5460
10
2330 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

[Review] Đức Phật và Nàng


Tên truyện: Đức Phật Và Nàng

Tên gốc: Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

Tác giả: Chương Xuân Di

Thể loại: xuyên không, tôn giáo


___


Một tác phẩm không gói gọn trong ngôn tình, cũng chẳng nghiêng quá đà vào tôn giáo. Đó là sự pha trộn hoàn hảo giữa yếu tố lãng mạn, tình yêu, tín ngưỡng và lí tưởng. Tôi không biết sau này mình sẽ còn đọc được những tác phẩm thế nào, tuyệt vời ra sao. Nhưng tôi hoàn toàn có thể chắc chắn ở thời điểm hiện tại thì "Đức Phật Và Nàng" là bộ truyện khiến tôi có nhiều cảm xúc nhất, gây được nhiều dấu ấn nhất.


Đề tài và bối cảnh truyện vô cùng mới lạ và hấp dẫn.


Cùng lấy đề tài xuyên không, nhưng thay vì đưa nữ chính đến với tranh đấu chốn thâm cung, Chương Xuân Di lại quyết định để Ngải Tình đến với sa mạc khô cằn và gặp được tiểu hòa thượng Kumalarajiba - cái tên mà cô phải nhẩm nửa ngày mới có thể phát âm đúng. Tôi nghe phong thanh, rằng ý tưởng ban đầu của Chương Xuân Di là đem vị pháp sư vĩ đại Kumarajiva đến gần hơn với độc giả. Đứng trước sự thống trị của thể loại ngôn tình, cô nảy ra ý tưởng đẩy tình yêu vào đan xen tín ngưỡng và tôn giáo. Đề tài mới lạ này tất nhiên đã thu hút được không ít độc giả chọn đọc, cũng xảy ra khá nhiều luồng ý kiến trái chiều. Nhưng tựu chung, phản hồi tích cực từ độc giả vẫn chiếm lấy phần ưu thế.


Có thể nói rằng để viết được tác phẩm Đức Phật Và Nàng, Chương Xuân Di đã đầu tư không ít công sức. Việc viết truyện dựa trên lịch sử đòi hỏi tác giả phải có hiểu biết nhất định về sử sách, nếu không sẽ dễ gây lúng túng cho cả người viết và người đọc vì nguồn tư liệu trong truyện không chính xác. Hoặc dù đã nghiên cứu, một số biên kịch và các nhà làm phim vẫn vẽ không đúng đắn hình tượng, khiến công chúng có cái nhìn sai lệch về nhân vật lịch sử đó. Tôi không am hiểu lịch sử, càng chẳng có ý định muốn tìm hiểu quá sâu xa, nhưng tôi tin chắc rằng nguồn tư liệu mà Chương Xuân Di khéo léo đưa vào tác phẩm hẳn không có nhiều sai sót với lịch sử.


Bối cảnh truyện cũng chính là một điểm mới lạ khác, Kumarajiva sinh ra ở Khâu Từ, nằm ở vùng Tây Vực nên yêu cầu truyện phải miêu tả sắc nét về khoản trang phục, ngôn ngữ thông dụng, tôn giáo thịnh suy, vị trí địa lý, bối cảnh lịch sử, quốc vương trị vì, tướng lĩnh nổi trội nơi đây. Để viết nên phẩm không một lỗ hổng, hẳn công sức mà Chương Xuân Di đầu tư vào tìm kiếm tư liệu là không hề nhỏ.


Ngôi kể thứ nhất khai thác triệt để tâm lí nhân vật - Thật không sai lầm khi lựa chọn để Ngải Tình làm người dẫn chuyện. Dưới cái nhìn thông thái trước những sự kiện lịch sử, đôi khi đậm chất ngây ngô ở bên hai anh em Rajiva, lúc lại sầu li biệt trở về thế giới hiện đại, và còn là sự day dứt khôn nguôi nỗi mong nhớ,... độc giả như cùng trải qua từng hồi cảm xúc mãnh liệt, cương quyết, kiên trì và tình yêu đầy sâu đậm trải dài bốn lần xuyên không của cô.


Tuyến nhân vật - đức cao vọng trọng không thoát nỗi bi ai. Người trần mắt thịt sao trốn kiếp biệt li? 


Gặp gỡ nhau như duyên tiền định, cô gái xuyên không Ngải Tình bỗng lạc vào thế giới của thần đồng trẻ Kumalajiba. Cô dạy cậu Hán văn, cậu giúp cô học tiếng Phạn. Mỗi ngày trôi qua Ngải Tình lại càng thêm bị chinh phục bởi sự thông minh và tài năng của cậu. Ở lâu bên Ngải Tình, lòng khâm phục của Kumalajiba trước những phát ngôn và lí tưởng cao đẹp của cô cũng ngày một tăng. Cho đến một ngày, Ngải Tình phát hiện Kumalajiba không chỉ là tiểu hòa thượng có trí thông minh hơn người, mà còn là Kumarajiva - vị pháp sư vĩ đại nhất trong lịch sử với nhiều đóng góp to lớn trong việc truyền bá phật giáo. Cô bắt đầu lo ngại những gì mình giảng dạy sẽ làm sai lệch suy nghĩ của Rajiva, càng lo lắng sự có mặt của mình sẽ làm thay đổi lịch sử. Nhưng sức hút từ Rajiva khiến Ngải Tình không cách nào cự tuyệt, hơn nữa nếu không đi cùng cậu, cô sẽ không có cách nào đến được Trường An.


Cách biệt mười tuổi khiến Ngải Tình chỉ xem cậu là một đứa em trai, mà không hề biết rằng thứ tình cảm ấy đang dần biến chất, chẳng còn là thứ tình cảm tỷ đệ ấy nữa.


Vài tháng bên nhau, ngay khi tình cảm đâm chồi nảy rễ, Ngải Tình bắt buộc phải trở về thế giới hiện đại. Xa cách mười năm, đến lúc Ngải Tình lần nữa xuyên không thì Rajiva cũng đã bằng tuổi cô. Đây cũng là thời điểm mà cả hai có những giây phút ngọt ngào lãng mạn, nhưng khoảng cách về thân phận của Rajiva khiến Ngải Tình gấp rút chững lại sợi dây liên kết của tình yêu, chân lùi bước nhưng đầu còn ngoảnh lại. Và rồi cô nhận ra, tình cảm là thứ bản thân chẳng thể muốn là kìm nén được. Cô không còn đòi hỏi tình yêu phải được đáp lại nữa, chỉ đơn giản muốn ở cạnh Rajiva, trân trọng từng giây phút bên cậu.


Ngải Tình có lẽ là nhân vật vừa xa vời vừa gần gũi nhất mà tôi biết. Xa vời bởi cô đã thực sự đạt được cảnh giới "đi vạn dạm đường, đọc ngàn cuốn sách", cô có kiến thức lịch sử phong phú, khả năng ứng xử hơn người, lòng quyết đoán mạnh mẽ. Gian khó mà Rajiva phải trải qua, bất kể là lúc chàng bị ép phá giới, hay sống với nạn đói hoành hành, lúc nào cũng có Ngải Tình bên cạnh. Cô động viên, khuyến khích, cô trở thành nguồn trợ lực lớn nhất của Rajiva. Gần gũi là những lúc cô nở nụ cười ngây ngô bị anh em Rajiva trêu chọc, là những lo sợ đắn đo trước tiến trình lịch sử, là sự bất lực khi lúc nào cũng phải trở về hiện đại dù lòng trăm ngàn lần không muốn. Cô còn nhiều thiếu sót, cô không phải hoàn mĩ, có lòng ích kỉ riêng, cũng có những nỗi niềm riêng biệt. Nó khiến tôi liên tưởng đến cái lo sợ được mất của phụ nữ khi yêu, mà thực sự trải nghiệm của Ngải Tình cũng giống như vậy.


Phải nói là chưa nam chính nào làm tôi ấn tượng bằng Rajiva. Ấn tượng ngay từ câu nói: "Thế gian ai vẹn đôi đường cả, không phụ Như Lai không phụ nàng." Phải có lòng kiên trì đến đâu mới có thể không ngại gian khó mà tiến bước tới con đường truyền bá phật giáo? Tình yêu sâu đậm đến thế nào mới có thể khiến Rajiva đợi chờ suốt bốn mươi năm đằng đẵng? Nhiều người cho rằng nếu Đức Phật Và Nàng bi lụy quá nhiều vào tình yêu sẽ dễ bị ném đá vì hành vi không tôn trọng tôn giáo, nhưng nếu lược bỏ yếu tố tôn giáo thì chỉ còn là một câu chuyện ngôn tình thuần túy không hơn không kém. Nếu kết thúc trong nước mắt sẽ khiến trái tim độc giả tan nát, bởi cái ngược tàn tạ trong từng giây phút đợi chờ của đôi nhân vật chính. Nếu bất chấp tất cả, bỏ lại sự nghiệp dịch thuật kinh phật và đến với tình yêu sẽ bị chỉ trích không hoàn thành trọng trách. Nhưng không có những điều nếu như ấy nữa, bởi mạch truyện đã được xây dựng một cách hợp lí và hoàn hảo. Không một lỗ hổng nào có thể đưa ra làm ngòi châm dư luận. Chính bởi vậy, Rajiva thực sự đã làm được Không phụ Như Lai không phụ Nàng. Vừa trở thành pháp sư vĩ đại, vừa tròn vẹn tình yêu với Ngải Tình.


Bên cạnh đôi nhân vật chính, tuyến nhân vật phụ cũng được xây dựng có những nét riêng chẳng hề kém cạnh. Nổi bật nhất trong dàn nhân vật phụ, chẳng thể bỏ qua chàng tài tử Pusyseda. Nếu Rajiva có nét điềm tĩnh và chững chạc bên ngoài khuôn mặt quá đỗi hoàn mĩ, thì ở Pusyseda lại tồn tại một nét phong lưu mê đảo hàng ngàn thiếu nữ. Giai đoạn Ngải Tình đang lẩn trốn tình cảm của Rajiva, bất kì bạn đọc nào cũng có thể căm ghét Pusyseda khi bỗng chen ra làm vật ngáng đường. Không những điên cuồng chất vấn Rajiva và Ngải Tình, mà còn cưỡng hôn và làm vết thương ở tay Ngải Tình trầm trọng đến nỗi cô buộc phải quay lại hiện đại nếu không muốn chôn thây nơi đây. Nhưng càng về sau, nhân vật này lại càng chiếm được cảm tình của độc giả. Khi thì giúp Ngải Tình đến gần hơn với Rajiva, lúc lại tác hợp cho hai người thành phu thê danh chính ngôn thuận. Và còn biết bao lần ngầm giúp đỡ anh trai chị dâu trong lúc hoạn nạn. Vậy vì cớ gì độc giả không yêu Pusyseda được cơ chứ? 


Mẹ của hai anh em Rajiva - vốn là công chúa Khâu Từ lại xuống tóc quy y cửa phật. Không thể tìm thấy ở bà ánh mắt từ ái khi nhìn con cái, nhưng hoàn toàn có thể thấu tỏ những hi sinh lớn lao của Jiva với anh em Pusyseda. Trong truyện, Jiva chỉ xuất hiện ở những chương đầu, và từ đó tính cách trầm ổn của bà cũng được thể hiện rõ ràng. Kể từ sau khi đi Thiên Trúc, thì cuộc đời Jiva chỉ vẻn vẹn gói gọn vào đôi ba lời kể. Ngay cả khi quy thiên, anh em Pusyseda cũng chỉ có thể nghe qua lời truyền đạt của kẻ khác. Tuy vậy, ấn tượng về nữ ni cô này vẫn chẳng hề bị lu mờ.


Và Quốc sư Kumarayana, ban đầu vốn là một nhà cao tăng đắc đạo ở Thiên Trúc nhưng sau khi cưới Jiva thì đã hoàn tục. Bất kì độc giả nào khi đọc truyện cũng có thể cảm nhận được tình yêu son sắt và chân thành của vị quốc sư này. Tiếc rằng hai người chỉ có duyên phu thê gần chục năm, thời gian còn lại của Jiva đã dồn cả vào kinh phật và tương lai của hai anh em Pusyseda. Nhưng Quốc sư Kumarayana lại là người có đầu óc sáng suốt nhất trong truyện, ông thậm chí còn đoán ra phần nào thân phận và khả năng đoán biết tương lai của Ngải Tình. 


Một nhân vật gây nên nhiều sóng gió nhất là tướng quân Lữ Quang - người giam lỏng và ép buộc Rajiva phá giới. Nhưng cũng chính những sắp đặt có phần trái lòng người và gây nên căm phẫn này, Lữ Quang lại vô tình tác hợp để Rajiva và Ngải Tình nên duyên phu thê. Tất nhiên dù vậy thì chắc cũng chẳng có độc giả nào đồng tình trước những hành động phản cảm của Lữ Quang đâu :v


Còn rất nhiều những nhân vật khác, như Thư Cừ Mông Tốn, Mộ Dung Siêu, công chúa Aksayamati,... mỗi người có một vai trò riêng. Tôi cũng không tiện nói quá nhiều về họ vì thời gian chẳng dư dả lắm :v sorry mấy bợn vậy.


1650 năm, nói xa, chỉ cần một cú xuyên không là có thể đến. Nói gần, thì bốn mươi năm đợi chờ của Rajiva không phải là xa chăng? Lời cảnh báo của các editor quả không sai lầm, họ nói độc giả không nên đọc truyện này, bởi những tháng năm đằng đẵng đợi chờ của nhân vật có thể khiến trái tim bạn trở nên yếu mềm và run rẩy. Nhưng khi đã chọn đọc, bạn sẽ chẳng tài nào thoát ra khỏi thế giới vốn chẳng có màu hồng ấy. Và chắc bạn cũng sẽ như tôi, đọc xong mà lòng còn vương chút hẫng hụt. Không phải bởi kết không viên mãn, mà bởi mình phải chia tay mối tình đầy trắc trở của Ngải Tình và Rajiva. Đọc xong truyện đã hơn một giờ sáng, mà tôi cứ bần thần loay hoay cả đêm chẳng tài nào chợp mắt. Phải chăng tôi đang mong chờ thứ gì đó có thể xoa dịu trái tim đã không ngừng thấp thỏm suốt trong khi đọc truyện? Tôi nghĩ rằng nếu có một phiên ngoại kể về cuộc sống hạnh phúc của Rajiva và Ngải Tình sau khi Rajiva được con trai đưa đến hiện đại thì có lẽ sẽ ổn hơn. Đằng này, chỉ có một lời kể khá sơ sài của nhóc Rajiva lúc về nhà thăm cha mẹ và thấy được sự viên mãn dâng tràn trong đáy mắt họ thì quả thật là không đủ. Hoàn toàn không đủ, không thể đủ, không bao giờ đủ. Tôi muốn thấy họ hạnh phúc hơn, mỉm cười nhiều hơn, chẳng còn lắng lo được mất, nắm tay nhau đi đến cuối đời, răng long đầu bạc cơ. 


9/3/2019