103
7
1115 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 2: Khởi đầu gặp gỡ


Xuyên qua các dãy hành lang, dạo quanh từng lớp học được bố trí giống nhau. Nếu không có biển tên lớp hay số tầng, thì chắc chắn sẽ bị lạc đường trong chốn mê cung.

Tôi vừa đi vừa nhẩm tính. Nơi tôi vừa ra là phòng ở tầng hai khu ký túc xá nữ. Vậy nên rất nhanh xuống lầu để tới lầu kế diện. Mới đầu tôi còn đi dạo quanh tầng một tầng hai, nhưng sau đó tôi chạy lên một mạch. Ấy vậy mãi đến tận tầng tám tôi mới nhìn thấy lối vào sân thượng.

Tôi dừng lại chống tay vào đầu gối thở lấy hơi. Biết vậy tôi nên đi thang máy, chạy thang bộ làm chi cho mệt. Nếu không phải ở đây rất đỗi quỷ dị, mà tôi lại có chứng sợ đi thang máy một mình. Tôi khẳng định sẽ không bạc đãi chính mình.

Sân thượng sáng sủa tràn ngập ánh nắng. Tôi đi tới lan can nhìn ra xa. Từ đây nhìn lại chỉ thấy những dãy nhà được phân chia theo chữ cái.

Nơi tôi đang đứng là khu C. Bên trái là khu ký túc xá nữ vừa đi. Bên phải khu nhà kính trồng đủ các loại thực vật. Phía trước là đài phun nước, liền đến là các khu khác xa xa, nhìn không thấy điểm cuối.

Tôi thầm nghĩ, trường học cũng thật rộng.

Đứng lặng một lát, tôi quay người ngồi xuống dựa lại lan can. Tựa đầu ngẩng lên nhìn những đám mây nhẹ nhàng trôi. Lúc sau, tôi đứng dậy xuống lầu.

Câu cuối của hệ thống "Chúc các bạn... ", vậy hẳn không chỉ có mình tôi. Tôi phải thử tìm xem có gặp ai không. Mặc dù khung cảnh yên bình thế này rất tuyệt, nhưng lại vắng lặng tĩnh mịch. Ngay cả tiếng chim hót cũng không có.

Ngay khi tôi chuẩn bị xoay người trở lại cửa vào, khóe mắt trông thấy một bóng người ở khu nhà kính. Tôi ngạc nhiên vài giây, khoảng cách nhìn không rõ lắm. Nhưng có thể xác định đây là một người.

Tôi dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ chạy vội xuống lầu, như thể điều tôi nhìn thấy sẽ biến mất luôn vậy.

- Chị Ran, chị chạy cũng nhanh thật. Em không biết chị có thể chạy nhanh được như thế đấy.

Một giọng nói cắt ngang khiến tôi phản xạ có điều kiện phanh gấp lại. Theo âm thanh nhìn người vừa cất tiếng, tôi bỗng nghẹn họng.

Người trước mặt có mái tóc quăn nâu dài búi gọn một nửa tóc ra sau, nửa còn lại thả tự do đung đưa. Khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ tinh nghịch nháy một bên đôi mắt màu tím than nhìn tôi.

Tôi không xác định nhìn xuống biển tên gắn trước mặt cô bé:

- Tina? Là Tina sao?

Vẻ mặt cô bé bỗng hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Không thèm trả lời câu hỏi thừa thãi của tôi mà trực tiếp kéo tay tôi lại đi tới một hướng khác. Tôi đành ngậm ngùi bỏ qua hình ảnh lúc nãy vừa thấy, dù sao thì tôi chỉ muốn xác nhận ngoài tôi còn ai khác không. Nhưng Tina đã xuất hiện thì cũng coi như là câu trả lời rồi.

Tina kéo tôi đến một lớp học trong số đó. Ngoài dự đoán của tôi, bên trong lớp học có thêm một người khác. Cậu ta ngồi bên cửa sổ, cặp kính vuông phản chiếu lại ánh sáng khiến tôi không nhìn rõ biểu tình. Trên tay cầm một quyển sách chuyên chú lật giở. Nhìn tôi bước vào, động tác giở sách cũng kết thúc. Cậu ta đặt tạm quyển sách trên bàn tiến tới gần tôi, khiến tôi nhìn rõ khuôn mặt cậu.

Tina hứng chí lôi kéo tôi tới, đoạn cất giọng vui vẻ:

- Chị Ran, chị còn nhớ không? Đây là học trưởng Kansai, đàn anh khóa trên. Cùng khóa với chị Mizu đó.

Tôi ngờ ngợ nhìn anh. Trong đầu xẹt qua từng mớ lộn xộn trong trí nhớ. Trải qua mấy năm, cuộc sống trung học đối với tôi giống như một thước phim chạy lướt qua. Đến nỗi tôi chỉ còn nhớ được vài hình ảnh đơn lẻ nhỏ vụn.

Người trước mặt theo lời Tina nói tôi còn chút kí ức, kì thực ngoài cái tên tôi không còn nhớ được gì. Học trưởng có lẽ cũng chưa nhận ra tôi là ai. Mà tôi cũng đang nghi ngờ chính mình, chúng tôi có từng gặp nhau sao?

Thế nhưng không thể nói tôi không quen biết người ta được. Như vậy chẳng phải nói tôi rất phũ phàng với người ta à? Nhíu mi ngẫm nghĩ một hồi, người bạn bên cạnh chị Mizu chí thân chỉ có vài người, tôi cũng từng tiếp xúc qua. Hình như trong số đó có một người đeo mắt kiếng. Tôi theo lễ phép cúi người chào hỏi:

- Xin chào học trưởng! Thật có vinh dự được gặp. Em nhớ anh Kansai thường hay đến thư viện cùng chị Mizu phải không?

Cậu ta có chút kinh ngạc. Ngón tay giơ lên đẩy nhẹ mắt kính, giọng nói vừa đăm chiêu lại như xa cách:

- Nhầm rồi học muội, tôi không thích thư viện.

Động tác hơi cứng lại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nụ cười thân thiện của tôi. Sau đó, anh ta bỗng cười một cách hàm ý rồi cúi đầu tháo lớp kính trên mặt. Ngay giây sau một con người sáng chói như mặt trời xuất hiện trước mặt tôi, nở nụ cười ranh ma khiến thay đổi khí chất một trăm tám mươi độ. Sự đột ngột này làm tôi choáng váng.

- Anh đây không phải cậu nhóc mọt sách kia. Biết em không nhớ nên anh tính trêu một phen. Sao nào? Ngạc nhiên chưa?

- Ngạc nhiên rồi. Anh Kansai thật lợi hại.

Khóe miệng khẽ giựt, tôi không nhịn được phải nhìn lại KanSai một lần. Tina thì vẫn đang cười khúc khích nhìn, xem chừng có vẻ thích thú lắm khi nhìn biểu tình ngu ngốc của tôi, nên chẳng thèm hé răng nhắc nhở.

Sau khi ngồi xuống một chỗ của lớp học vui vẻ trò chuyện một lát, chúng tôi cũng bước đầu thân quen nhau. Dù sao đều là người quen biết, mấy năm gặp lại cũng vẫn không phai mờ đi sự nhiệt tình. Thật giống như quay về tuổi thanh xuân.