Con mèo trong hẻm
Mèo con ôm mẹ ngủ. Nó rúc rúc vào phần bụng êm mềm của mẹ, hít hà cái mùi hương quen thuộc khiến nó an lòng.
Vài giọt nắng chiều nhợt nhạt lách qua khe tường, bám víu lấy mảng lông xám bệt nước trên lưng nó, chả mấy chốc mà tan.
Nó lạnh. Mẹ nó cũng lạnh.
Nó đói. Mẹ nó lại chả chịu nhúc nhích gì.
Trong cơn mơ màng nó rúc sâu vào bụng mẹ, tìm kiếm núm hồng thơm thơm. Cái miệng nhỏ nhay lấy nhay để mà chẳng ra giọt sữa nào.
À, chắc mẹ đói rồi, nên cũng không có sữa cho nó uống.
Nó choàng tỉnh, nhớ ra con cá ngày hôm qua mẹ nó mang về vẫn còn một nửa. Nó bò qua chỗ khúc cá nằm chèo queo xó tường, một mùi hơi tanh bốc lên, nhưng vẫn còn ăn được.
Chả hiểu sao hôm qua mẹ kiếm được cá về lại chả chịu ăn, cứ nhường cho nó hết. Nếu mẹ chịu ăn chẳng phải nó có sữa để bú sao. Mặc dù mẹ bảo nó cần phải cai sữa rồi, nhưng ôi chao, cái mùi sữa thơm quyện mùi của mẹ cứ như chất gây nghiện ấy, nó mãi chưa bỏ được.
Hôm qua nó chỉ ăn một nửa thôi, nó bảo phần mẹ nó. Một đứa con ngoan là phải thế. Tuy mẹ bảo không đói, nhưng chắc chỉ cần nó giương cặp mắt long lanh lên thì mẹ nó sẽ chiều ý nó mà ăn ngay.
Nó kéo miếng cá lại gần mũi mẹ, ấy mà mẹ nó chẳng thèm khịt mũi lấy một cái. Nó dí sát lưỡi liếm lên khuôn mặt đầy lông của mẹ, thúc kêu mẹ dậy ăn. Mẹ cũng chẳng ngó ngàng.
Chán mẹ thật ấy, sao cả ngày nay im như thóc vậy. Có phải vì nó không ngoan nên mẹ không chịu dậy chơi với nó không?
Nó liếm lên đỉnh đầu của mẹ. Một mùi tanh gây gây đầu lưỡi. Xem mẹ kìa, hàng ngày sạch sẽ vậy mà hôm nay chẳng chịu liếm lông gì cả. Thôi thì đứa con ngoan là nó đây sẽ giúp mẹ liếm lông cho sạch sẽ. Khi nào mẹ tỉnh dậy sẽ khen nó cho mà xem.
Bằng tất cả tình yêu dồn vào đầu lưỡi thô ráp, nó liếm sạch lông cho mẹ như mẹ vẫn từng làm cho nó một cách nhẹ nhàng và cẩn thận nhất.
Mẹ xem, con mẹ lớn rồi nè. Ngày mai mẹ cho con ra khỏi hẻm để đi kiếm ăn cùng mẹ nhé!
Ánh nắng cuối cùng cũng rời bỏ bầu trời mà đi, những mảnh xanh lam đậm dần đậm dần rồi chuyển qua màu thẫm.
Đêm buông xuống thật nhanh. Vậy mà mẹ nó vẫn còn chưa chịu dậy. Đã cả một ngày rồi.
Cơn đói kéo cái bụng réo sôi ùng ục, miếng cá ngay trước mặt nó nhất quyết không thèm ăn. Nó cứ rướn sát vào cơ thể ngày một lạnh hơn kia, tựa đầu vào mảng lông không còn mềm mại nữa.
Mẹ ơi, mẹ cứ ngủ mãi thế à? Mẹ nhất quyết không chịu mở mắt dậy chơi với con sao?
Tự nhiên nó cảm thấy tủi thân ghê gớm, hai mắt tự nhiên cứ thế ướt nhoè.
*
Ánh nắng mặt trời rọi qua khe tường ẩm mốc, trải một vệt óng ánh dài. Mèo con bị cái bụng quặn sôi làm cho tỉnh giấc.
Thế là hôm qua mải khóc mà nó đã thiếp đi lúc nào không biết.
Nó ngoảnh đầu nhìn sang, thở phào nhẹ nhõm. Mẹ vẫn còn nằm bên cạnh nó. Thế mà đêm qua nó nằm mơ mẹ bị người ta đem đi mất cơ. Sợ lắm!
Mèo con cúi đầu liếm mặt mẹ mình vài cái, biểu đạt sự yêu thương. Nay mẹ mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, con sẽ thay mẹ ra ngoài kiếm thức ăn. Mẹ nghỉ ngơi chờ con nhé!
Nó hiên ngang bước từng bước ra đầu hẻm. Nắng lên rồi, mùi ẩm ốc hai bên tường cũng dịu hơn. Chỉ còn vài bước nữa thôi là nó sẽ nhìn thấy một thế giới nó chưa từng nhìn thấy. Sẽ là háo hức hay lo sợ đây?
Tim nó đập thình thịch!
Ánh sáng chan hoà rực rỡ ùa vào mắt, nó chớp chớp hàng mi để làm quen. Những âm thanh ồn ã và chát chúa như dội vào màng nhĩ, khác hẳn sự bình yên trong hẻm nhỏ.
Nó đứng bên vệ đường, trên những viên gạch bê tông nối nhau vuông vức, nhìn những vòng tròn hối hả đuôi tiếp nối đuôi. Những tiếng rao văng vẳng chen nhau, tiếng cười tiếng nói rộn ràng hoà chung cùng khói bụi.
Thế giới này... rộng lớn quá!
Nó quay lại nhìn con hẻm một lần nữa, hít một hơi thật sâu, rồi quyết tâm khám phá thế giới của... con người.
Mục tiêu đã định. Thức ăn. Tiến lên nào!
Cái mũi thính đánh hơi khịt khịt đã chỉ đường cho nó rẽ về bên trái, nơi có một chợ cóc nho nhỏ họp bên lề đường. Ừm, có lẽ mẹ nó cũng thường tìm thức ăn ở đó.
Nó đi men theo bờ tường, vừa đi vừa cảnh giác. Hình như chả ai để ý đến một con mèo nhỏ như nó, thế là nó phóng nhanh hơn. Lặng lẽ luồn qua tấm bạt phủ phía sau một quầy bán rau củ, hít hít mấy hơi, thứ này chẳng có gì hấp dẫn cả, nó phải tiến xa hơn.
Luồn lách qua thêm vài hàng nữa, trước mắt nó hiện ra cả một thiên đường.
Cá, cá kìa! Cá nhiều thế kia, ăn cả đời cũng không hết.
Có lẽ ông trời đã thương nó, khi bày ra trước mặt một chậu cá thật to, con nào con nấy mắt lồi nhìn nhau, mồm mở ra ngáp ngáp. Nhưng nó là đứa trẻ biết điều, nó sẽ chỉ lấy một con, một con thôi là đủ một bữa ăn cho mẹ con nó rồi.
Nó nhìn vào chậu cá, thò tay khều khều, dùng những móng vuốt của mình móc lôi một con cá ra khỏi chậu.
Ái chà, nặng ghê gớm, dù con nó chọn chưa phải to nhất bầy.
- Ơ này con kia, mày ăn trộm cá của bà.
Một âm thanh chua lét vang lên, nó giật nảy mình ngước mắt nhìn người phụ nữ mặt che khăn đầu trùm nón sùm sụp.
Nó không hiểu hết bà ấy nói gì, nhưng có vẻ là không ưa nó. Nhưng miếng cá ngon trong mồm khó bỏ, nó vội vã kéo nhanh hơn.
Một chiếc dép cao su liệng bay về phía đầu, sượt qua một bên tai rồi rơi bụp xuống một cái sọt rau đằng sau nó.
Mèo con hoảng hốt nhả vội miếng cá, giật lùi về sau, luồn trong đống đồ ngổn ngang tìm đường chạy trốn.
- Á, con mèo ranh định chạy mẹ ơi. Con phải bắt nó cho bằng được.
Một giọng nói khác vang lên, chắc là con của bà bán cá. Thằng bé mập ú mò tay vào sọt rau, lôi ra chiếc dép tổ ong cũ kĩ xỏ vào chân, rồi nhanh tay sục sạo đống đồ.
Bàn tay tay thằng bé thụp lên thụp xuống, còn mèo con lanh lẹ né trước tránh sau. Biết chẳng thể ở đây lâu, mèo đành tìm đường chạy trốn.
- Á, thì ra mày ở đây. Con ranh này, tao sẽ cho mày biết tay.
Vừa chui ra khỏi nơi ẩn nấp thì thằng bé đã phát hiện ra. Mèo con ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh để thoát khỏi tay kẻ địch.
Mệt quá, không lẽ tìm kiếm thức ăn khó đến thế? Vậy mà ngày nào mẹ cũng đi kiếm thức ăn về cho nó. Nó chỉ biết ăn mà chưa từng hiểu được nỗi khó khăn vất vả mà mẹ đã trải qua.
Đường về chẳng còn xa, mèo con lanh lẹ chui được vào hẻm nhỏ trở về. Gọi là hẻm, nhưng thực ra chỉ là khe hẹp giữa hai căn nhà. Thế nên thằng bé kia dù có đuổi đến nơi cũng chỉ có thể nghiến răng ken két nhìn theo mèo con với vẻ bất lực.
- Mày hãy đợi đấy, tao mà nhìn thấy mày một lần nữa thì liệu hồn.
Mèo con thở hổn hển trở về góc tường ẩm thấp, nơi có mẹ nó đang nằm chờ đợi con về.
Vừa chạy một hơi dài, sức lực còn lại của nó cũng cạn kiệt cả, cơn đói không ngừng hành hạ, nhưng nó chỉ biết gục vào người mẹ thở dài.
Sáng nay không có thức ăn mẹ ạ. Mẹ chịu khó nhịn thêm một bữa nhé!
*
Buổi chiều, cảm thấy tình hình có vẻ an ổn, mèo con đánh bạo chui ra phen nữa. Lần này, nó sẽ không đi về phía bên trái, mặc dù mùi thức ăn vẫn khao khát gọi mời.
May cho nó, đi cả đoạn xa đến gần tận ngã tư thì gặp được một thùng rác lớn, cái nắp nghiêng nghiêng hở một lỗ thật to. Chu choa, rác con người bỏ đi nhưng đối với nó là kho báu. Chưa gì nó đã ngửi thấy mùi thức ăn trong đó rồi.
Mèo con nhảy phóc lên cao, bám được vào cạnh thùng, theo lối hở của nắp mà dễ dàng chui được vào trong.
Có rất nhiều vỏ nhựa nắp chai lẫn lộn, những bã mía gốc rau và vô vàn túi ni lông tung tóe... Bằng bản năng nhanh nhạy của loài mèo, nó moi được ở phía dưới một hộp xốp chứa non nửa thức ăn. Đây rồi, sung sướng quá, có cả cơm và hẳn một cái đầu cá kho thơm phưng phức.
Mèo con phấn chấn tìm cách lôi hộp cơm ra ngoài. Nhưng có vẻ điều đấy hơi khó so với thân hình nhỏ bé của nó. Cuối cùng nó quyết định ăn hết phần cơm thừa trong hộp, nhường lại đầu cá ngon nhất mang về cho mẹ, như thế dễ dàng hơn nhiều.
Đường về như ngắn lại khi trong lòng rộn vang sự háo hức và sung sướng. Đây là chiến công đầu tiên của nó khi bước chân ra khỏi thế giới nhỏ bé nơi góc tường. Bước chân của nó nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng trở về.
Bỗng nó khựng lại, khi phía trước là một mối đe doạ thật là khủng khiếp.
Thằng bé đó, thằng bé mập ban sáng đuổi nó chạy trối chết, nay không chỉ có một mình mà còn có thêm một thằng bé gày gò ốm yếu hơn bên cạnh nữa. Chúng nó đang hùng dũng hiên ngang bước về phía đây, cách đầu hẻm nhà nó chỉ còn chưa đầy chục thước.
Gần hơn so với khoảng cách nó về nhà!
Nhưng nếu không đánh liều một phen thì nó chẳng còn cách nào khác cả.
Gặm chặt miếng cá trong miệng, nhún chân lấy đà, mèo ta dùng hết sức bình sinh phóng nhanh về hang ổ.
Vèo...
Lại vẫn là chiếc dép huyền thoại lao tới. Lần này có vẻ chủ của nó đã lên tay hơn, dép đập trúng lưng mèo con, khiến mèo con chao đảo đập người vào cạnh tường.
Lối vào ngay trước mắt, dù đau cũng không thể chần chừ. Từng phút từng giây đều là nguy hiểm.
Nén cơn đau điếng từ sống lưng truyền tới, mèo vẫn cố chạy thật nhanh.
- Bắt lấy nó, mau!
Thằng béo ra lệnh, thằng gầy hấp tấp nghe theo. Nó thế mà nhanh, mèo sợ đến mức không dám quay đầu lại.
Vào rồi, mèo con đã an toàn chui lọt khe tường. Thật ngoạn mục, nó cảm thấy mình đã thoát nạn trong gang tấc.
Nhưng mà có gì đó sai sai thì phải. Miếng cá trong miệng của nó đâu?
Mèo con nhìn về phía ánh sáng, nơi có thằng gầy đang đứng, trong tay chính xác có miếng cá mà nó đang tìm.
- Khá lắm khá lắm. - Thằng mập khen ngợi. - Mày dùng cái đầu cá thiu đó dụ nó ra đi.
Thằng gầy ngồi xổm xuống, đặt miếng cá xuống đất, mắt hướng về phía mèo con. Mèo con giương mắt to tròn, muốn lắm mà chân còn chần chừ không dám bước.
Thành quả ngày hôm nay của nó vẫn chưa mang về cho mẹ được. Bụng nó thì đã ấm, nhưng mẹ nó thì vẫn chưa ăn. Kẻ làm con làm sao có thể bất hiếu như thế.
Nhưng...
- Meo meo, lại đây nào... - Giọng thằng gầy bỗng nhiên ngọt ngào dụ dỗ.
Tất nhiên là mèo con không tin rồi. Loài người... chẳng ai mang lại cho nó cảm giác an toàn cả.
Thằng gầy nhỏ người, nó lách sâu vào hẻm được thêm vài bước. Thằng mập thấy thế thích chí hô vang cổ vũ.
- Mèo ngoan, cá của mi nè... lại đây lấy đi...
Ánh mắt thằng gầy trong veo, sáng lấp lánh, khác hẳn cái màu da xỉn nâu và đôi mắt trũng sâu của nó. Trong một giây phút lơ đãng, mèo con lại cảm thấy thằng gầy thật lòng.
Thằng béo nhấp nhổm từ đằng xa, chỉ qua khe lưng của thằng gầy mà đoán định tình hình, nhưng nó cũng biết con mèo ranh kia đang từ từ bước tới.
Mèo con bị thôi miên rồi, hoặc là nó bị điên, hoặc là nó cố chấp muốn giành miếng cá về cho mẹ, dù chỉ là tia hy vọng nhỏ nhoi.
Nó bước vài bước, ngập ngừng, rồi lại bước. Cái mũi thì hít hít ngửi ngửi tập trung vào miếng mồi. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt thôi, nó giành được miếng cá và chạy thật nhanh trở lại. Nó không thể tin vào mắt mình, thật cứ như là mơ vậy, không ngờ lại dễ dàng đến thế.
Thằng gầy không tiến vào sâu nữa, vì có lẽ nó biết đường đi quá hẹp chẳng thể vào. Mèo con nhìn thằng bé dò dẫm lùi bước trở ra, cho đến khi ánh sáng trả về nguyên vẹn nơi đầu hẻm nó vẫn ngỡ đây là giấc mơ không có thật.
- Cá đâu? Mèo đâu? - Thằng mập tra hỏi.
- Con mèo ấy thế mà nhanh khủng khiếp. - Thằng gầy thanh minh.
Thằng mập thở dài đánh thượt.
- Đúng chán mày, thua cả một con mèo. Sao không chui hẳn vào trong mà bắt nó? Người mày nhỏ thế kia chả lẽ không vừa?
- Càng sâu càng hẹp, tao chịu thôi.
Thằng gầy buông lại một câu rồi chắp tay sau lưng đi mất. Thằng béo hì hục đuổi theo sau, cố đá cho thằng gầy vài phát. Chúng còn nói chuyện gì với nhau nữa không thì mèo con không nghe rõ. Nó chỉ cảm thấy ngày hôm nay quá dài với biết bao thăng trầm cảm xúc. Và bây giờ thì nó phải mau mau đem đồ ăn về cho mẹ rồi đánh một giấc thật ngon thôi.
*
Sáng sớm tí tách đánh thức mèo con bằng một cơn mưa. Mái hiên chỉ đủ che nếu hai mẹ con nằm sát góc tường, những giọt nước tinh nghịch vẫn bắn lên người khiến bộ lông của nó như khoác thêm một chiếc áo với những hạt li ti lấp lánh.
Miếng cá hôm qua mang về còn nguyên vẹn. Nó thở dài. Thế là mẹ chẳng chịu ăn. Mẹ hư quá, bình thường nó như thế là kiểu gì cũng bị mẹ đánh đòn rồi. Nhưng mà thôi, vì mẹ ốm nên nó sẽ nhân nhượng đấy. Có lẽ vì ốm nên đến cá mẹ cũng chẳng thấy ngon.
Mẹ nó hôm nay càng xấu hơn hôm qua, bộ lông xơ xác chẳng còn mượt mà như trước. Cơ thể căng cứng nay đã mềm hơn, nhưng người mẹ lại bốc lên một mùi khó ngửi.
Như một hành động quen thuộc, mèo con lại làm sạch lông cho mẹ mỗi ngày. Còn thức ăn thì... nếu mẹ không thích nó cũng chẳng thể nào ép được.
Nó ngồi xoay lưng che chắn cho mẹ, mặt hướng về phía bầu trời, ngắm mưa.
Mưa ngày một nặng hạt, giọt ngắn giọt dài. Tiếng mưa đập trên những mái tôn, tiếng mưa rơi xuống đất. Hạt mưa hắt lên mi, từng giọt li ti li ti trắng xoá.
Nó cứ nhìn mưa mãi, chẳng biết mình đang vui hay buồn, trong lòng cứ lan ra một mảng trống trải khắc khoải khôn nguôi.
Chẳng biết bao giờ mưa mới tạnh, chẳng biết bao giờ cuộc sống tạm bợ leo lắt tháng ngày mới kết thúc đây, và cũng chẳng biết khi nào mẹ nó mới tỉnh dậy để mỉm cười với nó như ngày xưa nữa…
Chờ cho đến khi những giọt nước cuối cùng không còn lẻ loi buông xuống, cơn mưa tan trả lại một vệt trời quang đãng phía trên những vách tường lác đác phủ rêu. Mèo con mới thoát khỏi cơn trầm ngâm lơ đễnh.
Đã đến lúc phải đi kiếm ăn rồi, ngày mỗi ngày nó đều phải nghĩ tới chuyện đó.
Nó đứng dậy, duỗi thẳng chân, lắc mình vẩy hết những hạt nước li ti vương trên bộ lông ẩm ướt. Có âm thanh gì đó lạ thường vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh, nó vểnh đôi tai thính lên lắng nghe. Là tiếng bước chân lõm bõm bước trên nền nước.
Bóng đen lớn dần rồi xuất hiện ngay trong tầm mắt nó. Một người mà nó không thể ngờ tới, chính là thằng nhóc đen gầy ngày hôm qua đã khiến nó phải liều mạng tranh cướp miếng cá về?
Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, tại sao cậu ta lại có thể chui vào trong đây? Chẳng phải khe tường này rất hẹp hay sao? Chẳng phải hôm qua cậu ta đã bó tay khi kẹt lại phía ngoài, trơ mắt nhìn nó ung dung đắc ý ôm chiến lợi phẩm về tay đó chứ?
Mèo con nghệt mặt ra, vẫn không hiểu tại sao lại có khả năng xảy ra như vậy. Cậu ta nói dối thằng mập, và hôm nay cậu ta tới đây làm gì? Để túm cổ nó rồi trừng phạt ư?
- Meo con, thì ra là mi ở đây.
Giọng cậu ta rất nhẹ, tưởng chừng như vô hại. Nhưng có trời mới biết loài người kia đang toan tính điều gì trong đầu. Mèo con muốn bỏ chạy, nhưng còn mẹ nó, nó lại không thể nào bỏ chạy được.
Nó lùi lại vài bước, cố gồng thân mình che chắn cho mẹ. Cậu ta nhìn theo, ánh mắt liếc qua nó, thấy thân hình xơ xác phía sau. Giọng nó gào lên, vừa như tức giận, vừa như sợ hãi:
- Méo meo gừ gừ, hãy đi đi, không được động đến mẹ của ta.
Cậu bé bước thêm một bước, rồi ngồi xuống nhìn, một tay bụm lại che lấy mũi.
Mẹ mi chết rồi, mi còn che làm gì nữa.
Thằng gầy vươn tay túm lấy mèo con, bởi vì không tránh né, nên cả thân hình nó bị nhấc bổng lên. Bốn chân quờ quạng quẫy đạp giữa không trung, móng sắc bấm sâu đỏ ửng da thịt, vậy mà cậu ta cũng không buông.
- Ngoan nào ngoan nào, ta có làm gì mi đâu.
Răng nanh sắc vẫn cắn, móng tay nhọn cố cào. Còn cậu ta thì tránh né nhưng vẫn chẳng hề buông nó khỏi tay.
- Có giỏi thì đập ta một nhát chết đi. Ta thà theo mẹ chứ không để cho loài người các mi hành hạ. Ta vốn chỉ ăn trộm một con cá, mà các mi đuổi đánh đến tận nhà. Loài người các mi to lớn hơn chúng ta, các mi muốn sao chúng ta đâu cản được. Hu hu...
Mèo con chờ đợi những đòn đau giáng xuống đầu. Giờ đây nó như cá nằm trên thớt, số phận mặc con người định đoạt. Nhưng nó chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng đau đớn nào xuất hiện cả. Chỉ có những cái tay xoa nhẹ vỗ về, cùng tiếng dỗ dành như cưng đứa trẻ.
- Đừng sợ đừng sợ, ta không làm hại mi đâu.
Vén vạt áo nhàu nhĩ ố màu, cậu nhét mèo con vào trong, ôm sát lòng mình, mèo con cảm nhận được hơi ấm qua làn áo mỏng. Mèo con cựa quậy một lúc, cuối cùng cảm thấy vô ích, vì cậu ta đúng là chẳng làm gì nó cả. Nó yên tĩnh hơn, nhưng tai vẫn dựng đứng lên cảm giác đề phòng.
- Mi ở đây thật là tội nghiệp. Có muốn theo ta về nhà không?
“Nhà”? Liệu còn có một nơi khác gọi là “nhà” không? Trong một thoáng chốc mèo con bỗng siêu lòng. Nhưng không được, nơi nào có mẹ nơi đó mới gọi là nhà. Mẹ nó còn ở đây, nó không thể nào bỏ mặc mẹ mà đi được.
Mèo con giãy giụa, nhân lúc cậu bé lỏng tay mà vùng lên nhảy xuống đất, lao ngay về phía mẹ. Nó lại rúc đầu về phía mẹ nó ngửi ngửi, mặc cho mùi hôi thối bốc lên cũng không chịu xa rời.
- Mẹ mi chết rồi. Thật ấy! Sớm muộn thì thịt xương cũng tan thành đất. Chẳng lẽ mi lại cứ muốn mẹ mình nằm mãi ở đây sao.
Ư ử, miệng mèo con rên lên mấy tiếng như khóc. Ai bảo mẹ nó đã chết, mẹ nó vẫn còn nguyên vẹn ở đây này, đêm nào nó chẳng nằm ôm mẹ ngủ.
Mèo con rất cố chấp, sao nó không biết tình trạng của mẹ chứ, nhưng chính tai nghe từ miệng người ta nói, nó lại không thể nào chấp nhận được. Nước mắt nó cứ thế rơi xuống, ướt cả một vạt lông.
- Thôi nào, một đứa trẻ ngoan thì phải để mẹ mình ra đi thanh thản. Ta sẽ chôn cất mẹ mi cho tử tế, mi buông tha cho mẹ mi đi.
Mèo con run rẩy ôm mẹ mình chặt hơn, cậu ta tiến lại gần gỡ từng móng chân của nó. Nó khóc, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào để chống cự nữa, mặc cho cậu ta túm lấy, lần nữa nhét vào lòng.
- Ta xin lỗi vì hôm qua đã làm cho mi hoảng sợ. - Giọng cậu bé cất lên phía trên đỉnh đầu. - Nhưng vì có thằng mập ở đó, ta không có cách nào khác. Ta không phải đứa trẻ thích bắt nạt động vật đâu, ngược lại, ta rất thích mi là đằng khác. Theo ta về nhà nhé, từ nay ta sẽ chăm lo cho mi.
Mèo con chẳng thể nhớ hết những chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa, chỉ biết rằng cậu bé cũng đã mang mẹ nó rời đi khỏi con hẻm. Mẹ nó được chôn nơi góc vườn bé tí tẹo, đối diện với bức tường và mái tôn siêu vẹo mà cậu bé gọi là “nhà”. Ngày ngày dẫu chẳng phải phú quý xa hoa nhưng cậu ta cũng chưa từng để mèo con bị đói. Mèo con không nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày được đối xử tốt như vậy.
Sự dè chừng từ những ngày đầu đã dần được thay thế bằng lòng tin tưởng. Nỗi mất mát trống trải khi không còn mẹ dần được lấp đầy bằng sự chăm sóc yêu thương. Hóa ra con người cũng không máu lạnh vô tình như nó tưởng. Chỉ tiếc là mẹ nó không có diễm phúc được như nó, vì kiếm ăn mà bị con người đánh đuổi bỏ mạng không đi nổi đến cuối đường...
*
Đêm nay trăng rất sáng. Mèo con trở lại con hẻm cũ nơi mẹ con đã từng có những tháng năm hạnh phúc. Nơi đó gạch đá ngổn ngang, một bức tường đã bị đánh sập để nhường chỗ cho công trình mới.
Nơi ghi dấu ký ức đã không còn, từ nay nó sẽ không cố chấp trở về đây nữa. Hoá ra ông trời an bài đã muốn nó đi, đã cho nó gặp người mà cả đời này nó không bao giờ quên được.
Trong lòng nó dấy lên một sự bồi hồi khó tả. Cám ơn cậu chủ, người đã mang con mèo trong hẻm bước sang trang mới của cuộc đời!