Đứt đoạn tơ duyên
Có phải màu nắng hôm nay đến vội?
Để em một mình bước chẳng nghỉ ngơiTừ bao giờ em không còn vương vấn?Nơi hồng trần bẫy rập khó thảnh thơi.Ánh mắt từ em vô hồn trống rỗngVỡ mộng tương lai ngay cả tự tìnhTìm kiếm chi nụ cười vô tư tínhCòn đọng lại mỗi nốt nhạc lặng thinh.Chốn đông người em tìm nơi tĩnh lặngTự ngẫm về ngày mai lẫn gia đìnhĐịnh rằng em mong một đời cô độcĐơn độc một người lãnh với tự lo.Toan cuộc đời ngược xuôi bao sóng gióNhìn ngày qua không vương lấy thanh xuânCảnh hồng trần nỡ làm em thấm nhuần
Thuận buồm xuôi gió chẳng vương tơ hồng.(Minh Tâm)