Có ba đứa trẻ. Lãng mạn hoá tất cả mọi thứ.
Có một số câu chuyện, thật buồn cười khi được kể lại trên giấy - nhất là khi nó được nhớ lại bởi đầu óc của một đứa trẻ. Tuy nhiên, dẫu sao thì có còn hơn không. Dưới đây, xin đính chính là tôi không phải đang viết một tác phẩm mà là muốn tìm chỗ để lưu lại chút cảm xúc này trước khi nó biến mất như trà sữa ở trong ly.
Nói sao nhỉ, mọi thứ bắt đầu với một con bé nhỏ xíu xịu xìu xiu với cái đầu to quá khổ. Không, cái đầu ấy không to kiểu vật lý đâu nếu bạn hỏi tôi.
Nào, trở về với vấn đề chính.
Khi ấy, con bé của chúng ta, với cái đầu bự tổ bố của nó đang cuồng Melaine Martinez và cảm thấy thật cô đơn. Cũng phải thôi khi thứ nhạc nó đang nghe là Dollhouse và Pity Party. Bạn biết đấy, chúng hát về sự giả tạo của loài người kia mà. Dù sao đi chăng nữa, con bé của chúng ta có lẽ đã không thực sự cô đơn, chẳng qua là cái đầu nó đang hoạt động quá công suất. Tất nhiên, không chỉ mình tôi mà chính con bé cũng lờ mờ nhận ra điều đó. Song, cứ mỗi khi đêm về, khi tôi đem việc này ra bàn bạc với nó, con bé lại nhảy dựng lên và bắt đầu chảy nước mắt. Đúng là cái đồ nhạy cảm lố lăng.
"Tại sao đến mày cũng không hiểu tao?"- Ấy là câu thoại mà con bé thường dùng để kết thúc cuộc tranh luận của chúng tôi. Đương nhiên, với tư cách là đứa trưởng thành hơn trong cả hai, tôi không thèm chấp nhất với nó.
" Mày toàn nghĩ nhiều." - Tôi thường đáp thẳng như thế rồi trở mình đi ngủ, cố lờ đi tiếng con bé thổn thức trong màn đêm tịch mịch.
Nhưng mà, dù cho có gắng mặc kệ đến đâu, cái tiếng sụt sùi của nó vẫn làm tôi bực vô cùng. Khi hết chịu nổi, vào một lần nọ, tôi mắng con bé.
"Im mẹ mồm đi, mày đang làm phiền tao và mọi người xung quanh cần ngủ đấy."
Nó nhìn tôi, mắt đẫm nước. Hẳn là con bé đang mong chờ một sự đồng cảm, song, đáp lại nó chỉ có cái cau mày của tôi.
"Ở thế giới ngoài kia, sẽ chẳng ai quan tâm mày đau khổ hay không đâu. Tao cần ngủ, làm ơn tý đi."
Thế là từ ấy trở đi, con bé ngưng hẳn việc khóc ra tiếng. Trình độ này nó đã luyện tập thành thạo đến mức dù có há to miệng và gào hết cỡ, xung quanh vẫn chỉ có sự im lặng không thể bị phá vỡ. Mặt trăng câm nín và nó cũng thế.
Không thể phù nhận là nhờ đó mà tôi ngủ ngon hơn hẳn, cũng đỡ mất mặt với bà chị ruột nằm bên cạnh.
Cái sự cô đơn ảo tưởng của con bé ấy có từ bao giờ thì chắc đến mẹ tôi cũng không biết. Mà có khi bà ta căn bản chưa từng để ý. Nhiều khi tôi mong mẹ đã để ý. Chứ lúc nào buồn buồn là con bé lại chỉ biết quanh quẩn bầu bạn với tôi. mà tôi thì ghét nó lắm.
Song, cho đến cái lúc tôi vừa kể với bạn, độ ghét con bé của tôi mới chỉ ở mức vừa thôi. Chuyện diễn ra sau đấy đã khiến tôi căm thù nó. Căm thù với từng hạt nhân tế bào.
Năm lớp sáu, con bé yêu sớm. Ấy cũng là chuyện đương nhiên với cái đầu to bỏ mẹ của nó.
Nhưng cái thằng nhỏ kia thì tôi phải công nhận là đẹp. Là con trai nhưng lại xinh như con gái. Có khi còn hơn nữa cơ, trong ký ức của tôi đến giờ vẫn chưa thấy ai đẹp bằng. Thằng đấy da trắng như tuyết, tóc đen như mun và môi đỏ như máu. Nó chính là phiên bản Bạch Tuyết đực rựa hàng thật giá thật với cặp kính chứng minh mình là người thế kỷ 21.
Nhưng dù là một thanh niên yêu cái đẹp, tôi vẫn không ưa nó. Ban đầu là thế. Cũng có thể ban đầu tôi vẫn chưa thấy trọn vẹn cái nét đẹp kia.
Cái thằng đấy ấy à, suốt ngày kể những trò đùa nhạt nhẽo rồi tự cười phá lên. Đã thế nó còn hay sồn sồn lo chuyện bao đồng. Thêm một thứ nữa làm tôi ghét ở thằng đấy là nó hay mặc một cái áo hoodie xám ra bên ngoài đồng phục. Vào cái thời mà tôi đang kể thì loại áo này vẫn chưa thịnh hành lắm ở Việt Nam, không nhiều người mặc và do đó thằng kia đâm ra nổi bần bật giữa một biển người. Tôi ấn tượng với cái áo đó vô cùng đâm ra cũng để ý nó luôn. Hồi ấy tôi nghĩ đơn giản, cho là thằng đấy chơi trội.
Mắc cười là con bé của tôi cũng để ý nó vì cái áo.
Hồi đầu chúng tôi cùng ghét thằng kia. Nó nằm đầu danh sách đen của tôi và nhì danh sách con bé. Con bé của tôi chỉ ghét thằng đấy sau N. Chả hiểu sao nhỏ ghét N cay đắng đến phát ớn. Mỗi ngày nó chỉ tìm cách mắng mỏ N.
Mà bạn N này, thật trùng hợp là trong lớp lại ngồi cùng bàn thằng kia và đằng sau chúng tôi.
Trong một lần xả giận lên đầu N, con bé vô tình liếc sang thằng kia.
Giá mà lúc ấy tôi biết những gì sẽ đến trong tương lai, tôi đã ngăn con bé. Bởi vì lạy Chúa, đó là một sai lầm hết sức tai hại.
"Cậu ta có một cái miệng đang ngoác đến tận mang tai và đôi mắt không ăn nhập với phần còn lại của khuôn mặt."
Tôi chết mê cái nụ cười tỏa nắng ấy.
Còn con bé, nó vùi mình vào phần tối trong đôi mắt thăm thẳm. Sâu như vùng đại dương mênh mông. Không có đáy.
Từng cơn sóng cuộn trào, nhấn chìm con bé của tôi.
.
Con bé không thể ngừng nhìn cậu ta trong lớp, trong giờ ra chơi và trong trường.
Con bé là một đứa mặt dày. Nó đeo bám cậu ta một cách ngấm ngầm mà dai dẳng. Tôi biết nhưng không đồng thuận mà cũng chẳng phản đối. Nói sao nhỉ, cái lúc ấy thì tôi đã do cái nụ cười hôm nào mà quên phắt đi sự đáng ghét của cậu ta. Với một đứa có máu vẽ vời như tôi, cái đẹp nó là trên hết. Cậu ta có một cái đẹp mà tôi không lý giải nổi. Nó chỉ duy nhất hiển hiện trên người cậu ta và không đâu khác. Nó là thứ mà tôi vẫn luôn tìm kiếm trong những bức vẽ của bản thân.
Cũng có thể nói cách khác là tôi mê trai.
...Và cả gái nữa nhưng ở đây thì điều đó không quan trọng lắm.
Dù sao đi chăng nữa, tôi đã để mặc mình "bị" con bé lôi đi ngắm trai. Nó cũng thấy cậu ta đẹp.
Tôi tự hỏi bắt đầu từ khi nào mà cậu trai đó để ý con bé của tôi. Hình như là vào một ngày đẹp trời nào đó, họ nhìn vào mắt nhau và "BÙM!". Desires, two souls on fire.
Cái đó gọi là yêu từ cái nhìn thứ N chăng?
Tôi không biết.
Từ những gì tôi trông thấy, hai đứa kia không dứt mắt mình ra khỏi nhau. Cơ mà họ chẳng nhìn mặt hay thân đâu, chỉ mắt thôi. Chỉ mắt thôi và tín hiệu được truyền đi trong im lặng, như những chiếc UFO bắt sóng nhau.
Không ai hiểu được, trừ họ. Không ai giao động ở tần số ấy, trừ họ. Kỳ thực, đến tôi cũng không.
Cứ nhìn như thế cũng không phải cách, thế nên, tôi bắt chuyện với cậu ta và con bé ngại ngùng bám theo. Hồi đó cả hai cùng ở lại trễ nên muốn nói chuyện riêng cũng không khó gì.
Lạy chúa. So với lứa tuổi thời ấy, chúng tôi nói chuyện rất bậy.
Bạn biết đấy, chửi tục và anime. Pewdiepie và High School DXD.
Không có Boku no Pico đâu đồ đen tối mấy người.
Thật kỳ lạ là bọn tôi có rất nhiều điểm chung. Từ sở thích đến ý nghĩ, chúng giống đến mức mỗi lần nói chuyện, dù chỉ là tán phét, tôi cũng thấy gần như đang tự kỷ.
Cậu ta không muốn về nhà. Cậu ta ghét cha mẹ nhưng yêu người bà ngoại hay giặt giày cho mình.
Tôi cũng không muốn về nhà. Tôi ghét cha mẹ nhưng yêu người chị gái hay kể cho tôi nghe những gì chị biết được.
Tất nhiên là còn nhiều thứ nữa nhưng tôi không thể kể ở đây. Hay đúng hơn là bạn không thể nghe. Ấy cũng là lúc Mirrors trở thành bài hát yêu thích nhất của tôi.
Thế rồi sấm sét nổ đùng trong đầu tôi và cả con bé nữa. Chúng tôi nhìn nhau, im lặng. Từ khi nào mà cuộc trò chuyện giữa tôi và con bé đã không còn xoay quanh màu xanh dương đang ám ảnh đời hai đứa nữa. Chúng tôi chỉ còn nói về cậu ta và cậu ta. Như một cái radio hỏng.
Mọi thứ đã quá rõ ràng và nó càng lồ lộ hiện lên khi tôi và cậu trai đó càng lúc càng thân. Nói là thân nhưng cái quan hệ mà cả hai nhắm đến lại chả phải bạn thân.
Cậu ta ưa xoa đầu tôi. Cậu ta luôn tìm cách ở gần tôi. Cậu ta nói tôi là loli và rằng cậu thích loli. Cậu ta nói tôi hãy nghe bài "Làm người yêu anh nhé baby." Cậu ta hát theo Dollhouse với tôi.
Còn tôi?
Tôi trốn tránh. Sợ một cái gì mà mình cũng không biết. Yêu? Mối quan hệ? Cái kết sau khi thực sự đến với nhau? Có thể là tất cả những cái trên, cũng có thể là không cái nào cả.
Tôi tự xoay mình vòng vòng cho đến khi thua trên ván cờ do bản thân bày ra. Con bé đứng từ xa, khoanh tay quan sát, môi mím chặt.
Cho đến lúc đó, tôi vẫn tưởng chỉ có tôi và cậu ta đang nhảy tango trên sợi đàn ghita.
Có thể là cậu đã chuyển sang Waltz hoặc tôi trật nhịp tango.
Khi được nhận ra, điều đó đã không thể cứu vãn nữa rồi. Tôi ngã khỏi sợi dây và ngã thật mạnh. Đau điếng. Ngước mắt nhìn cậu ta nhảy với người khác.
Không, tôi không đau. Đó chính là con bé. Tôi ngã và nó chịu đau.
Buồn cười làm sao. Cậu ta lớn lên và con bé mãi mãi ngây thơ nấp sau lưng tôi.