166
3
5895 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

ĐỢI HOÀNG HÔN


   Cứ mỗi lần nhìn thấy đôi mắt cô bé đỏ hoe, rơm rớm ướt là anh biết ngay "lại có chuyện nữa rồi". Mà kể cũng lạ, với cô bé điều không vui ở đâu ra nhiều thế? Chiều hôm nay vẫn vậy, xong giờ học cuối, cô thờ thẫn bước ra khỏi giảng đường. Không nói không cười, mắt rưng rưng như sắp khóc.


   Anh vội lấy xe rồi đuổi sát theo cô: 


   - Hoàng Hôn! Lên xe, Đan chở cho về. 


   Cô không nhìn Đan, hơi cúi nghiêng đầu, mái tóc bối rối rũ trên khuôn mặt: 


   - Đan về trước đi, Hoàng Hôn... hổng có muốn về nhà! 


   - Ủa, sao lạ vậy? Nhà hổng muốn về, rồi bây giờ định đi đâu, đừng có nói với Đan là Hoàng Hôn muốn bỏ nhà... "đi bụi" đó nha? 


   - Hoàng Hôn hổng giỡn với Đan nha. Hoàng Hôn đang có chuyện buồn, ít ra trong lúc này, Hoàng Hôn muốn đi đâu đó cho tinh thần yên tịnh hơn một chút.


   - Vậy Đan sẽ đi với Hoàng Hôn. Lên xe, Đan đưa Hoàng Hôn đi. 


   - Nhưng Đan định đưa Hoàng Hôn đi đâu mới được? 


   - Đan biết một chỗ, thích hợp với tâm trạng của Hoàng Hôn trong lúc này, bảo đảm Hoàng Hôn sẽ thấy bình yên trở lại. Lên đi! 


   Đan giục. Hoàng Hôn từ từ bước lên ngồi cạnh phía sau Đan. Đợi Hoàng Hôn cài xong quai mũ, Đan mới nhẹ nhàng cho xe tiến về phía trước.


   Học chung với nhau từ hồi còn ở cấp ba, rồi lên đại học Đan và Hoàng Hôn ngày càng thắt chặt hơn tình bạn của mình. Đan gần như lúc nào cũng quan tâm đến Hoàng Hôn, nhất là trong những lúc cô buồn. Được gần Đan, nghe Đan nói, cười, dí dỏm pha trò khiến Hoàng Hôn rất dễ dàng quên bao buồn bã riêng tư. Đan luôn biết cách an ủi, động viên rồi chia sẻ. Có nhiều khi bạn bè còn trêu chọc Hoàng Hôn và Đan là... một cặp rất xứng đôi. Nhưng cả hai vẫn thản nhiên với tình bạn vô tư trong sáng của riêng mình.


                                    *

                                 *     *


   Theo hướng xe của Đan, Hoàng Hôn biết Đan sắp đưa cô đi đâu. Vịn nhẹ hai bàn tay lên vai anh, hơi khom người về phía Đan, cô bảo: 


   - Thì ra, Đan định đưa Hoàng Hôn ra ngoại ô ngắm cảnh, phải không? 


   Vừa giữ chặt tay lái vừa gật gù, Đan đáp: 


   - Ừm! Chiều ngoại ô đẹp lắm, Hoàng Hôn có thích không? 


   - Đan còn phải hỏi. 


   - Hi hi!


   Hoàng Hôn thấy Đan cười thật tươi thông qua kính chiếu hậu, gương mặt anh tròn trịa, nổi bật vẻ hiền hòa và dễ thương chi lạ. Chỉ một lát thôi, Hoàng Hôn có cảm giác mình đã bỏ lại sau lưng một thành phố Sài gòn ồn ào, náo nhiệt. Khi xe của Đan rẽ vào những vườn cây quanh co, con đường cát sỏi, bắn rào rào theo từng vòng bánh xe lăn đều đặn. Cuối cùng rồi Đan cũng cho xe dừng lại trước cánh cổng thật to của một khu vườn.


   Gần như sau khi Đan bấm chuông là có người xuất hiện ngay, mở cổng: 


   - Ồ, cậu Đan! Hôm nay cậu ghé lại thăm nhà. 


   Đan đẩy xe vào vừa cười, thân mật: 


   - Dạ, chào ông Hai! Con đưa bạn con về dạo vườn một lát. 


   Ông hai gật gù. Hoàng Hôn cúi chào ông rồi rảo bước theo Đan. Anh dựng chống xe trên khoảng sân xi-măng rộng rãi, có đầy những chậu to trồng đủ các loại bông hoa và cây cảnh. Đoạn anh bảo: 


   - Hoàng Hôn, theo mình! 


   Vẻ ngạc nhiên, Hoàng Hôn hỏi: 


   - Ủa Đan, khu vườn này...? 


   - Là của gia đình Đan đó. Căn nhà mà Hoàng Hôn biết ở nội thành là nơi sinh hoạt hiện tại của cả nhà, còn khu vườn này chỉ để về nghỉ ngơi trong mỗi khi cần xa lánh chút ồn ào. Ba mẹ mình giao cho ông Hai trông giữ. Ông cũng là người có họ hàng thân tộc với mẹ của mình. 


   - Thế à! 


   Hoàng Hôn chợt hiểu. Dù bạn bè với Đan hơn bốn năm rồi, nhưng lần đầu tiên Hoàng Hôn mới biết nhà Đan còn có thêm một khu vườn ngoại ô tuyệt đẹp. Bất ngờ thích thú khi cô theo gót Đan ra phía sau của khu vườn. Là nơi trưng bày những bức tượng nghệ thuật ngoài trời, nằm xen lẫn, rải rác giữa các cảnh vật thiên nhiên, thật hài hòa và sinh động. Nhà hóng mát, đó là nơi êm ắng đến vô cùng.


   Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hôn trên một băng dài được làm bằng đá cẩm thạch, Đan mỉm cười: 


   - Hoàng Hôn, thấy thế nào? 


   - Tuyệt quá Đan ơi, thật là ấn tượng. Mình không ngờ Đan có một chỗ hoàn toàn tách biệt, êm ắng như vầy. 


   - Hoàng Hôn có biết không, đây hoàn toàn là ý tưởng của mẹ mình, vì mẹ là dân mỹ thuật mà. Ngay từ lúc nhỏ, chỗ này đã là nơi yêu thích nhất của mình. 


   Hoàng Hôn nhìn quanh quất, với ánh mắt đăm chiêu: 


   - Đan thật là hạnh phúc vì có ba, có mẹ có cả tình thương và mọi thứ trên đời này. Còn Hoàng Hôn thì... 


   Giọng cô nghe nghèn nghẹn. Đan hiểu, Hoàng Hôn không may mắn như anh. Chẳng phải vì cô không đủ đầy cha mẹ. Cô cũng từng có một khoảng trời tuổi thơ rất là êm ấm, nếu như không có người thứ ba chen vào chính giữa cuộc sống hôn nhân ba với mẹ của cô. Thế là mẹ ruột Hoàng Hôn tức giận bỏ ra nước ngoài khi cô mới chập chững bước vào tiểu học. Ba cô sau đó luôn cảm thấy có lỗi nhiều với mẹ nên lúc nào cũng dành hết tình thương để bù đắp cho Hoàng Hôn, còn người đàn bà sống chung thì có vẻ là một con người đầy uẩn khúc.


   Đan lắc đầu: 


   - Hoàng Hôn không nên nghĩ ngợi quá nhiều, điều quan trọng bây giờ là Hoàng Hôn phải gắng học cho thật tốt. Bên cạnh dù sao cũng còn có ba của Hoàng Hôn mà. 


   - Hoàng Hôn cảm ơn Đan. Cũng chính vì thương ba mà Hoàng Hôn đã nhiều lần từ chối không ra nước ngoài cùng mẹ. Lời nhắc nhở của Đan đã tiếp thêm cho Hoàng Hôn sức mạnh, mình sẽ đủ tự tin để vượt qua đoạn đường dù biết rằng còn khá nhiều chông gai đang chờ phía trước.


   - Ừ, cố lên nhé, Hoàng Hôn. Đừng bao giờ để tâm trạng phải chịu áp lực nặng nề. Bên cạnh Hoàng Hôn sẽ luôn còn có bạn bè. Tự tin nhé. Hãy cứ là hoàng hôn thật đẹp, thật nhẹ nhàng, đánh dấu cho một ngày luôn êm đềm khi khép lại.


   - Nhưng hoàng hôn dù đẹp, vẫn chỉ là một khoảnh khắc mà thôi! 


   - Chính vì là khoảnh khắc, nên nó luôn hiếm hoi, và rất tuyệt vời.


   - Nhưng khoảnh khắc ấy, sẽ rất dễ dàng để vụt trôi qua...?


   Cô cười buồn. Đan bất giác chỉ tay về phía xa xa chân trời, cuối khu vườn chiều, nơi có những tiếng chim chợt hót, để chào đón, một buổi hoàng hôn vừa mới bắt đầu buông xuống, thật êm đềm... 


                                    *

                                 *     *


   Khi Đan đưa Hoàng Hôn trở về thì phố cũng lên đèn. Hai người vừa bước vào đã gặp ngay ba của Hoàng Hôn nơi phòng khách. 


   - Ba! Hoàng Hôn gọi. 


   - Hoàng Hôn, con về rồi. Ba ngẩng lên, nét mặt ba hôm nay trông xanh xao và có vẻ hơi nhợt nhạt.


   - Con chào bác. 


   - À, Đan. Chào con! Hôm nay tụi con tan hơi trễ à? 


   - Dạ không, cũng tan bình thường nhưng do tụi con rủ nhau đi chơi một chút cho giảm bớt căng thẳng học tập đó bác. 


   - Vậy hả. À thôi, ngồi, ngồi chơi uống miếng trà đi cháu. 


   - Dạ. 


   Đan ngồi xuống, nhưng cả anh lẫn Hoàng Hôn đều hướng mắt về nơi có tiếng động ở phía cầu thang. Một người phụ nữ đứng tuổi bước ra với vẻ mặt và chất giọng đầy gắt gỏng: 


   - Thì ra, con Hoàng Hôn từ chiều giờ là đi chơi với cậu à? 


   Câu hỏi có vẻ hơi bị bất ngờ, nên khiến Đan lúng túng: 


   - Dạ, thưa bác gái, chúng cháu chỉ đi dạo với nhau một lát cho Hoàng Hôn... đở buồn thôi ạ.


   - Vậy sao? Trong cái nhà này, có ai đã dám làm điều gì cho Hoàng Hôn nó kém vui sao? 


   Hoàng Hôn vội nói: 


   - Dạ, ý của Đan không phải như vậy đâu mẹ à. Chỉ là việc học của con lúc này có phần hơi căng thẳng, nên con... 


   Bà ném cho Hoàng Hôn một cái nhìn lạnh lẽo, gắt giọng: 


   - Hứ! Thì tôi đã đá động gì tới cô đâu? Cô có đủ quyền tự do vào ra cái nhà này, muốn đi lúc nào, về lúc nào là tùy ý. Nhưng yêu cầu, đừng có ra bên ngoài gieo tiếng oán cho tôi là được rồi! 


   Ba đau lòng khi nhìn thấy những giọt chợt rưng rưng từ nơi khóe mắt Hoàng Hôn, trán ông nhăn lại một cách khó chịu. Ông nhìn bà chằm chặp, đưa tay gỡ cặp mắt kính dằn xuống quyển sách trên bàn, khổ sở: 


   - Bà lịch sự một chút đi, có được không? Chẳng mấy khi cháu Đan ghé nhà, có việc gì thì cũng từ từ vào bên trong rồi hãy nói.


   Hoàng Hôn ngại ngùng nhìn Đan, nhưng Đan không có gì lấy làm ngạc nhiên cả. Đã nhiều năm là bạn học của Hoàng Hôn, qua lời cô tâm sự, thỉnh thoảng lại ghé chơi nhà cũng đủ giúp Đan biết rõ về tính tình mẹ kế của cô rồi.


   Chỉ ít phút có mặt thôi Đan đã thấy ức chế vô cùng thì trách sao Hoàng Hôn chung sống lâu dài mà tâm trạng của cô không nặng nề, ủ ê cho được.


   Đan chợt đứng lên: 


   - Dạ thôi, xin phép bác trai, con về.


   - Gấp vậy Đan, hay là... 


   - Dạ không, để hôm khác rảnh con sẽ ghé qua thăm bác. Bây giờ cũng tối rồi, con về để ba mẹ con lo. Mình về nha, Hoàng Hôn? 


   Ba đứng dậy, người bỗng loạng choạng phải vịn vào thành ghế một hồi mới vững. Hoàng Hôn vội giữ chặt lấy tay ba khi cả hai cha con cùng tiễn Đan ra cửa, Hoàng Hôn ngượng ngùng: 


   - Đan, mình xin lỗi... 


   - Có gì đâu. Mình hiểu mà, Hoàng Hôn! 


   Ba Hoàng Hôn vỗ nhẹ vào vai Đan, lắc đầu: 


   - Chuyện gia đình bác thật ngại. Cháu đừng buồn, tính tình của bà ấy bao giờ cũng thế. Bác biết, Hoàng Hôn rất thiệt thòi vì luôn phải chịu đựng sự vô lý. Bác thật là khó xử.


   Nhìn sững vào ông, giọng Đan lo lắng: 


   - Con trông bác hôm nay có vẻ không khỏe lắm, bác thấy trong người thế nào?


   - Không sao, chỉ là bệnh tim có sẵn thôi, cháu à.


   - Dạ, vậy bác vào nghỉ đi, yên tâm không có gì đâu bác à. Bác không nên quá lo lắng. Hoàng Hôn đã lớn rồi, con tin là Hoàng Hôn cũng sẽ vững vàng để vượt qua tất cả.


   Ông gật gù, mỉm cười, nụ cười của ông trông ngượng gạo và héo hắt.


   - À, Đan! Hôm nào ghé qua, bác cháu mình cùng uống trà rồi trò chuyện với nhau cho vui, cháu nhé. 


   - Dạ. Đan cười - chào bác con về. Mình về nha, Hoàng Hôn! 


   Hoàng Hôn khẽ gật đầu. Cô tiễn Đan thêm một đoạn ra cổng, đứng nhìn theo đến khi xe của Đan hòa vào dòng sóng người rồi mất hút trên đường phố đang nhộn nhịp, mới về đêm.


                                      *

                                   *     *


   Lúc Hoàng Hôn vừa trở vào đã thấy ba đang vô cùng giận dữ: 


   - Bà vừa phải thôi nghe. Hoàng Hôn đang phấn đấu học hành thật tốt, nó có lỗi gì đâu chứ? Tuy nó không phải là con do bà sinh ra, nhưng bà cũng đã từng trực tiếp nuôi dưỡng nó từ lúc còn rất nhỏ tới bây giờ, nó cũng giữ bổn phận con cái hiếu thảo, có khi nào phân biệt đối xử với bà đâu. Dù không thương cũng nên nghĩ chút tình, hơn nữa Hoàng Hôn là con gái của tôi. Bà hành hạ tinh thần của nó, mà không cần biết rằng tôi đang hết sức đau lòng hay sao? 


   Giọng bà như hét: 


   - Nhưng sở dĩ có ngày hôm nay tất cả là tại ông. 


   - Tại tôi...? 


   - Phải, chính ông. Chính ông đã tạo ra con người của tôi như hiện tại, ông cũng chưa bao giờ biết tôn trọng cái gọi là hạnh phúc gia đình, chỉ biết đổ lỗi tôi là người phá hoại. Sao ông không nghĩ lại xem, riêng cá nhân tôi làm gì có thể gây ra mọi thứ? Để rồi sau đó ông nghe lương tâm mình hối hận, gượng sống với tôi vì bổn phận, tôi chịu đựng, hụt hẫng trong sự lạnh nhạt của ông. Mấy chục năm qua, bi kịch gia đình này đã đẩy tôi vào một tâm trạng đau khổ, ức chế. Ông mới là nguyên nhân phá hỏng cuộc đời ông và luôn cả cuộc đời tôi. Chính ông, chính ông gây ra tất cả chứ không phải là tôi!


   Bà uất ức, bật khóc rồi quày quả bỏ lên trên lầu. Ông sững sờ ngồi chết lặng trên chiếc ghế Sofa với dòng tâm trạng vô cùng nặng nề, ray rứt. Phải chăng, một lần lỗi lầm trong tình yêu, hôn nhân người ta cũng đủ trả giá bằng hạnh phúc của cả cuộc đời? Có lẽ, bà nói đúng? Chính ông, chứ không phải là ai khác đã tạo ra một nghịch cảnh như hôm nay, chỉ vì trong quãng đời tuổi trẻ bồng bột của mình ông đã không vượt qua sự thử thách của những ham muốn tầm thường, để vợ phải xa chồng, mẹ sống cách xa con. Ngay trong lúc này đây ông cảm thấy có lỗi với con gái ông, Hoàng Hôn nhiều lắm. Đột nhiên, ông nghe mình khó thở, mồ hôi lạnh thì lấm tấm vã ra trên trán, cảm giác bỗng đau thắt từng cơn, ông bất giác đưa tay lên ôm ngực, rồi gục luôn xuống ghế.


   Hoàng Hôn vội bước tới đở ba dậy, cô kêu lên hoảng hốt: 


   - Ba, ba sao vậy? Bình tỉnh lại, ba ơi... !


                                     *

                                  *     *


   Ba Hoàng Hôn đột ngột qua đời sau những giờ hôn mê sâu ở bệnh viện. Chỉ có một lần hồi tỉnh ngắn ngủi nhờ bác sĩ cấp cứu kích hoạt nhịp tim, truyền oxy trợ thở. Ba vẫn cố gắng, thều thào dặn dò Hoàng Hôn lần cuối: 


   - "Nếu như ba không qua khỏi, con cũng phải cố gắng tiếp tục học hành cho tới khi đỗ đạt. Có thương ba thì con cứ đừng buồn, mà hãy mạnh dạn lên Hoàng Hôn, con gái yêu của ba. Cho đến khi nào hai mẹ con con sum họp, thì chừng đó ba mới thật sự ra đi nhẹ nhàng, thanh thản..." 


   Nhưng, Hoàng Hôn cũng đã khóc thật nhiều, khóc đến nỗi đôi mắt sưng vù và nước mắt của cô cũng ráo hoảnh, cạn khô, không còn để có thể khóc nhiều hơn được nữa.


   Đan có mặt suốt bên Hoàng Hôn cho tới lúc tiễn ba cô đi đến nơi an nghỉ cuối cùng. Anh cũng hết sức bàng hoàng vì sự ra đi đột ngột của ba cô. Nhớ mới hôm nào ông còn căn dặn, có rảnh ghé lại cùng ông uống một tách trà rồi bác cháu trò chuyện với nhau cho vui, nhưng giờ thì đã không còn cơ hội nữa. 


   Đan ái ngại nhìn Hoàng Hôn, trong lòng anh ngập tràn nỗi thương cảm vì cô. Một cô gái thật dịu hiền nhưng chỉ toàn gặp những điều không may liên tiếp diễn ra trong cuộc sống. 


   Đan nắm lấy bàn tay xanh xao của Hoàng Hôn, anh nhẹ nhàng an ủi: 


   - Gắng giữ gìn sức khỏe nha, Hoàng Hôn. Bác trai dù sao cũng đã yên phần, điều quan trọng bây giờ là Hoàng Hôn phải tự biết lo chăm sóc cho mình.


   - Hoàng Hôn cảm ơn Đan. Giờ thì Hoàng Hôn cũng đã bình tỉnh hơn nhiều. Nếu lúc ấy mà không có Đan chắc Hoàng Hôn gục ngã mất. Vì bên cạnh Hoàng Hôn không có ai là người thân cả, mẹ Hoàng Hôn thì còn mấy tháng sau mới có thể bay về nước được. 


   - Đan rất mừng khi Hoàng Hôn còn có mẹ. Hoàng Hôn đã định bao giờ sum họp với mẹ không? 


   - Hoàng Hôn cũng chưa biết nữa, Đan à. Thật lòng Hoàng Hôn chỉ muốn sống ở Việt Nam thôi, nhưng bây giờ ba đã mất rồi, Hoàng Hôn cũng không muốn sống xa luôn cả mẹ.


   - Đó là chuyện trong tương lai gần mà Hoàng Hôn cần suy nghĩ, nhưng dù Hoàng Hôn có quyết định thế nào Đan cũng sẽ luôn ủng hộ Hoàng Hôn. Việc trước mắt là Hoàng Hôn nên nghỉ ngơi nhiều hơn nữa, hãy gắng nhé, Hoàng Hôn. 


   - Đan, Hoàng Hôn luôn cảm ơn Đan, nhiều lắm! 


   Đan siết chặt tay Hoàng Hôn an ủi trước khi ra về. Lần đầu tiên trong đời, Đan đột nhiên thấy lòng mình có cả những nỗi ưu phiền, nặng trĩu.


                                    *

                                 *     *


   Hoàng Hôn thật sự thấy được an ủi khi đón mẹ cô về nước. 

   Việc đầu tiên là hai mẹ con cùng đưa nhau đi viếng mộ, thắp hương cho ba cô. Sau đó, bà âm thầm lo mọi thủ tục cần thiết để Hoàng Hôn xuất cảnh. Xong đâu vào đấy bà mới báo lại cho cô hay. Lần này thì Hoàng Hôn cũng không còn lý do gì để từ chối không đi cùng mẹ.


   Mấy đêm liền, dù đang được cận kề bên mẹ, nhưng Hoàng Hôn cứ trằn trọc, thao thức từng cơn, nước mắt cô nhẹt nhòe tuôn rơi ướt gối.


   Mẹ ôm chặt Hoàng Hôn trong vòng tay, dỗ dành: 


   - Mẹ biết là con đang rất buồn khi sắp phải rời khỏi Việt Nam, nhưng hoàn cảnh này mẹ đâu thể nào yên tâm để con một mình ở lại. Cứ đi với mẹ, Hoàng Hôn. Qua bên đó mẹ sẽ tiếp tục lo cho con học hành tới nơi tới chốn. Nếu như sau này, nguyện vọng con vẫn muốn trở lại sinh sống ở Việt Nam, mẹ không bao giờ phản đối. Nhưng con phải thỏa mãn với điều kiện của mẹ đưa ra: là khi nào con đã có một gia đình vững chắc. 


   - Ôi, mẹ! Hoàng Hôn sung sướng reo lên - Con vô cùng cảm ơn mẹ, mẹ thật lòng rất hiểu và thương con.


   Mẹ vuốt tóc Hoàng Hôn, âu yếm: 


   - Có người mẹ nào lại không muốn thương con cái hả, Hoàng Hôn. Nhưng bất đắc dĩ mẹ phải xa con, mười mấy năm nơi đất khách quê người mẹ đau vì nỗi đau cắt ruột.


   - Mẹ ơi, hãy tha thứ cho ba nghe mẹ? Ba con cũng đã hối hận thật nhiều, bao nhiêu năm chung sống với nhau, nhưng ba và mẹ sau hoàn toàn không hạnh phúc. Trước khi mất đi, nguyện vọng của ba là muốn mẹ con mình sum họp.


   - Bây giờ mẹ trách ổng thì cũng đâu có ích gì, chuyện qua rồi, hãy cứ để nó trôi qua. Được nhận lại con không phải là niềm hạnh phúc to lớn nhất đối với mẹ hay sao? Mọi thứ còn lại đều trở nên nhỏ bé con à. Bao nhiêu năm mẹ quyết sống một mình chỉ vì chờ đợi một ngày này, để con hiểu rằng tình mẹ dành cho con mãi mãi là nguyên vẹn.


   - Mẹ!


   Hoàng Hôn bật khóc vì hiểu và thương mẹ, mẹ cô yên ủi: 


   - Con đừng khóc, Hoàng Hôn! Nín đi, con gái yêu của mẹ, qua rồi, tất cả đã qua rồi. Những tháng ngày tiếp theo, mẹ sẽ bù đắp cho con bằng hạnh phúc.


   Mẹ lau mắt cho Hoàng Hôn, hôn cô thật sâu, ôm chặt cô hơn, ôm chặt đôi bờ vai bé con đang khẽ rung lên vì thổn thức, để rồi cuối cùng, Hoàng Hôn ngủ vùi quên trong vòng tay đầy yêu thương của mẹ.


                                    *

                                 *     *


   Mấy ngày rồi không thấy Hoàng Hôn đến trường. Gọi phone cho cô tổng đài báo thuê bao không liên lạc được. Nhắn email cũng không thấy cô phản hồi. Đan lo lắng tới nhà tìm, anh được mẹ sau của cô báo lại: 


   - "Từ ngày mẹ ruột của nó về, bảo với tôi là hai mẹ con cùng nhau dọn đến khách sạn. Còn địa chỉ ở đâu thì giống như cậu, tôi cũng không được biết!" 


   Sáng hôm nay, Đan lên giảng đường với một tâm trạng bồn chồn khó tả. Trong trí óc thì cũng chỉ quẫn quanh những ý nghĩ đến Hoàng Hôn.


   Anh đang miên man thì Thầy hỏi nhỏ: 


   - Ủa Đan, hôm nay mà em cũng lên lớp à? 


   Đan ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Thầy: 


   - Thưa Thầy, nhưng mà hôm nay... đâu phải là ngày nghỉ ạ? 


   - Song, thầy lại nghĩ rằng em với Hoàng Hôn thân nhau như vậy, lẽ ra giờ này em nên có mặt ở sân bay để tiễn Hoàng Hôn mới phải? 


   Đan sững sờ, lắp bắp: 


   - Thầy, Thầy vừa mới nói...? 


   - Mẹ của Hoàng Hôn trở về từ nước ngoài, có đến tìm thầy để hoàn thành mọi thủ tục chuyển trường cho Hoàng Hôn về bên đó. Theo thông tin mà thầy được biết, là nếu không có gì thay đổi thì hôm nay Hoàng Hôn sẽ bay cùng mẹ.


   - Ôi, thế à! Em cảm ơn Thầy. Vậy Thầy ơi, cho em xin phép...


   Đan chỉ kịp chào Thầy, anh phóng ngay ra đường như tên bắn, tay Đan vẫy lia lịa, miệng hấp tấp gọi: 


   - Tắc-xi! Tắc-xi!


   - Cậu đi đâu vậy? 


   - Dạ, chú làm ơn chạy nhanh giùm, sân bay... Tân Sơn Nhất ạ! 


                                    *

                                 *     *


   Rời taxi là Đan hối hả chạy vào nơi chờ dành cho hành khách với một tâm trạng rối bời, trái tim anh như muốn thoát ra ngoài lồng ngực. Đan ngơ ngác, kiếm tìm. Sao chỉ toàn là những gương mặt xa lạ không quen. Có lẽ anh đã tới muộn rồi. Đôi chân Đan như sắp rụng rời. "Hoàng Hôn ơi! Tại sao, tại sao Hoàng Hôn đi mà không chịu báo cho Đan hay một tiếng chứ."


   Mắt Đan bắt đầu cay xè, một cảm giác thất vọng và hụt hẫng.


   Chợt có hình ảnh quen thuộc vừa mới lướt nhanh qua anh, bừng tỉnh Đan gọi lớn: 


   - Hoàng Hôn! Hoàng Hôn... !


   Cô từ từ quay lại, chiếc va-li kéo rơi khỏi tay cô, anh và cô ôm chầm lấy nhau, những nụ hôn đầu tiên anh dành cho cô bằng cả sự cháy bỏng của yêu thương.


   Giọng Đan run rẩy: 


   - Hoàng Hôn, anh yêu em! 


   Cô nấc khẽ trong vòng tay anh, những giọt nước mắt hạnh phúc, vỡ oà, long lanh tràn xuống má.


   - Em cũng vậy, Đan ơi, em yêu anh! 


   - Nhưng sao em đi, mà không cho anh hay một tiếng? 


   - Vì Hoàng Hôn sợ cảnh chia tay, Hoàng Hôn... không can đảm.


   - Đan hiểu rồi, Hoàng Hôn. Chúng mình nhất định phải giữ liên lạc với nhau. 


   - Đan yên tâm, Hoàng Hôn luôn nhớ! 


   Đan vẫn ôm chặt Hoàng Hôn không muốn rời, trong lúc này, có một người phụ nữ với dáng vẻ sang trọng, bước lại gần, lên tiếng: 


   - Thôi đủ rồi, Hoàng Hôn! Đủ rồi cậu. Nếu cậu thật lòng yêu quý Hoàng Hôn thì hãy để cho Hoàng Hôn có được một chuyến đi suôn sẻ. 


   - Dạ, con chào bác...


   Bà gật nhẹ, rồi nhìn thẳng vào Đan: 


   - Cả cậu và Hoàng Hôn đều đang còn rất trẻ, trước tiên hãy lo việc học hành đi đã. Cậu ở lại gắng phấn đấu vì tương lai của chính mình, cũng có thể là tương lai hạnh phúc của Hoàng Hôn sau này. Hai đứa đã biết yêu thì cũng cần phải nên biết cùng chờ đợi, vì tương lai bền vững của cả hai. Nếu có duyên, cậu với Hoàng Hôn chắc chắn sẽ còn gặp lại. 


   - Con cảm ơn, vì những lời quý báu từ bác ạ. Con rất yêu Hoàng Hôn, và ý định của con cũng chỉ mong xây dựng cho Hoàng Hôn một gia đình hạnh phúc. 


   - Cảm ơn cậu, tôi sẽ rất mãn nguyện nếu tất cả những gì cậu nói sẽ trở thành hiện thực.


   Trong lúc này, chợt có giọng cô xướng ngôn viên vang lên qua hệ thống âm thanh. "Hành khách chú ý, hành khách chú ý..." vậy là chuyến bay sắp bắt đầu cất cánh, mọi người phải ổn định chỗ ngồi. Chốc lát nữa thôi sẽ mang theo Hoàng Hôn bé nhỏ của anh cách hai bờ đại dương xa thăm thẳm.


   Mẹ nắm chặt bàn tay của Hoàng Hôn. Trước khi cùng bà mất hút sau cánh cửa phòng cách ly, Hoàng Hôn còn kịp quay về phía Đan, tay cô vẫy vẫy: 


   - Đan! Anh hãy đợi Hoàng Hôn!


   - Tạm biệt em, Hoàng Hôn. Anh sẽ đợi em, sẽ mãi đợi em, Hoàng Hôn!


   Chiếc phi cơ từ từ cất cánh, rồi biến mất dần trước tầm mắt bao nhiêu người đưa tiễn. Đan không thể xác định được cảm xúc trong lòng anh ngay lúc này là gì nữa, nó có thể là hạnh phúc mà cũng có thể là đau khổ. Bởi hơn bốn năm cận kề với nhau chỉ bằng tình bạn, giờ đến lúc anh và cô vừa nhận ra đó là yêu thì Hoàng Hôn của anh đã phải ra đi về tận phương nào, còn anh vẫn ở đây, bên đầu này nỗi nhớ.


                                    *

                                 *     *


   Tình yêu luôn mang đến cho con người ta những ngọt ngào lẫn cả niềm đau mà nó từng vốn có, đó mới gọi là yêu! 


   Chỉ khi ai đã trải qua sự rung động đầu đời mới hoàn toàn hiểu được.


   Những ngày tiếp theo của Đan là thế, cực kỳ dài, cực kỳ trống trải. Lắm khi anh cảm giác như mình không còn đủ sức để vượt qua bao nỗi nhung nhớ dập dồn. Lần đầu tiên biết yêu cũng chính lần đầu tiên cho Đan biết thế nào là đợi chờ thấp thỏm.


   Nỗi niềm riêng làm Đan sa sút trông thấy rõ, anh vẫn đi về bằng dáng vẻ bơ phờ, xanh xao và héo hắt. Điều mà trước đây mẹ Đan chưa bao giờ nhìn thấy ở anh. Biết hết mọi chuyện, lòng vô cùng ái ngại, nên bà mới tìm lời an ủi con trai: 


   - Kể ra rất tội nghiệp Hoàng Hôn, mà cũng thiệt thòi cho con trai mẹ nữa. Nhưng Đan à, chúng con đã thật lòng yêu nhau thì phải biết cố gắng vì nhau mà chờ đợi. Mẹ biết, xa Hoàng Hôn con đang rất đau buồn, song, sức khỏe, tương lai và sự nghiệp của con mới chính là điều kiện mang tính quyết định để con có thể đưa Hoàng Hôn trở về lại bên mình.


   - Mẹ! Cảm ơn mẹ đã khuyên con. Con hiểu ý của mẹ rồi. Con không sao, con sẽ cố gắng nhiều hơn, mẹ cứ yên tâm, nghe mẹ! 


   Nhận được lời khuyên rất chí tình từ mẹ của mình, đã giúp Đan như bừng tỉnh hẳn ra. Sau đó một thời gian, anh mau chóng lấy lại sự cân bằng, để phấn chấn tập trung tinh thần cho việc học hành.


                                     *

                                  *     *


   Ông Hai giữ vườn rất ngạc nhiên khi dạo này cậu chủ nhỏ của ông bỗng siêng về lại vườn nhà. Đặc biệt trong những ngày nghỉ thì Đan về hẳn ở đây để ngủ lại qua đêm, ông vẫn thường thấy anh ra khu vườn phía sau, ngồi lặng đến hàng giờ.


   Chiều hôm nay, trong nhà hóng mát, Đan lại lặng yên, thả hồn về kỷ niệm.


   "Boòng beeng!"


   Tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới phát ra từ máy tính xách tay làm Đan giật mình trở về thực tại. Mở máy ra, tim của Đan giật thót lên vì sung sướng. Người gửi tin nhắn: Hoàng Hôn.


   - "Đan, anh có khỏe không? Anh đang làm gì, ở đâu? Còn em hiện rất bình yên sống bên cạnh mẹ. Em đã tiếp tục được trở vào đại học. Em muốn biết anh giờ ra sao, em... em rất nhớ anh."


   Mấy ngón tay Đan cũng rung rẩy lướt trên bàn phím.


   - "Ôi, Hoàng Hôn! Hoàng Hôn của anh. Điều anh muốn cho em biết bây giờ là anh cũng rất nhớ em. Anh đang ở ngay chính khu vườn nhà mà có lần chúng ta ngồi với nhau tâm sự và cùng đợi ngắm hoàng hôn. Anh vẫn thế, vẫn cố gắng từng ngày vì tương lai của hai ta. Anh rất mừng khi em bình yên bên cạnh mẹ."


   - "Đan ơi, em hạnh phúc chỉ vì em yêu anh! Nhưng em muốn nói với anh một điều: dù chúng mình có xa cách nhau đến bao lâu, em và anh hãy kiên nhẫn đợi chờ. Vì chỉ có sự cố gắng của cả hai mới có thể giúp em quay về lại bên anh, mãi mãi."


   - "Anh hiểu rồi, và anh cũng đã, đang phấn đấu từng ngày. Vì anh rất yêu em."


   - "Em cảm ơn anh."


   - "Hoàng Hôn ơi!"


   - "Gì thế hả, anh yêu?" 


   - "Anh... anh rất muốn hôn em."


   - "Nhưng làm sao, anh có thể hôn em cho được... Hi hi!"


   - "Được chứ! Vì thời đại công nghệ mà, cái gì con người ta cũng có thể trực tuyến cả, trong đó có nụ hôn. "chụt, chụt" nhé, em yêu!" 


   - "Chụt... Hi hi!"


   Gương mặt Hoàng Hôn cười thật tươi qua màn hình máy tính của Đan. Tin nhắn sau cùng cô gửi đến cho anh trước khi tạm biệt là dòng chữ "I Love Đan" và đính kèm một hình trái tim cực đỏ.


   Ngay lúc này đây, Đan vô cùng sung sướng. Anh như đang ngập chìm với yêu đương bằng cảm xúc đầu đời. Trong tình yêu, đôi khi đợi chờ lại là điều hạnh phúc.


   Đan mỉm cười, đưa mắt về phía xa xa chân trời, cuối khu vườn chiều, nơi lại có những tiếng chim chợt hót vang, để chào đón một buổi hoàng hôn bắt đầu buông nhẹ nhàng, yên ả.


   Lòng Đan như thầm gọi: Hoàng Hôn ơi! Dù hiện tại chúng mình còn xa cách, nhưng anh luôn chờ em, phấn đấu vì em. Anh tin tưởng vào tương lai, hy vọng mình sẽ mãi được bên nhau, ngồi đợi ngắm hoàng hôn, rồi cùng đón một ngày mới lên, trong vòng tay nhau, êm đềm và hạnh phúc!