Phần 2: Vật kỉ niệm
Mặc dù là một tiểu thư đài các thích gì được nấy nhưng từ nhỏ cô đã được học tất cả mọi thứ mà một người vợ, người con dâu cần làm nên cô đã dậy từ sớm để nấu bữa sáng cho hắn. Cô nấu bữa sáng xong thì ngồi chờ đợi hắn xuống cùng ăn. Khoảng 30 phút sau thì hắn xuống nhìn hắn như đang chuẩn bị đi làm.
"Anh à! Lại ăn sáng rồi hãy đi." Vừa nói cô vừa đi lại chỗ hắn đang đứng.
Thấy cô đi lại thì hắn tỏ ra cách xa với cô, cô nhìn thái độ của hắn cũng đủ hiểu nên không tiến lại gần nữa mà đi về phía bàn ăn. Hắn đi lại, nhìn cả bàn thức ăn do cô cất công chuẩn bị, nhìn một cách khinh bỉ rồi nói:
"Tất cả do cô làm sao?"
"Vâng...!!"
"Nó cũng bẩn thỉu giống như cô vậy, nhìn mà buồn nôn." Nói xong hắn sẵn tay hất đổ hết thức ăn trên bàn rồi bỏ đi.
Cô nhìn hắn bằng một ánh mắt chua chát rồi lau dọn mọi thứ. Sau khi dọn sạch sẽ mọi thứ thì người giúp việc trong nhà hắn cũng vừa hay tới làm.
Bữa trưa mọi người làm xong thức ăn thì gọi cô xuống, cô định chờ hắn về ăn cùng thì mọi người bảo là cô cứ ăn đi vì hắn không về, thế là cô ngồi ăn một mình.
Đến tối thì mọi người làm xong công việc của mình nên về quên dặn với cô là hắn thường thì về nhà rất khuya nên cô ngồi chờ hắn từ 6 giờ đến 12 giờ khuya nhưng hắn vẫn chưa về. Cô ngồi ở ghế sofa chờ hắn mà ngủ quên lúc nào không hay. Đến 2 giờ sáng thì hắn về nhìn thấy cô ngủ quên trên ghế mà hắn không mảy may để ý đến cô, hắn để cô ngủ trên ghế sofa đến sáng.
---
Sáng hôm sau dì Lâm – người giúp việc trong nhà gọi cô dậy.
"Anh ấy đã về chưa ạ?"
"Cậu ấy đã đi làm từ sớm rồi thưa cô chủ."
"À... vâng!"
"Cô có muốn ăn sáng bây giờ không ạ?"
"Dạ thôi, con không ăn đâu... Mà dì đừng gọi con là cô chủ nữa. Gọi con là Hạ Anh được rồi."
"Vâng..."
----
Cứ như vậy, hắn luôn đi sớm, về khuya, cô không được gặp mặt hắn.
----
Đã ba tháng kể từ ngày cô và hắn kết hôn.
Tối hôm nay cô thấy hắn vẫn chưa về, mà người làm thì đã ai về nhà nấy từ lâu cô liền thấy phòng hắn chưa có ai dọn dẹp nghĩ vậy cô bước vào phòng hắn.
Cô thấy phòng hắn cũng khá sạch sẽ hầu như không có một chút rác nào chỉ có vài chỗ có bụi vì từ sáng đến giờ không ai động chạm đến.
Cô đang dọn thì bước đến bên kệ đựng vật dụng của hắn thì thấy có một chiếc lọ thủy tinh tự làm. Nhìn vào chiếc lọ ấy có thể thấy chủ nhân của nó là một người rất khéo léo và tỉ mỉ. Nhìn nó vẫn còn sáng bóng có thể thấy hắn coi trọng nó đến mức nào. Cô vừa cầm lên để ngắm thì có một giọng lãnh đạm từ đằng sau phát ra:
"Ai cho cô bước vào đây?"
Cô giật mình, tuột tay làm rơi xuống đất.
"Choang"
Tiếng thủy tinh va chạm vào đất phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
"Chát"
"Khốn khiếp!" Hắn tát cô.
"Em..."
"Ai cho phép cô động đến đồ của An Vy?"
"Em không cố ý... Chỉ là thấy đẹp nên tò mò..." Giọng nói của cô run run.
"Đồ của cô ấy cô không đủ tư cách để chạm vào."
"Chát"
Hắn tát cô lần nữa, làm cô ngã vào chỗ thủy tinh vừa vỡ.
"Anh à... Em không... A... A... A... A... A..." Hắn dẫm lên tay cô làm cho da thịt cô đâm vào những mảng thủy tinh sắt nhọn kia...