, đi mãi. Khi họ bước đến từ xa, chỉ có khoảng một tá người, nhưng dòng người cứ lũ lượt đi ngang qua tôi, hết người này đến người khác, cứ như nửa số dân thế giới đang tuần hành giữa khuya. Đó là khi tôi nhận ra mình đang nhìn thấy gì: dòng người này đi đến cõi chết. Chiếc xe kéo cứ đẩy tới bởi hai con lừa, rồi một chiếc xe khác tương tự, cứ cách mười hai người là một chiếc xe. Bên trong xe được che kín bởi lớp khung cửa cắt vuông, phía đầu xe treo một chiếc chuông gió màu bạc. Tiếng chuông cứ đung đưa kể cả khi những tàn cây đều thinh lặng. Tôi thấy những gương mặt lạ lẫm có, quen thuộc có bước dần qua mình. Có lẽ nàng cũng nằm trong đoàn người này chăng? Có lẽ tôi sẽ được nhìn mặt nàng, yêu thương nàng lần cuối nếu đi theo dòng dịch chuyển trước mặt? Có lẽ, tôi sẽ trở thành Orpheus tìm kiếm vợ mình dưới địa phủ, và nếu may mắn, phải chăng tôi sẽ được chung sống cùng nàng, thêm lần nữa?

Chẳng có chút nghĩ suy, tôi lao đầu bước nhập vào dòng người đang tuần hành trong buổi đêm tĩnh mịch. Họ cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng đến được điểm dừng. Tôi nhìn vòng quanh, tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong gần nửa cuộc đời của mình, nhưng nàng đang lẩn khuất đâu đó giữa vô vạn linh hồn, mà đôi mắt tôi đã dần trở nên mệt mỏi sau những ngày đau đớn khóc thương nàng. Tiếng chuông gió rung lên lần nữa, tôi phát hiện ra cứ mỗi lần thanh âm leng keng của nó vang vọng, thì đoàn người đi trước đó đã biến mất. Họ đã đi đâu, và sẽ đi đâu? Thiên đường hay địa ngục đang chờ đón họ, nàng và tôi? Liệu tôi có thể tìm gặp được vợ mình giữa hàng trăm ngàn linh hồn đang tiến đến đích đến cuối sau cái chết? Tiếng leng keng vang lên lần nữa, tôi biết rằng đã đến lượt của mình, thế nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy được nàng! Dòng người đẩy tôi về phía trước, lũ lượt như đám dân ùn ùn trẩy hội đền Trần, chỉ có điều nơi đây chẳng có ai phát trấn. Màu sắc xung quanh dòng người bất chợt thay đổi, chúng biến hóa từ màu đen kịt chuyển sang sự đa sắc như một dải cực quang khổng lồ. Lớp cầu vồng bao bọc lấy chúng tôi, một cách nhẹ nhàng và ấm áp. Ký ức vể những ngày tháng đã trải qua bỗng chốc hóa thành một đoạn phim câm, nương theo những sắc màu rải rộng ra rồi tan đi mất, chúng hóa thành những vì sao bay vút lên màu trời đêm đen đặc, rồi tỏa sáng lấp lánh ở một nơi xa xôi như thế. Có tiếng chuông ngân vang thêm lần nữa, lớp người đang du hành dừng lại, cùng đưa mắt nhìn về nơi bắt đầu một giọng ca thánh thót. Mọi tội lỗi được rửa trôi, những hận sầu và đau buồn khi còn tồn tại trên nhân thế được xóa đi như thể chúng chưa hề hiện hữu. Trong đôi mắt của từng người trong đoàn trở nên trong sáng như những đứa trẻ sơ sinh, tâm hồn họ được gột rửa bởi giọng ca êm dịu và tiếng chuông ngân báo hiệu đã đến giờ cắt đứt nhân duyên. Tôi hốt hoảng tìm kiếm vợ mình với nỗi lo đau đáu, liệu nàng có quên mất rằng mình đã từng yêu người chồng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống để gặp nàng lần cuối? Nếu nàng đã quên đi và để tâm hồn trống rỗng như một đứa trẻ mới sinh, tôi sẽ phải đối diện nàng thế nào?

Những con bướm lóng lánh trong suốt bất chợt xuất hiện từ cơ thể của những người đã khuất, họ nhoẻn miệng cười nhìn chúng hòa cùng lớp cực quang đa sắc, trộn lẫn những kỷ niệm vui buồn trong đôi cánh mềm mại đó. Từng con bướm, với đôi cánh trong suốt nhúng mình trong dòng sông ký ức, phủ lên những đường vân cánh lớp màu óng ánh sáng lên trong đêm. Chúng vỗ cánh, vờn vòng quanh các linh hồn hiện hữu, rồi vụt bay khỏi nơi họ đang đứng. Cảnh vật xung quanh tôi bỗng chốc thay đổi: từng người một – những người đã phải từ bỏ thế gian, tan biến đi khi thấy chú bướm của mình đến từng ngôi nhà mà họ đã sống, đã tạo ra các kỷ niệm. Các con bướm luồn vào trong phòng ngủ, xâm nhập vào mỗi giấc mơ của kẻ bị bỏ lại chốn nhân trần, chúng đưa đôi cánh lấp lánh của mình, trút mọi kỷ niệm đa sắc xuống trái tim của họ, để lại cho họ một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Những con bướm đêm bay khắp thế giới, có lẽ người sống sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được, nhưng đôi mắt tôi – kẻ đang đứng giữa chốn luân chuyển của các linh hồn, thấy chúng tuôn xuống những lớp ký ức, từng cảnh kỷ niệm mà kẻ sống và người đã chết cùng tạo ra với nhau, lớp cực quang óng ánh chứa đầy niềm yêu thương sâu sắc trở thành một lớp hào quang bao bọc những người mà họ yêu thương, những thân nhân mà họ phải đành lòng từ bỏ. Dẫu chỉ nhìn từ xa, tôi cũng cảm nhận được rõ sự ấm áp trong vầng hào quang chói lọi đó. Một cảm giác ấm áp đến mức đau lòng.

Một con bướm óng ánh bay vòng quanh nơi tôi đã đứng, khi mọi con bướm khác đã tan vào trong đêm tối, và mọi linh hồn đã hóa thành những ánh chớp xanh và hòa vào không khí như chưa từng hiện hữu. Lại một con bướm khác, lại một con nữa. Hàng tá những con bướm lấp lánh chạm vào tôi, chúng đậu trên vai, trên áo, trên tóc, và trên những ngón tay tôi. Một cảm giác ấm áp tràn vào trong tim và tôi cảm nhận được chúng bằng cả linh hồn của mình. Nàng ở đây, ở đây. Người mà tôi yêu quý, người mà tôi sẽ phải khốn khổ suốt phần đời còn lại để chấp nhận rằng nàng đã rời xa, nàng vẫn ở đây, ngay trong trái tim tôi.


Cuộc hành trình phía sau cái chết của tôi và nàng đã kết thúc. Không gian trở về sự tĩnh mịch vốn có, đoàn người vô tận cũng đã tan biến như chưa từng hiện hữu. Ánh đèn leo lén rọi xuống lớp nhựa đường đen kịt, màu trăng lờ mờ khuất sau những đám mây cuộn tròn. Tôi thấy mình lại đứng ngay giữa ngã ba đường, nơi mà người tôi yêu trút bỏ hồn mình. Vệt máu đỏ thẫm vẫn còn đó, nhưng đã phai mờ đi một ít. Chẳng ít lâu nữa, nó sẽ hoàn toàn tan biến. Rồi dòng đời sẽ vẫn cứ trôi đi, và tôi sẽ phải chấp nhận rằng nàng chẳng còn bên mình nữa. Nàng không trở về, và cũng chẳng để tôi thấy mặt lần cuối. Nhưng tôi biết rằng hành trình của nàng đã kết thúc ở đây, khi tôi chạm đến lồng ngực mình. Những người đã khuất đã đi một đoạn đường dài, và nơi họ đến chẳng phải thiên đường, không phải địa phủ. Họ chỉ trở về bên những người mà họ yêu thương nhất mực, qua những kỷ niệm được rót vào tận trong tim những ai còn sống và đang đau đớn tiếc thương. Những giọt hồi ức óng ánh đó xóa tan đi nỗi đau của người ở lại từng chút một, lấp đầy nó bằng sự ấm áp và tình yêu. Nàng vẫn ở đây, người tôi yêu dấu. Tôi đã nhận đủ yêu thương để tiếp tục đợi chờ, đến khi cuộc du trình của tôi kết thúc, và những kỷ niệm này, tình cảm này sẽ tiếp tục luân chuyển đến với các con tôi, đến với những đứa cháu tôi, trở thành một vòng lặp vô tận của yêu thương.

Phía đằng đông, ánh dương đầu tiên đã chiếu xen qua kẽ lá. Tôi nhìn thấy trên một ngọn cỏ ven đường, chú bướm linh hồn óng ánh tan dần như sương đêm hòa vào nhịp thở của thời gian. Tôi trở về nhà, đến bên giường của hai đứa con đang ngủ say với giọt nước mắt tiếc thương sau cuối, hôn nhẹ lên trán chúng và bắt đầu một ngày mới. Một ngày luôn có nàng, ở trong tim.