bởi Bình Thiên

57
4
3401 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chàng trai cùng tôi vẽ thanh xuân


Đã không biết bao nhiêu lần tôi luôn tự hỏi rằng liệu thanh xuân là gì? Và cũng lắm khi tôi thắc mắc mình sẽ sống trọn vẹn những năm tháng thanh xuân được hay không? Tất cả những câu hỏi đó với tôi đều như một giai điệu với kẻ không biết thưởng thức âm nhạc, chỉ cảm nhận sự tồn tại nhưng không lí giải rõ nguyên nhân.Thanh xuân của tôi, tươi đẹp nhất nhưng cũng đau lòng nhất là những năm tháng "áo dài" của mình. Thanh xuân của tôi bắt đầu từ cái ngày trời thu trong veo, từng phiến lá long lanh dưới sự chiếu rọi của những tia nắng nhảy nhót trên đỉnh đầu. Hôm đó là một ngày đặc biệt! 


Tôi gặp cậu - người mà cả thanh xuân đều hiện diện trong tầm mắt tôi, ngỡ như thật gần nhưng lại cách xa vạn dặm. Cậu không thuộc kiểu nổi bật, cũng chẳng phải loại người ngỗ ngược nhưng ở cậu lại toát lên cái vẻ gì đó thật thu hút người khác. Và tôi bị ấn tượng bởi sự kì lạ đó! Một vẻ kì lạ luôn khiến tôi cố tìm hiểu tuy sau cùng vẫn chỉ là công cốc, cơ hồ như người lạc vào mê cung mà tìm mãi chẳng thấy lối ra. Chính tôi cũng không ngờ có ngày mình lại dấn thân vào trò chơi căng não đó! 


Ngồi nghĩ lại khoảng thời gian đó, tôi thấy mình thật mạo hiểm và gan dạ. Mọi quyết định trước đây của tôi vốn thường cân nhắc rất kĩ, từ khi quen cậu, tôi lại thành đứa bất cẩn, hành động theo cảm tính thay vì lý tính. Và tôi đã từ một đứa nhút nhát mà lại có đủ dũng khí để nói ra những lời tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nói. Cảm ơn cậu đã giúp tôi thay đổi và có một thời thanh xuân thật ấn tượng! 


Thanh xuân của tôi như vậy đó... 


Không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói như thế nào và trên hết ngay cả bản thân tôi giờ phút này đây cũng không thể xác định được vị trí của cậu trong lòng mình nhưng điều mà tôi chắc chắn chính là đối với cậu tôi luôn có cảm tình đặc biệt hơn so với người khác. 


Lần đầu tiên tôi gặp cậu là năm đầu cấp 3, có lẽ cậu không biết nhưng tôi đã nhìn cậu rất lâu khi vô tình lướt mắt về phía cậu. Ấn tượng đầu tiên của tôi có lẽ cũng chỉ đơn thuần bởi sự điềm tĩnh, chín chắn, hơi ương ngạnh ở cậu. Và cậu biết không, chính cái ấn tượng đầu tiên đó đã khiến hình ảnh cậu trong tôi càng ngày càng sâu sắc. 


Tôi với cậu ban đầu chỉ như hai người xa lạ, thậm chí khi biết chúng ta chung lớp, tôi và cậu vẫn chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi, mọi chuyện có lẽ cũng chỉ như vậy nếu như tôi không chơi với cô bạn đó. Điều này có thể nói rằng chúng ta có duyên làm bạn với nhau hay không nhỉ? 


Ừ thì từ khi chơi với cô bạn đó, cậu mới biết đến sự tồn tại của tôi, không phải tôi có ý gì khi nói như vậy nhưng rõ ràng nếu chúng ta không có cơ hội nói chuyện với nhau thì đến giờ hai ta vẫn chỉ mãi là những - người - lạ - cùng - lớp thôi. Nhưng hình như chỉ có tôi cảm thấy vui vì điều đó thì phải? 


Một năm học bình thường trôi qua nhanh chóng, thú thật thì lúc đó tôi cũng chẳng cảm thấy gì kỳ lạ, có chăng chỉ là cảm giác thoải mái mỗi khi bắt gặp nụ cười của cậu. Mà cậu thì hay cười lắm nha. Rồi thì dần dần tôi chợt nhận thấy dường như cậu đã vô tình bước vào thế giới của tôi lúc nào không biết nữa. Tôi chợt thấy lo sợ về chuyện đó, tôi sợ một ngày nào đó thế giới của tôi sẽ vì cậu mà bị đảo lộn và tôi không hề thích việc đó. 


Những ngày nghỉ hè với tôi trước đây thật sự rất yên bình nhưng năm đó lại khác, tôi không muốn nghỉ hè chút nào cả, có phải vì tôi trông ngóng một thứ gì đó hay không? Tôi không biết và cũng chẳng muốn biết! Chưa bao giờ tôi ghét thời gian như vậy, không biết tôi đã mong đợi điều gì nữa nhưng tôi khẳng định rằng dù đó là gì thì cũng liên quan đến cậu. Thật khó tin đúng không? 


Năm học mới rồi cũng đến. Người đầu tiên tôi muốn thấy mặt chính là cậu đó biết không hả? Nhiều lúc tôi nghĩ chắc đầu óc mình có vấn đề rồi vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vì ai mà chờ đợi hay hi vọng cả. Tất cả với tôi đều nhàn nhạt cho đến khi quen biết cậu. Cuộc sống yên bình của tôi như biến mất, nhưng trách ai được khi chính tôi cho phép điều đó diễn ra. Nực cười thật! 


Cậu biết câu đầu tiên tôi muốn nói với cậu là gì không hả? Đó chính là: "Sao cậu hay cười vậy hả? Có biết rằng mỗi khi nhìn cậu cười thì tim tôi muốn nhảy ra ngoài không? Ngừng làm tôi đau tim đi nha" . Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi nào dám nói với cậu. Tôi sợ nói ra thì ngay cả làm bạn cũng không được nữa kìa. Nan giải quá đi mất. Hay tôi nên đánh liều một lần nhỉ? 


Mà ngay thời điểm đó tôi cũng chưa có suy nghĩ như vậy đâu. Nhưng thời gian qua, tôi nhận ra rằng hình như hình ảnh cậu trong tôi chiếm một vị trí quan trọng lắm á. Nói vậy không có nghĩa rằng tôi xem cậu là tất cả đâu nhe, chỉ là cậu cũng khá quan trọng với tôi đó thôi. Đừng có tưởng bờ nha! 


Không biết từ khi nào tôi lại có thói quen ngắm cậu, tìm kiếm những thứ liên quan đến cậu dù chẳng để làm gì. Ngẫm nghĩ lại cũng thật buồn cười, luôn dõi theo một người dù biết rằng người ta chẳng hề để tâm đến mình. Chính cái suy nghĩ ngớ ngẩn đó khiến tôi cảm thấy hụt hẫng mà không có lý do. Tôi ngốc thật nhỉ? 


Một ngày kia, tôi nhìn thấy mắt cậu hiện lên một điều gì đó buồn lắm, cậu ít nói, ít cười hơn hẳn và cậu biết không, lúc đó tim tôi khó chịu lắm, tôi không quen nhìn cậu như vậy chút nào cả. Tôi chỉ muốn nói với cậu một câu: "Có gì thì tâm sự với mọi người chứ đừng trưng ra cái bộ mặt đó nữa!". Nhưng rồi tôi lại không thể nói vì tôi chẳng là gì với cậu cả. Thậm chí khi nghĩ rằng cậu vì người nào đó mà buồn làm tôi thấy ngột ngạt lắm, tôi thật không dám nghĩ tới lý do đó. Thế rồi tôi đã hỏi cậu, trong khi chờ cậu trả lời, tôi hồi hộp lắm vì tôi sợ cậu sẽ bảo tôi phiền phức, rồi không chịu chia sẻ với tôi. Nhưng khi nhận được câu trả lời của cậu, tôi nhẹ lòng hơn và tôi tin cậu bạn của tôi sẽ trở về như trước, sẽ cười vui vẻ. Tôi đã đúng! Một niềm vui nhỏ len lỏi vào lòng tôi. 


Liệu cậu có thể cho tôi biết, tôi đang bị làm sao hay không? Tôi không hiểu nổi mình nữa rồi, tôi cứ như một người khác khi gặp cậu và tôi bắt đầu lặng lẽ chờ cậu online, nhiều khi chờ thì chờ vậy thôi chứ bản thân cũng không biết tại sao cả. Lần gần nhất nhắn tin cho cậu, cậu đã nhầm tôi thành người khác - người cậu đang chờ tin nhắn, tôi nghĩ vậy, lúc đó tôi thấy buồn. Kỳ lạ thật! 


Khi cậu chở tôi trên chiếc xe đạp điện của mình, nói thật là tôi thấy vui vui, dù chuyện đó cũng chỉ bình thường thôi. Ngồi sau lưng cậu, ngước mặt lên nhìn bóng lưng cậu, tôi tự nhiên thấy an toàn lắm. Này nói nghe nè, cậu là người đầu tiên chở tôi ngoại trừ ba mẹ tôi đó, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng ba mẹ tôi lại cho tôi đi chung xe với cậu nữa. Cảm giác ngồi sau lưng cậu thanh bình và ấm áp lắm cơ, làm tôi cứ không ngừng mơ mộng. Chắc chắn cậu không biết, nhưng tôi thật sự thích thú với việc nhìn cậu từ phía sau dù bản thân luôn tự hỏi, có khi nào cậu thật tâm vì tôi mà quay lại, để rồi nhận ra rằng luôn có một người dõi theo cậu hay không? 


Cậu chắc chưa bao giờ biết được cái cảm giác dõi theo bóng lưng ai đó thật sự rất vui, rất hạnh phúc nhưng cũng cô đơn lắm khi hiểu rằng, bóng dáng đó vĩnh viễn chưa hề thuộc về mình, chưa từng vì mình mà dừng lại. Nhưng có vấn đề gì đâu chứ, chỉ cần vẫn còn cơ hội ngắm cậu từ phía sau cũng đã đủ với tôi rồi. Thật sự thì tôi có sở thích kì lạ đó là nhìn người khác từ sau lưng, chỉ cần nhìn vậy thôi tôi cũng hiểu được phần nào tính cách của họ, nhưng cậu đặc biệt lắm biết không, cậu thật sự đem lại cho người khác cảm giác tin tưởng đó biết không! 


Hôm nay khi biết không được ngồi gần cậu, tôi chợt thấy một chút buồn, một chút hụt hẫng, một chút khó chịu, hình như có một khoảng lặng nào đó trong tim tôi. Thật ra thì tôi muốn ngồi gần cậu chỉ vì như vậy sẽ dễ ngắm cậu hơn, chỉ cần quay xuống thì có thể nhìn thấy cậu rồi chứ cũng chẳng mong gì khác cả! Tôi thấy mình giống fangirl ấy nhở *cười*. 


Hôm đó cậu làm tôi thấy hơi sợ đó biết không? Rõ ràng lúc ban sáng vẫn bình thường mà, hay chỉ do tôi nghĩ như vậy thôi. Rồi khi vào tiết học, chẳng phải cậu vẫn cười nói với mấy đứa trong lớp sao? Nhưng rồi không biết từ khi nào cậu lại có chuyện gì bực bội và phản ứng như vậy. Lúc trên đường lên lớp, thấy cậu đi sau lưng, tôi rất muốn quay lại hỏi thăm nhưng tôi lại không mở lời được, tôi biết là cậu đang cảm thấy cực kì khó chịu vì chuyện gì đó. Vào lớp, cậu có biết tôi luôn nhìn theo cậu không hả, thấy cậu như vậy tôi còn khó chịu hơn cả cậu nữa đó biết không? Nhưng rồi giờ ra chơi cậu đi đâu đó và quay lại giải thích về hành động kì lạ lúc nãy. Cậu đã cười trở lại, tôi thấy an tâm lắm *cười*. Mà nói thiệt nghe nè, đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ cậu lúc đó á. 


Nếu còn nói nữa, không biết cậu sẽ trở nên hoàn hảo như thế nào trong mắt tôi nữa đây. Thật sự không phải nói quá nhưng có ai từng nói với cậu rằng cậu cực kì hoàn hảo không hả! Tôi không dám tưởng tượng cái viễn cảnh khi cậu thấy được những dòng chữ này thì cậu sẽ phản ứng ra sao nữa, chỉ sợ là cậu sẽ tránh mặt tôi mất thôi và tôi không muốn như vậy. Tôi thấy mâu thuẫn quá, nửa muốn gửi cho cậu, nửa lại không. Nhưng có lẽ như tôi phải sớm có quyết định của riêng mình thôi dù kết quả có ra sao đi nữa. Haizz.. tôi đau đầu vì cậu lắm đó nhưng tại sao vẫn không thể gạt mọi thứ về cậu ra ngoài được chứ. Nói tôi biết lí do đi, cậu bạn cùng lớp của tôi! 


Tôi đã nghĩ rằng, mọi loại tình cảm tôi dành cho cậu mãi mãi cũng chỉ nằm im trong tâm trí tôi thôi chứ, nhưng rồi, mọi chuyện lại thay đổi.. Tôi không dám tin vào những lời mình nói hay chính xác đó là những gì tôi viết cho cậu vào dịp Tết năm đó. Tuy nhiên, nếu cho tôi chọn lại, tôi tin bản thân tôi cũng vẫn sẽ làm như vậy. 


Trước lễ tình nhân hai ngày, hôm đó là ngày nghỉ Tết cuối cùng trước khi vào học trở lại. Tối hôm đó, tôi đã ngồi trầm tư khá lâu, cũng cân nhắc rất kĩ lưỡng. Thế rồi, tôi quyết định nhắn tin cho cậu, thật ra chỉ đơn giản như những tin nhắn bình thường thôi. Hay chăng là lần này có hơi đặc biệt hơn? Tôi nhắn tin bày tỏ lòng cảm mến tôi dành cho cậu, và hi vọng giữa chúng ta sẽ có sự thân thiết hơn như bạn thân chẳng hạn... 


Sau đó, tôi chỉ muốn tránh mặt cậu thôi, nhưng cậu lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Cậu nhìn tôi, mỉm cười - nụ cười làm tôi thấy an lòng, tôi và cậu thành bạn thân từ hôm đó. Mọi chuyện cứ ngỡ như một giấc mơ vậy, nếu đó chỉ do tôi tưởng tượng thì tôi mong nó sẽ mãi không chấm dứt. Cậu bắt đầu để tâm hơn những lời tôi nói, có lẽ chỉ vì không muốn một đứa hay nghĩ ngợi linh tinh như tôi phải buồn? Tôi không dám chắc nhưng cứ cho là vậy đi nhỉ? 


Và rồi thời gian cứ thế trôi qua, cuộc đời cấp 3 của tôi vẫn cứ mãi thanh bình như vậy cho đến khi biến cố xảy ra, tôi khi đó rất sợ hãi.. Trước mặt mọi người tôi là con người can đảm, nhưng nào có ai biết, tôi cũng chỉ như mọi người con gái khác, cũng mỏng manh và yếu đuối như vậy. Mọi việc xảy ra với tôi quá đột ngột, mọi thứ quá bất ngờ làm tôi xoay trở không kịp. 


Cậu biết không, lúc đó, người tôi nghĩ đến đầu tiên chỉ có cậu! Nhưng tôi lại không muốn làm phiền cậu, tôi chọn cách im lặng, cố mỉm cười vui vẻ mỗi ngày đến trường. Chắc cậu nghĩ tôi ích kỷ lắm nhỉ khi chỉ toàn muốn nghe người khác tâm sự, còn bản thân lại cố chấp giấu nhẹm mọi thứ. Thật ra, tôi sợ, sợ rằng nói ra sẽ càng đẩy cậu và mọi người ra xa tôi hơn. Đúng là tệ thật phải không? 


Mọi thứ rồi cũng qua đi, cuộc sống vẫn cứ như cũ, ít ra tôi đã phần nào tốt hơn sau chuyện không may đó. Năm cuối cấp cũng đến.. Tôi áp lực lắm cậu nhận ra chăng? 


Ngày xem danh sách lớp, khi không được học cùng cậu, tâm trạng tôi phức tạp biết bao nhiêu. Vừa buồn vì từ nay không thể ngày ngày, giờ giờ ngắm cậu, nhưng vừa vui vì tôi đã có thể toàn tâm toàn ý cho việc học. Nói vậy thôi, không có nghĩa rằng thương cậu làm tôi không học được. Tôi tự tin vào khả năng cân bằng mọi chuyện của mình, tôi cũng tài giỏi mà nhỉ? 


Ngẫm lại thấy chúng ta thật sự có duyên, vì vài lý do khách quan lẫn chủ quan nên tôi xin chuyển lớp. Thật bất ngờ, tôi và cậu được chung lớp với nhau. Tôi mừng lắm đấy! Lại càng thấy lòng vui vẻ hơn khi cậu kêu tôi ngồi kế. Này có được tính như suy nghĩ ngốc nghếch không ta? Dù sao thì như thế cũng coi rằng cậu thật sự xem tôi là bạn thân như lời cậu nói. 


Tôi chỉ muốn đưa tay vò mái tóc của cậu thôi đó biết chưa. Chắc không đâu hen, thật ra tôi có nhiều sở thích kì lạ lắm mà cậu không biết thôi. Hôm nào rảnh rỗi tôi kể cậu nghe thêm về tôi, làm bạn với nhau thì cũng nên hiểu nhau chút chứ phải không? Cậu đó, có biết bản thân thu hút như nào không? Không biết đâu nhỉ...


Cậu nói tôi ít nói quá, chẳng qua là vì tôi ngại, thật ra cũng có lí do khác nữa nhưng hiện tại không tiết lộ cho cậu được đâu. Tôi phát hiện ra nhiều điều thú vị lắm. Ngoài tôi ra, còn thêm vài cô bạn để ý cậu nữa đó chàng trai của tôi ơi. Không ngờ đúng chứ? Tôi nói thật đó, ngay cả tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kĩ thì cũng bình thường mà vì cậu vốn đặc biệt lắm cơ. 


Nhiều khi nhìn cậu, tôi lại thấy buồn cười. Chúng ta có nhiều thứ đối lập nhau thật đó. Tôi là con gái nhưng chẳng giỏi văn chương, lại hậu đậu, không khéo tay, chữ viết cũng không đẹp đẽ gì. Còn cậu lại chuẩn mực trai thư sinh luôn, tỉ mỉ vô cùng, với cả vẽ cũng cực kì đẹp, chữ viết phải nói chẳng ai bằng. Thấy chúng ta như thể đôi bạn bù trừ cậu nhỉ? Mà cái gì bù trừ cho nhau thì thường bền vững lắm đó. Tôi mong chúng ta cũng được vậy. 


Chỉ còn vài tháng nữa thôi là chính thức hết thời "áo dài" của tôi rồi, lúc đó chắc tôi sẽ buồn lắm. Buồn vì không gặp cậu thường xuyên, buồn vì nhớ những gì đã xảy ra trong 3 năm qua, và buồn vì tôi có lẽ không là ai đó của cậu. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi mình, đã nói sẽ buông tay nhưng lòng vẫn chẳng thể dứt. Khó chịu thật! 


Cậu có nhớ đã từng nói tôi đừng quá cố chấp vì bất cứ chuyện gì hay không? Thật ra, tôi không cứng đầu đến mức như cậu nghĩ đâu! Với tôi kiên định khác hoàn toàn cố chấp. Tôi chỉ kiên định với những gì tôi tin mình sẽ làm được. Còn không, nếu đã không có kết quả hà tất gì tôi phải cố gắng. Tôi vốn không ưa tranh giành, tôi tin rằng một người hay thậm chí một vật nếu thuộc về mình thì trước sau gì cũng sẽ dành cho mình. Trái lại, nếu đã không thuộc về nhau thì buông bỏ sẽ tốt hơn. Nhưng nói vậy không có nghĩa tôi sẽ từ bỏ, cho đến khi chính miệng cậu khuyên tôi bỏ cuộc. 


Hiện tại tôi đang vùi đầu vào bài vở đây này, thật là, tôi chẳng những học vì mình, vì gia đình mà còn vì cả sự tin tưởng của cậu dành cho tôi nữa đó. Thấy tôi cực khổ chưa! Nói ra, ngoài ba mẹ tôi, bạn thân tôi thì cậu là người đầu tiên ủng hộ những quyết định nghề nghiệp và nhiều thứ khác liên quan đến tương lai của tôi. Nghe nghiêm trọng nhỉ? 


Thanh xuân của tôi đơn giản vậy đấy, đơn giản nhưng không nhạt nhẽo chút nào, tất cả vì nhờ có cậu. Nhưng cũng vì cậu mà rắc rối nhiều hơn, ít ra thanh xuân của tôi sẽ không dang dở nữa, có lẽ rồi tôi cũng sẽ có cái kết hoàn hảo nhất cho thanh xuân của tôi, của cậu và của chúng ta.


Thanh xuân này vì cậu mà tươi sáng, nhờ cậu mà đậm đà và có cậu mà nhiều gia vị hơn. Mong mọi chuyện tốt đẹp với cả hai chúng ta bạn cùng lớp ba năm của tôi ơi! 


Cậu không là tất cả thanh xuân của tôi nhưng lại là phần thanh xuân tươi đẹp nhất mà tôi sẽ không thể quên được! 


Cảm ơn cậu nhiều lắm chàng trai tháng 4 của tôi...


Tạm biệt!