Tớ sẽ trở thành ánh nắng ở bên cậu
Chiều tối, nắng đã bắt đầu trở nên nhạt dần. Mặt trời cũng đang bắt đầu lặn sau những tán cây. Ai nấy cũng đều đã trở về nhà mình hoặc là chỗ ở ký túc xá. Vậy nên bây giờ sân bóng rất yên lặng. Xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu và tiếng bóng trên sân cỏ.
“Bộp… bộp…”
Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi trên sân. Tôi dẫn bóng chạy quanh một hồi thì mới dừng lại trước cửa khung thành. Ngay khoảnh khắc chân mình chuẩn bị chạm vào bóng để sút nó, tôi đã dừng lại. Tôi vô thức đứng khựng lại rồi nhìn về phía khung thành mà mình đã cùng mình luyện tập từ lúc tham gia đội bóng đến giờ. Tôi muốn ngắm nhìn tất cả mọi thứ ở nơi đây từng chút, từng chút một. Cảm nhận mùi hương mà gió ở trên sân mang lại. Dường như toàn bộ ký ức về sự khổ cực và chiến thắng ở nơi đây một lần nữa hiện ra trong trái tim của tôi.
- Sao lại không sút?
Lúc tôi kịp phản ứng thì có một cậu con trai dáng người cao ráo chạy tới cướp bóng. Nhanh như thoắt, cậu đã chạy cách tôi được một khoảng cách. Hướng mà cậu chạy tới chính là khung thành phía đối diện mà tôi đang đứng. Theo phản xạ tự nhiên, tôi quay lại rồi chạy theo người vừa rồi cướp bóng của tôi để giành lại.
- Để xem cậu có cướp được bóng từ tớ không nhé!
Người cướp bóng của tôi vừa rồi là Minh. Cậu ấy là bạn và cũng là đồng đội của tôi. Tuy rằng Minh chơi bóng rất giỏi và có sức bền tốt nhưng không đồng nghĩa là một cô gái nhỏ nhắn như tôi sẽ thua cậu ấy. Tôi không đáp lại. Thay vào đó, tôi mỉm cười để đáp lại lời thách đấu. Đúng vào lúc Minh lơ là, tôi quay sang làm động tác giả rồi giành lại bóng chạy về khung thành cũ. Minh cũng không chịu thua kém. Cậu ấy lại chạy người lại rồi làm một cú xoạc chân phá bóng của tôi rồi cướp lại. Cả hai chúng tôi cứ như vậy cho đến lúc trời tối hẳn mà vẫn chưa phân thắng bại. Lúc Minh chuẩn bị sút bóng về khung thành, tôi chắn ngay trước mặt rồi cướp lại bóng. Cậu ấy lại chạy ngược lại về chỗ tôi. Nhân cơ hội đó, tôi đá bóng lên cao rồi sút trực tiếp trên không. Khi tôi hạ người xuống sân thì bóng cũng đã nằm gọn trong lưới.
- Nguyệt, cậu đúng là giỏi ghê! Nhưng mà cũng liều quá đó. Đau không?
Tôi lười biếng nằm luôn trên sân cỏ mà không chịu đứng dậy, từ từ nhắm mắt lại, thản nhiên trả lời:
- Từ trước tới giờ tớ quen rồi. Chả sao đâu.
Thế rồi Minh bâng quơ hỏi:
- Sao cậu vẫn chưa về?
Tôi vẫn chưa muốn trả lời vội, cũng không ngồi dậy, nằm bất động như đang đi ngủ ở nhà. Lúc tôi mở mắt ra thì thấy Minh đã ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào. Tuy rằng đã tỏ ra rất bình tĩnh nhưng tôi không biết nên nói thế nào để nói cho cậu ấy rõ những gì trong lòng. Chỉ đành khẽ mỉm cười:
- Chỉ là tự nhiên tớ cảm thấy chưa muốn về thôi.
Tôi ngạc nhiên khi Minh bắt đầu ngồi dậy rồi đưa bàn tay của cậu ấy cho tôi, mỉm cười một cách dịu dàng:
- Cậu muốn chơi tiếp không?
Tôi mỉm cười. Sau đó ngồi dậy rồi nắm lấy bàn tay của cậu làm điểm tựa. Chúng tôi tiếp tục cùng nhau chạy theo trái bóng tròn kia.
Tôi và Minh học chung một trường nhưng khác lớp. Ban đầu, hai chúng tôi cũng chỉ là hai người xa lạ không quen biết. Nhưng bỗng vào một ngày, cậu ấy tự nhiên chuyển tới lớp tôi. Và điều bất ngờ hơn, cậu ấy tự nguyện trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Mọi người trong trường nhận xét Minh là một cậu con trai sôi nổi và đầy nhiệt huyết. Đúng như ý nghĩa của tên Minh, mọi người luôn có thể cảm nhận được sự lấp lánh tỏa ra từ cậu như những ánh nắng chói lọi ngoài kia. Cậu mang đến cho người ta cảm giác an toàn đến lạ. Minh không chỉ là học bá mà còn là đội trưởng của một đội bóng đang tham gia giải đấu bóng đá trẻ quốc gia. Còn tôi tên Nguyệt, một cô gái lạnh lùng mang vẻ đẹp của ánh trăng cô đơn. Bởi vì công việc của bố tôi liên quan đến bóng đá nên tôi cũng chơi bóng giống Minh. Chỉ là tôi không chơi vì đam mê, mà chơi vì lợi nhuận sau mỗi trận đấu. Vậy nên tôi cũng phải hay chuyển đội liên tục. Chẳng có chút thời gian nào để tham gia bất cứ hoạt động gì ở trường. Và tôi không có ai gọi là bạn hay đồng đội. Đơn giản là dẫn bóng trên sân rồi ghi bàn mà chẳng cần biết bằng cách nào.
Lúc đầu, tôi chẳng mấy có thiện cảm với Minh lắm. Bởi vì cô độc lâu ngày nên tôi không còn muốn có ai đó để sẻ chia cùng mình. Nhưng đà dần, tôi cũng đã chấp nhận cậu ấy trở thành người bạn thân của mình.
Có một hôm, tôi phải tham gia một trận giao hữu. Tôi cũng đã quen với việc tham gia mấy trận đấu bất ngờ mà không được duyệt trước như vậy. Tuy rằng trước đó tôi có bị chấn thương nhưng tôi vẫn ra sân thi đấu. Trong lúc trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Minh đã chạy tới nơi tôi thi đấu. Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị cậu ấy kéo đi trong sự ngạc nhiên của mọi người. Mặc kệ hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, Minh vẫn nhất quyết đưa tôi đi. Cậu bế tôi lên rồi chạy đi trước khi bố tôi xuống hiện.
- Cậu bị điên à? Nếu như cậu làm vậy bố nhất định sẽ không tha cho cậu đâu! Mau thả tớ xuống!
Chạy đến bờ sông, cậu ấy mới chịu thả tôi xuống. Bấy giờ tôi mới có thể thấy rõ sự nghiêm túc đan xen lo lắng trên khuôn mặt cậu. Minh đặt tôi xuống một cách nhẹ nhàng. Sự dịu dàng của cậu ấy có khiến tôi chột dạ. Cậu chỉ vào chân phải của tôi đang có chút đang run run kia:
- Chân đã bị thương như vậy rồi mà cậu vẫn muốn đá. Cậu không cần cái chân này nữa sao?
Tôi ngạc nhiên khi Minh biết tôi bị thương ở chân phải. Tôi đã giấu rất kỹ chỉ để không ảnh hưởng tới trọng trách vách trên vai mà bố giao cho. Vậy mà… cậu ấy lại có thể nhận ra. Dù cho tên ngốc đó biết, cái tôi của mình không cho phép tôi nhận chuyện đó:
- Không có! Không liên quan tới cậu. Cậu thì hiểu cái gì chứ! Tớ không thể khống đá trận này…
Tôi nghiến răng cố gắng che đậy cảm xúc thực sự bên trong mình. Tôi không muốn Minh thấy trái tim yếu đuối đã sớm buông bỏ sự phản kháng của tôi. Và cả mảng tối sâu thẳm trong lòng tôi nữa.
- Đồ ngốc!
Minh kéo tôi lại rồi nắm chặt hai bên vai tôi. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc. Quả thật, Minh nhìn tôi như vậy có khiến tôi cảm thấy bối rối. Tôi hoài nghi nhìn cậu. Dù sao, giữa hai chúng tôi không đến mức để cậu ấy mang tôi đi không màng hậu quả như thế. Tôi có thể cảm nhận rõ hai tay cậu đang run lên.
- Tớ biết cả đó! Tớ biết cậu không muốn chơi bóng như vậy! Tớ biết cậu muốn chơi bóng theo cách của riêng mình. Cậu chắc chắn đau khổ. Tớ…
- Dừng lại!
Tôi lấy hai tay bịt tai. Thực sự tôi không thể nghe tiếp. Nếu nghe Minh nói tiếp, tôi chắc là sẽ khóc mất. Nhưng khuôn mặt cậu ấy lại trở nên dịu dàng nhìn tôi. Cậu từ từ gỡ hai tay của tôi ra.
- Lúc ấy, khi thấy cậu chơi bóng, tớ đã nhận ra rằng cậu sẽ trở thành đồng đội của tớ. Tớ đã rất vui khi có thể trở thành bạn của cậu. Vậy nên, cậu có thể cùng tớ chơi bóng, được không? Tớ sẽ trở thành ánh nắng bên cạnh cậu để cậu có thể chạy tự do trên sân.
Tôi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự quan tâm đặc biệt như vậy. Có cảm giác như ánh nắng chiếu rọi xua tan đi băng lạnh ở trong tim. Thật sự rất ấm áp…
Sau lần đó, tôi không biết bằng cách nào, Minh đã có thể thành công giao dịch với người bố khó tính của tôi. Bởi vì trận đấu đó tôi không tham gia nên bố đã thất thoát một số tiền khá lớn. Minh sẽ phải cùng tôi tham gia các trận giao hữu khác nhau để bù vào khoản đó. Nhưng đổi ngược lại, bố sẽ cho tôi làm những gì tôi muốn, ông sẽ không bắt ép tôi đồng thời sẽ quan tâm tới sức khỏe của đứa con gái này. Và cũng vì tôi, bố sẽ không làm khó Minh và sẽ không bóc lột một đứa trẻ như cậu. Từ đó trở đi, chúng tôi luôn đi cùng nhau mọi lúc. Tuy tôi cảm thấy tội lỗi khi kéo cả Minh vào chuyện của mình nhưng cậu ấy lại rất vui. Thời gian của chúng tôi trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Bố cũng nhận ra tài năng của cậu ấy nên không làm khó cậu ấy. Tôi cũng dễ dàng trở thành đồng đội của cậu ấy trong giải quốc gia.
Gần bên Minh, tôi giống như là một chú chim nhỏ líu lo đủ thứ. Chỉ cần là cậu ấy ở bên, tôi trở nên vững tâm hơn mà chạy trên sân. Bởi vì tôi hiểu rất rõ, chắc chắn Minh sẽ chạy bên cạnh tôi, nhận trái bóng mà tôi chuyền tới. Còn Minh như là tia nắng ấm áp luôn ở bên cạnh tôi. Và cậu ấy còn là động lực để tôi tiếp tục cố gắng và thay đổi bản thân mình.
Nhưng… tôi không thể ích kỷ mà để cậu ấy chịu đựng giống như tôi. Tôi đã tìm đến bố mình để giao dịch. Chỉ cần ông ấy tha cho Minh, tôi sẽ theo sắp xếp của ông bay ra nước ngoài sau khi trận chung kết kết thúc. Tôi không biết mình làm như vậy có đúng không. Tôi cũng không biết nên nói với Minh thế nào. Nhưng trong thâm tâm, tôi không muốn vì tôi mà cậu ấy gặp rắc rối nữa.
Sau khi chúng tôi giành chức vô địch, tôi đã lặng lẽ biến mất trong dòng người. Thật tiếc khi không thể cùng cậu ấy nghe những trào vỗ tay vang khắp khán đài, những lời chúc mừng chúng tôi. Có lẽ, có thể cùng Minh đi đến tận bây giờ là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi.
Tôi được tài xế riêng của bố trở tới sân bay. Cầm va li trong tay, tôi có chút lưỡng lự vẫn chưa bước vào. Nếu tôi rời đi, Minh sẽ quay trở lại cuộc sống vốn có của cậu ấy. Sẽ không vì tôi mà cố gắng đến vậy. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn muốn ở lại với cậu ấy, ở lại với ánh nắng đã làm ấm trái tim tôi.
- Nguyệt!
Bỗng có giọng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau lưng tôi. Tôi giật mình quay người lại. Đó là Minh. Cậu ấy chạy tới rồi nắm lấy bàn tay tôi. Mặc kệ tài xế ngăn cản, cậu ấy vẫn nhất quyết đưa tôi đi như lần cậu ấy đưa tôi ra khỏi sân đấu lần đó.
- Tên ngốc nhà cậu…
Minh quay lại về phía tôi, trên khuôn mặt nở rõ nụ cười như ánh nắng lấp lánh và ấm áp:
- Tớ đã nói rồi. Tớ sẽ trở thành ánh nắng ở bên cậu. Nhất định, tớ sẽ không để cậu một mình mà không có tớ đâu!