Chương 1 khai giảng
Có những điều người ta chẳng bao giờ dám nói thành lời, chỉ lặng lẽ giấu trong tim, giống như ánh sao buổi sớm mai… vẫn tỏa sáng, nhưng chẳng mấy ai nhìn thấy.
Ngày 5 tháng 9, 2019 - Thành phố Hồ Chí Minh.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại của tôi vang lên, rè rè như một lời nhắc nhở về sự vụng về. Giật mình tỉnh giấc, tôi vội vã vơ tay tìm, nhưng một tiếng "cạch" khô khốc vang lên từ dưới sàn. Nhìn xuống, màn hình điện thoại đã nứt thêm hai vết nữa, vết cũ chồng lên vết mới. May mà máy vẫn còn mở được. Tôi thầm nghĩ, "Thôi, còn một năm nữa là lên đại học, dùng tạm, chừng nào lên mua cái mới cũng được."
Tôi bước xuống giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rồi thay bộ áo dài trắng tinh khôi cho buổi khai giảng năm học cuối cấp. Nhìn mình trong gương, tôi thấy mình đã lớn hơn nhiều, nhưng cảm giác lo lắng, bồn chồn vẫn ở đó. Tôi sẽ xa trường, xa thầy cô, xa lũ bạn.
Vừa xuống nhà, tôi đã thấy mẹ đang bận rộn bán đồ ăn sáng. Mẹ luôn là người thức dậy sớm nhất trong nhà. Ăn vội món bánh mì chấm sữa ông thọ mẹ làm, tôi vội vã đến trường. Sân trường đã nhộn nhịp, ồn ào. Hàng ghế được xếp ngay ngắn, thầy cô đang tất bật chuẩn bị cho buổi lễ.
Tôi đi tìm Ngọc Mai và Ngọc Ánh. Thấy hai đứa đang ngồi ở hàng ghế của lớp mình, tôi vội bước tới. Ngồi cạnh hai đứa, tôi thấy lòng mình bình yên hơn hẳn. Ngọc Mai, với mái tóc ngắn cá tính, là đứa luôn bày đủ trò nghịch ngợm. Còn Ngọc Ánh, với vẻ ngoài trầm lắng, lại là người bạn tâm giao, luôn lắng nghe tôi.
“Này, có thấy thằng Nguyên đâu không?” Ngọc Mai hỏi, giọng đầy phấn khích. “Năm cuối rồi, không biết bọn nó có thay đổi gì không.”
Tôi lắc đầu. “Chắc bọn nó đến sớm rồi.”
Ngọc Ánh nhẹ nhàng nói: “Thôi, ngồi yên đi. Sắp khai giảng rồi.”
Ngọc Mai lườm tôi. "Mày lúc nào cũng lơ mơ, thế này làm sao mà sống sót qua năm cuối?"
Tôi chỉ cười. Thật ra, tôi không lơ mơ. Tôi chỉ đang cố gắng giấu đi những suy nghĩ của mình. Những suy nghĩ về tương lai, về kỳ thi đại học, và cả về một người mà tôi luôn cất giữ trong tim.
Bỗng, tôi thấy Ngọc Ánh đang cắm cúi vẽ vào cuốn sổ của mình. Tôi tò mò nhìn sang. Đó là một bức tranh phác họa ngôi trường chúng tôi, với những hàng cây phượng đã bắt đầu rụng lá. Mặc dù là một bức phác họa, tôi vẫn thấy được sự tinh tế, điềm tĩnh trong từng nét bút của Ánh.
“Mày vẽ gì đấy?” Tôi hỏi nhỏ.
Ánh ngước lên, nở một nụ cười nhẹ. “Vẽ lại một chút kỷ niệm. Sợ sau này không còn cơ hội.”
Ngọc Mai chen vào. “Hâm à, có gì mà không có cơ hội. Lên đại học vẫn gặp nhau mà.”
Cả ba chúng tôi đều cười. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi hiểu nỗi lo của Ánh. Thời gian trôi nhanh quá, chúng tôi đều đang đứng trước một ngã rẽ lớn của cuộc đời.
Tiếng trống trường vang lên ba hồi dõng dạc, báo hiệu buổi lễ khai giảng bắt đầu. Sân trường bỗng im lặng hẳn. Tất cả học sinh đều hướng mắt lên sân khấu. Sau lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, thầy tổng phụ trách đọc tên các lớp. Khi nghe đến lớp 12A3, tôi vô thức nhìn về phía hàng ghế của họ.
Tiếng trống trường vang lên ba hồi dõng dạc, báo hiệu buổi lễ khai giảng kết thúc. Sân trường bỗng ồn ào hẳn lên. Học sinh ùa ra khỏi sân trường như đàn ong vỡ tổ. Tôi và Ngọc Mai, Ngọc Ánh cũng chen lấn theo dòng người. Mãi đến khi ra đến cổng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Mai huých vai tôi, giọng đầy phấn khích: “Đi ăn kem đi! Mừng năm học cuối cấp!”
Ngọc Ánh nhẹ nhàng nói: “Hay là đi ăn chè đi, quán mới mở gần trường, rẻ mà ngon lắm.”
Ngọc Mai làm mặt phụng phịu: “Gì mà chè, kem! Năm cuối rồi, phải hoành tráng chứ!” Cô nàng nói rồi quay sang tôi: “Tối nay tụi mày có rảnh không? Tụi mình đi liên hoan ăn lẩu, ăn nướng đi. Tao bao.”
Tôi giật mình. Ngọc Mai luôn hào phóng như vậy. Bố mẹ cô ấy làm chủ một công ty xây dựng, nên từ nhỏ cô ấy đã không phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Ngọc Mai có thể thoải mái chi tiêu, còn tôi thì không. Dù mẹ tôi bán đồ ăn sáng, thu nhập không tệ, nhưng tôi vẫn luôn phải dè dặt. Điện thoại nứt màn hình cũng là một ví dụ.
Tôi lắc đầu, cố gắng từ chối: “Thôi, tối nay tớ phải về sớm. Mẹ tớ bận bán hàng, tớ phải phụ mẹ.”
Ngọc Mai bĩu môi: “Lúc nào cũng mẹ, lúc nào cũng mẹ. Mày phải sống cho mình chứ!”
Tôi nhìn Ngọc Mai. Cô ấy không hiểu được cảm giác của tôi. Tôi không phải là người không biết hưởng thụ, nhưng tôi hiểu được nỗi vất vả của mẹ. Mẹ tôi luôn là người thức dậy sớm nhất trong nhà, để chuẩn bị những phần bánh mì nóng hổi, những ly sữa thơm lừng cho khách. Tôi không muốn mẹ vất vả một mình.
Ngọc Ánh đặt tay lên vai tôi, giọng nhẹ nhàng: “Thôi, tụi mình đi ăn kem đi. Lâu rồi chúng ta không đi với nhau.”
Ánh luôn là người hiểu chuyện. Bố mẹ cô ấy là giáo viên, nên cuộc sống của cô ấy cũng khá giản dị. Cô ấy thích vẽ, và luôn dành thời gian để vẽ những bức tranh phác họa về cuộc sống xung quanh. Cô ấy không bao giờ đòi hỏi gì nhiều.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định đi ăn kem. Trên đường đi, Ngọc Mai vẫn không ngừng nói về những dự định của cô ấy. Cô ấy muốn thi vào một trường đại học kinh tế để sau này tiếp quản công ty của bố mẹ. Ngọc Ánh thì muốn thi vào một trường đại học kiến trúc, để được thỏa sức vẽ.
“Còn mày thì sao, Mai Phương?” Ngọc Mai quay sang hỏi tôi.
Tôi im lặng. Ước mơ của tôi là gì? Từ nhỏ, tôi luôn muốn trở thành một cô giáo dạy toán. Tôi thích những con số, những phép tính. Nhưng đó có phải là ước mơ của tôi không, hay chỉ là một lối đi an toàn mà tôi lựa chọn?
“Tớ… Tớ cũng chưa biết nữa,” tôi nói, giọng lí nhí.
Thật ra, tôi đã có ước mơ của riêng mình. Nhưng ước mơ đó quá lớn lao, quá xa vời. Tôi không dám nói ra.
“Thôi, không sao,” Ngọc Ánh nhẹ nhàng nói. “Cứ từ từ. Chúng ta còn cả một năm học mà.”
Cả ba chúng tôi đều im lặng. Năm cuối cấp, một năm đầy ắp những nỗi lo. Nỗi lo về tương lai, về kỳ thi đại học, về những ngã rẽ sắp tới.
.