bởi Du Dương

7
5
1256 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 6: Cuộc Sống Vẫn Tiếp Tục Như Nó Luôn Thế


Triều Anh đang nằm dài trên giường của Đình Nguyên, ôm trong vòng tay nhỏ bé là con thú bông hình khủng long mà nhỏ đã tặng cho Đình Nguyên vào năm sinh nhật mười tuổi của cậu, xoay qua xoay lại vài vòng trong khi đợi cậu bạn thân của mình xuống sân mở cổng cho bọn Thục Quyên và Bảo Long sang chơi, trong đầu cô bé vẫn còn nhớ tới đôi mắt đen như huyền một tuần trước đã nhìn nhỏ trên sân thượng, mặc dù vụ việc đã trôi qua cả tuần rồi và nhỏ chưa từng gặp lại anh ta lần nào nhưng sự ám ảnh nơi vẻ đẹp ấy thật sự dai dẳng như người ta vẫn hằng đồn đại.

 

Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, ba đứa bạn chí cốt của Triều Anh bước vào, ngoài trừ Đình Nguyên là đứa xuống mở cửa ra thì 2 đứa kêu đều khoác cái balo trông nặng nề hết biết. Đánh mắt nhìn thấy cái bọc cầm trên tay Thục Quyên, Triều Anh hí ha hí hửng buông con khủng long ra chạy đến, thái độ như con gái chờ mẹ đi chợ về đón lấy cái bọc.

 

- Y như mình đoán mà! Thục Quyên lại làm bánh cho tụi mình ăn! Thơm dễ sợ! - Vừa xuýt xoa trước tay nghề của bạn, nhỏ vừa mở hộp bánh ra, mùi bánh bay khắp trong phòng thơm ngọt hấp dẫn nhanh chóng xua hết mấy thứ đen tối ma mị trong đầu nhỏ đi.

 

Đang khi Triều Anh bóc một cái bánh quy vừa nướng nóng hổi ra toan bỏ vào miệng thì cổ tay của nhỏ đã bị Đình Nguyên nắm lấy, bằng động tác nhẹ nhàng như cầm chân một con mèo ngoan, cậu ta đã kéo cổ tay cô bé sang gần miệng mình, ngon lành ăn hết miếng bánh đầu tiên trên tay cô bé. 


- Công nhận ngon ghê luôn! Thục Quyên à, cậu không cần học giỏi chi, nghỉ học về nhà làm bánh đi!

 

Triều Anh liếc xéo Đình Nguyên, nhưng món bánh có vẻ hấp dẫn cô bé hơn, không thèm tính toán, cô bé cầm miếng bánh thứ hai lên ăn, lần này thì nhỏ tránh xa Đình Nguyên ra hơn một tí, bánh ngon tới mức cô bé suýt xoa nhắm mắt như một con mèo con được sưởi nắng.

 

Hôm nay là buổi tối chủ nhật, là buổi tối mà tụi nhỏ thường tập trung để làm những bài tập từ tuần trước cũng như ôn lại bài để bắt đầu một tuần học mới ngày mai.

 

- Vậy là cả tuần nay cái tên bệnh hoạn kia không có đụng gì tới cậu đúng không? - Bảo Long hỏi trong khi cậu ấy cầm cây bút xoay xoay sau khi đã giải xong một bài toán, dĩ nhiên cậu ta luôn là người xong đầu tiên.

 

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Bảo Long hỏi vụ này, mà chính xác là lần thứ 7, mỗi buổi chiều đi học về cậu ta đều hỏi "Hôm nay tên đó có lại gần cậu không?".

 

- Không có luôn! Có mấy lần gặp ở nhà ăn nhưng hình như anh ấy còn không tỏ ra quen biết tôi nữa là - Triều Anh cũng ngán ngẫm đến mức chẳng bận tâm lắm, nhỏ chú tâm hơn vào việc gãi đầu suy nghĩ bài toán khó - Anh ta chắc không có "bệnh hoạn" gì như cậu nói đâu, cậu đọc nhiều sách tội phạm quá nên nghĩ nhiều đó. À khúc này làm sao? Mình không hiểu lắm...

 

Nói ra thì sở thích của Bảo Long khá dị, cậu ta thích đọc truyện trinh thám, các loại sách tâm lý học tội phạm, rồi các căn bệnh hội chứng về thần kinh đại loại như chứng "rối loạn nhân cách dạng chống xã hội" mà cậu ta vừa mới nói vào mấy hôm trước rằng Ngọc Huyền Quân có thể mắc chứng bệnh này vì cậu ta tuyên bố rằng không có người nào bình thường vui vẻ mà lấy cái chết ra để đùa giỡn cả.

 

- Có thể là cậu ta đang âm thầm theo dõi cậu thì sao? - Thục Quyên e dè lên tiếng, cô cũng vừa giải xong bài toán.

 

- Tôi có thể đảm bảo là gã không nhìn về phía Triều Anh trong giờ ra chơi - Đình Nguyên cũng bỏ bút xuống sau khi làm xong bài, cậu húp lấy một ngụm trà - Tôi không nghĩ cậu ta có gu lạ vậy khi để ý tới con heo nấm lùn này!

 

Triều Anh bĩu môi rồi thở dài, toan cãi lại Đình Nguyên nhưng nhỏ nghĩ hùa theo biết đâu sẽ khiến mọi người yên lòng hơn, đành xụ mặt nhưng có chút hí hửng:

 

- Đúng rồi! Các cậu nghĩ anh ta là ai chứ? Là Ngọc Huyền Quân, là kẻ được mệnh danh là thiên sứ đến từ thiên đường đó! Tôi làm gì có cửa chứ! Hê hê, nhưng mà đẹp như anh ta mà tỏ tình thì tôi hốt luôn!

 

Lập tức cây bút Đình Nguyên vừa cầm lên gõ vào trán Triều Anh kêu rõ tiếng, nhỏ "a" một tiếng rồi ôm đầu nhăn mặt nghe cậu bạn lại dè bỉu mình:

 

- Ngồi đó mà mơ với tưởng! Có bài toán nãy giờ cũng làm chưa xong!

 

Có vẻ như câu nói của Triều Anh khiến mọi người chẳng thèm đếm xỉa gì tới cái tên Ngọc Huyền Quân nữa và nhỏ nhận thức được điều đó khi thấy Đình Nguyên đang quay qua bàn một bài toán mới cùng Thục Quyên, còn Bảo Long thì giúp nhỏ tẩy đi mấy chỗ làm sai và trông có vẻ như cậu đang suy nghĩ xem nên giảng bài cách nào "tối giản" nhất để nhỏ có thể hiểu, và dĩ nhiên đã quen với việc này suốt bao nhiêu năm rồi nên Bảo Long chẳng hề có tí mất kiên nhẫn tí nào.

 

Vẻ đẹp thiên sứ không nhiễm bụi trần ấy lại một lần nữa lướt qua trong tâm trí Triều Anh, nhưng lần này là một cơn gió thổi qua rồi đi luôn. Triều Anh đã đùa rằng nếu Ngọc Huyền Quân tỏ tình nhỏ thì nhỏ sẽ chấp nhận, nhưng còn lâu ấy! Theo nhỏ được biết thì một đứa mà có người yêu thì bất kể là nam hay nữ thì đều phải đi chung với người yêu, vừa tưởng tượng hằng ngày phải đi ăn với ai khác ngoài bọn Đình Nguyên là nhỏ thấy sầu dâng khắp lối rồi, và hằng ngày không phải là Đình Nguyên đưa đi học chờ về, thì... trái tim Triều Anh khẽ nhói đến mức cả Bảo Long cũng phát hiện ra nhỏ không tập trung, và đúng theo phong cách anh cả của nhóm, cậu đưa xoa xoa đầu nhỏ, cười:

 

- Đừng lo nhóc con! Chỉ cần giữ được bình tĩnh và trang bị kiến thức tốt thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết được. 

 

Triều Anh lại cười hì hì nhét miếng bánh vào miệng nhai nhồm nhoàm, cảm thấy cuộc sống của nhỏ thật tuyệt vời khi có cả nhóm bên cạnh mình.