bởi Nam Ly

10
0
1154 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 5: Sống cùng học bá


“Không biết cưng là mèo đực hay mèo cái nhỉ? Để xem xem.”

Tay hắn vẫn như cũ dễ dàng luồn xuống tách chân tôi ra. Tôi thét lên nhưng chỉ thốt ra những âm thanh meo meo yếu ớt, nũng nịu. Móa! Trong trắng của mèo tôi mất hết vào tay tên này rồi! Chịu trách nhiệm đi tên kia! 

“Ồ! Là mèo cái.”

Chứ chẳng lẽ tôi lại biến thành con mèo đực thô lỗ, cục mịch hả? Đần vừa thôi chứ! 

“Phải nghĩ cho cưng một cái tên mới được.”

“Meo.”

Nghĩ cái tên nào cho xứng ấy! Đừng lựa cái tên nào quê mùa quá, xấu hổ chết mất.

Tôi sải chân, nằm chễm chệ trên chiếc thảm trong phòng, mắt lim dim. Trong lòng cảm thấy làm mèo cũng không tệ, có người hầu hạ, nuôi nấng, không cần làm bài tập hè nữa chứ. 

“Nghe nói dạo gần đây có quán thức ăn nhanh nổi tiếng lắm, tên gì nhỉ? À, Gà rán KFC!”

Tự nhiên tôi có linh cảm không lành nha…

“Hay đặt cưng tên “Gà Rán” đi.”

“Méo!”

Tôi phản đối! Đặt tên quê mùa thế, không liên quan gì đến sự xinh đẹp của tôi hết. Nghĩ sao đi lấy tên cửa hàng gà rán đặt cho tôi vậy hả?

“Cưng thích hả? Anh cũng thích lắm. Nào! Gà Rán ngoan, anh làm vòng cổ cho cưng nhé!”

Vậy là tôi đành buông xuôi chấp nhận bị Phong Hiểu Hàn gọi với cái tên “Gà Rán” thô thiển kia. Tên này… bộ chưa từng được ăn gà rán sao?

Tôi rất nhanh có được đáp án. Phong Hiểu Hàn làm gì có tiền mà ăn gà rán chứ!

Cuộc sống của Phong Hiểu Hàn không dễ chịu chút nào. Tôi biết hắn sống một mình, ba mẹ đã ly hôn, từ nhỏ ở với bà ngoại. Nhưng bà ngoại của hắn ốm nặng lắm, phải nằm viện điều trị. Phong Hiểu Hàn ở nơi đô thành xa hoa lăn lộn với đời. Hắn đi làm thêm, nỗ lực học, ngoài giờ còn đi đến bệnh viện thăm bà ngoại. 

Tôi ở với Phong Hiểu Hàn được một tuần rồi. 

Mùa hè, tôi thường đi du lịch, đi ăn chơi với bạn bè. Nhưng Phong Hiểu Hàn lại bận rộn làm thêm. Mỗi ngày hắn đều đặn đi làm ở cửa hàng tiện lợi cách nhà một con phố, tan làm thì đến bệnh viện chăm bà ngoại, tối về dọn dẹp tắm rửa, làm bài tập. Cuối tuần không thèm nghỉ ngơi, mặc đồ gấu nâu phát tờ rơi giữa trời nóng như đổ lửa.

Trái tim tôi khẽ nhói đau. 

Tôi có hơi ghét mình vì trước đây đã cư xử không đúng mực. Tôi suốt ngày è cổ Phong Hiểu Hàn ra bắt nạt, làm đủ trò muốn hắn cút khỏi trường. Sau này biết tin gia đình mình tài trợ cho hắn ăn học ba năm, tôi lại càng tự tin rằng hắn chỉ có nước nhẫn nại, ngoan ngoãn vâng lời tôi thôi.

Dù cuộc sống của hắn cực kỳ vất vả, nhưng tôi chưa từng thấy hắn cáu kỉnh, giận cá chém thớt. Lúc nào trở về cũng sẽ mỉm cười với tôi: “Gà Rán, anh về rồi này.”

“Meo~”

Ý tôi là “Ừ.” Phong Hiểu Hàn chắc vừa đi chợ về, tay xách túi đồ đi đến tủ lạnh. Tôi tò mò đi theo phía sau, nhìn thấy toàn rau, thịt vụn mà thở dài. Nửa con cá cũng không có nữa! Tôi ăn rau với thịt bằm một tuần rồi đó! 

Hôm nay tôi muốn ăn cá!

Tôi cào cào chân hắn, kêu lên mấy tiếng. Phong Hiểu Hàn ngồi thụp xuống xoa đầu tôi, cưng chiều mở lời: “Gà Rán của anh đói rồi à? Anh làm đồ ăn cho em nhé.”

Lại ăn mấy món kia nữa à? Không! Tôi ngán lắm rồi.

“Không thích ư? Cũng đúng, ngày nào cũng ăn mấy món này đến anh cũng ngán lắm.”

Tôi gật gù, ra vẻ đồng tình với lời của hắn.

“Nhưng không còn cách nào hết. Để tuần sau lãnh lương, anh sẽ mua chút đồ hộp cho cưng nhé. Nào, giờ ăn tạm đi.”

Tôi không quan tâm, ngoảnh đuôi đi về góc nhà, cuộn tròn nằm ngủ. Thính giác nhạy cảm nghe được tiếng thở dài của người nào đó. Hắn đang thất vọng ư? Thì kệ chứ, liên quan gì đến tôi đâu? Tôi mới là người cần thở dài đây này. Bị biến thành mèo một tuần rồi, không biết ba mẹ có lo lắng tìm tôi đến phát sốt không nữa. Tôi hối hận lắm! Sớm biết vậy đã không ương bướng, bỏ nhà đi rồi.  

Tối xuống, Phong Hiểu Hàn nấu ăn đơn giản, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị sẵn quần áo để ngày mai đi làm rồi mới ngồi xuống bàn ăn lôi sách vở ra học. Tôi nhẹ nhàng uyển chuyển bước đến, muốn phóng lên bàn nhưng không tới, đành ngồi dưới chân hắn kêu meo meo mấy tiếng.

“Muốn học cùng anh à, ngoan ghê! Nào, để anh bế Gà Rán lên nhé.”

Hắn bế tôi đặt bên cạnh. Trên bàn là vở Toán và Tiếng Anh, ồ, còn là chương trình lớp Mười hai nữa cơ? Thảo nào hắn giỏi thế! Hóa ra là học trước cơ à!

Trong nhà Phong Hiểu Hàn chỉ có đúng một cái bàn. Nó vô cùng nhiều chức năng, vừa để ăn, vừa để học, vừa để đọc sách, mỗi lần ăn hoặc học bài xong là hắn dọn sạch bong không còn vật thể nào trên bàn hết. Chả bù cho nhà tôi có ba người mà phải gần chục cái bàn. Nào là bàn trà, bàn trang điểm, bàn học, bàn ăn, bàn cà phê… Cả ngày chỉ cần lau bàn thôi cũng đủ ngắc ngứ rồi. 

Tôi phe phẩy đuôi mèo, cố ý phất trúng bắp tay hắn, nhưng Phong Hiểu Hàn rất chuyên tâm làm bài không thèm để ý đến tôi. Tôi buồn chán liếc nhìn thử để rồi đau lòng phát hiện mình chẳng hiểu cái khỉ gì hết. Mớ kiến thức này được du nhập từ sao Hỏa đúng không?! 

“Chán hả? Ha ha, nhìn cưng làm anh nhớ tới một người.”

“Em ấy cũng lười học lắm. Mỗi lần làm bài là mắt híp lại như này này.”

Còn đưa tay bóp mặt tôi nữa chứ. Này, trêu tôi tôi cắn cho bây giờ!

“Con gái gì đâu mà kỳ lạ, học thì dở, được cái hung hăng không ai bằng. Nhưng cũng đáng yêu lắm!”

Hắn đang nói về ai vậy nhỉ? Có bao giờ thấy hắn ở trường dính líu gì đến nữ sinh đâu? 

Mặc kệ hắn vậy! Hơi sức đâu mà quan tâm chứ!