bởi Hà Vũ

53
3
1403 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 2


Mạc Thiên mơ thấy bản thân mình đang trôi lơ lửng trên không trung, cơ thể cứ như không có điểm về. Đột nhiên có một sức hút lớn tới từ phía sau, Mạc Thiên cảm thấy trời đất đảo lộn một phen sau đó dần tĩnh lặng trở lại.


Bỗng vẳng lại từ nơi nào đó xa xăm có ai đó đang gọi tên của cậu. Mạc Thiên cảm thấy kì lạ, trong nhà này ngoài cậu ra đâu còn có ai. Chẳng lẽ là mẹ? Không thể nào, mẹ cậu bây giờ đang ở nước ngoài sao có thể xuất hiện ở đây. Vậy rốt cuộc là ai?


Cậu cố gắng mở mắt ra để nhìn xem nhưng mí mắt lại nặng như chì, đầu thì đau đớn như bị búa bổ vào. Bên tai tiếng ù ù đã bớt đi, có mấy giọng nói vang lên càng lúc càng rõ ràng hơn.


- Có lẽ hiện tại đã ổn rồi, chỉ cần ngủ một giấc là được.


Một giọng nam trầm vang lên.


Ổn? Ổn gì cơ? Là ai? Ai đang nói vậy? Chuyện quái quỷ gì vậy!!


Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu, Mạc Thiên rất muốn mở mắt ra để xem xét ấy nhưng làm cách nào cũng không thể mở ra nổi. Đôi mắt cứ như bị một vật nặng đè lên, cảm giác mệt mỏi ùa vào cơ thể.


Mạc Thiên rất bực mình, cơ thể cảm thấy vừa khó chịu lại vừa đau đớn. Đột nhiên trên tay truyền đến cảm giác nhói, sau đó một cơn buồn ngủ kéo đến ngăn cản mọi suy nghĩ của cậu.


.


Tỉnh lại lần nữa, cậu cảm thấy thân thể đã đỡ hơn, đầu không còn đau như trước. Mạc Thiên chầm chậm mở mắt ra, nhấp nháy một chút rồi tỉnh hẳn.


Đập vào mắt Mạc Thiên là một cái trần nhà cao chót vót. Cậu nhớ nhà mình thuê đâu có trần nhà cao như vậy, đã thế trên trần còn treo một viên đá kì dị phát sáng giống như đèn điện.


Nhìn quanh phòng thì thấy ở cửa ra vào có hai cô gái mặc áo người hầu. Khi nhìn thấy cậu tỉnh lại, một trong hai cô thì thầm vào tai người kia sau đó liền rời đi. Cô gái còn lại thì đến bên cậu và nhẹ nhàng hỏi:


- Thiếu gia đã tỉnh rồi ạ, người có gì căn dặn nô tì không ạ.


Thiếu gia? Trong lòng giật mình vì xưng hô này, rốt cuộc bản thân đang ở nơi nào vậy chứ. Tuy kinh ngạc tăng theo cấp số nhân, thế nhưng ngoài mặt Mạc Thiên vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi lại.


- Ta bị làm sao vậy?


Nghe vậy cô người hầu hơi sửng sốt một chút sau đó cung kính trả lời:


- Thiếu gia không nhớ ạ. Ngày hôm qua do sử dụng tinh thần lực quá độ cộng thêm tâm tình không ổn định nên đã bị phản phệ.


Tinh thần lực? Phản phệ? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?


Dù trong lòng có trăm mối nghi ngờ nhưng vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên, phất tay nói:


- Ta biết rồi, lui ra đi.


- Vâng.


Khi cho người ra ngoài cậu mới ngồi tập trung lại suy nghĩ những gì đã xảy ra. Mạc Thiên nhớ lần cuối mình vẫn còn đang nằm ngủ trên giường. Vậy ai có thể giải thích cho cậu, tại sao khi tỉnh dậy bản thân lại đang ở một nơi nào đó!!


Đã vậy còn thiếu gia. Chả lẽ mình đang mơ, nghĩ vậy Mạc Thiên liền lấy tay phải đưa xuống bắp chân nhéo một cú thật mạnh.


Ui đau quá!


Không phải mơ mà là thật rồi, sao cái chuyện không khoa học này lại rơi xuống đầu cậu cơ chưa, bây giờ còn đang ở một nơi xa lạ, gặp gỡ mấy người xa lạ. Thật sự rất muốn về nhà đó được không?!


Cốc ... cốc


Đang không ngừng oán thán thì cửa phòng được ai đó gõ. Thu lại vẻ mặt thê lương của mình, Mạc Thiên cố gắng làm cho giọng nói bớt run, nói:


- Vào đi.


Cửa phòng lại lần nữa được mở ra, tiếp đó là một người phụ nữa xinh đẹp bước vào. Bà nhẹ nhàng đi đến bên Mạc Thiên, giọng nói cỏ vẻ rất nhẹ nhàng.


- Mạc Thiên, con đã đỡ hơn chưa?


Tuy giọng nói và khuôn mặt hiện lên vẻ quan tâm nhưng ánh mắt lại lộ ra sự lạnh nhạt.


Cảm nhận được nó, cậu đoán là hai người này cũng không thân thiết gì lắm, vậy thế cũng thờ ơ mà trả lời:


- Con đã khỏe nhiều rồi.


Người phụ nữ kia cũng không tỏ ra bất ngờ vì sự thờ ơ này, cứ như đã quen rồi vậy. Bà ta lại nói tiếp, lần này còn không thèm dịu giọng.


- Vậy con cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng dại dột lần nữa, dì đi đây.


Nghe vậy đột nhiên Mạc Thiên sững lại một chút, môi hơi run rẩy. Bà ta thấy lạ vì đột nhiên cậu im lặng.


- Làm sao vậy?


- Không... không sao.


Xác nhận toàn thân cậu không phát sinh vấn đề gì bà liền lập tức rời đi.


Khi thấy người đi rồi Mạc Thiên mới thở phào một hơi. Lúc nãy đột nhiên trong đầu cậu xuất hiện một giọng nói nghe cứ là lạ, cứ như không phải của con người, giống như giọng nói được lập trình sẵn của robot vậy.


Là cái gì vậy?


《 Tinh! Bạn đã kích hoạt hệ thống》

《Hệ thống nhận diện:

Tên : Mạc Thiên

Tuổi: mười sáu

Giới tính: Nam

Dị năng: hệ phong

Cấp bậc: 15

Hệ thống hoàn thành nhận diện》


Giọng nói đó lại vang lên làm Mạc Thiên cau mày. Sau khi ý thức được những dòng chữ này cậu liền giật mình, thử hỏi dò lại trong đầu:


《 Mày là ai? Đây là chỗ nào?》


Lập tức nghe thấy một giọng nói máy móc đáp lại:


《 Đây là thế giới trong "Cuồng thế ma tôn" và ta là hệ thống của kí chủ》


《Vậy tại sao ta đến được đây?》


《Trong lúc ngủ kí chủ vô tình kích hoạt hệ thống và xuyên đến đây. Bây giờ kí chủ là nhân vật phản diện - Mạc Thiên》


Nghe thấy vậy cậu như bị "sét đang ngang tai"


Cậu vẫn nhớ nội dung trong truyện nên còn ấn tượng rất rõ nhân vật này. Nhân vật này là một trong số những nguyên nhân chính dẫn đến con đường hắc hóa của nam chính sau này. Chính là khi nam chính được nhận nuối vào đây, "Mạc Thiên" đã ghen tị về thiên tư của nam chính nên sau đó là một chuỗi bắt nạt, hành hạ liên tục. Nhiều lần còn suýt giết chết nam chính. Sau này nhân vật "Mạc Thiên" bị nam chính trả thù rất thảm.


Sau khi hồi tưởng lại, cậu bất giác rùng mình mà tưởng tượng tương lai sau này, từ thảm còn dùng chưa đủ đâu.


《 Vậy ta phải làm gì? Ta không muốn bị hành hạ đâu》


《 Rất đơn giản. Lấp hố trong truyện, thay đổi số phận Mạc Thiên》


《Nhưng phải làm sao? 》


《 Đó là chuyện của ký chủ, bổn phận của ta là giúp người thông báo tình tiết thôi. Giờ hãy tiếp nhận ký ức đi 》


《Ơ này này...》


Chưa kịp nói xong thì một lượng lớn ký ức hiện lên trong đầu, một loạt sự việc chưa từng làm đột ngột hiện ra làm Mạc Thiên sững lại. Hai quá khứ của hai người đan xen vào nhau sau đó hợp lại thành một.


Nhờ những ký ức này nên Mạc Thiên có phần yên tâm hơn một chút, ít nhất không cần phải lo lắng nhiều về việc ứng xử nữa.


Chỉ còn lại vấn đề nam chính thôi, từ giờ chắc là cậu chỉ còn cách bám lấy hắn, dù gì bây giờ nam chính vẫn còn bé chắc là sẽ có cơ hội cứu vãn, ít nhất cậu cũng phải bảo toàn mạng sống.