Truyện ngắn
Lại một ngày lang thang khắp phố Hà Nội, tôi tự thưởng cho ngày nghỉ của mình bằng công việc nhàm chán như thế. Vẫn chiếc xe đạp cũ kĩ luôn phát ra tiếng cót két mỗi khi chuyển động, tôi dạo quanh khắp phố phường. Tiền tiết kiệm trong ví không đủ để tôi có thể thoải mái ăn vặt trên vỉa hè. Cứ mỗi lần rút ví ra là lại nghĩ đến bài ca thiếu tiền muôn thuở của mẹ nên tôi cũng không dám hoang phí.
Lũ bạn thân, một lũ cẩu huyết đã thề là đời đời kiếp kiếp sẽ luôn ở cạnh nhau, vậy mà nhà trường vừa thông báo nghỉ hè thì từng đứa lần lượt xách đồ về quê. Hai tuần rồi bặt vô âm tín, bỏ mặc tôi cô đơn giữa chốn đông đúc ngạt thở này. Tôi trong cơn bực bội đã thề thốt hùng hồn rằng nếu chúng nó liên lạc với tôi thì tôi sẽ cho mấy đứa một trận té tát. Thế mà thiếu vắng chúng nó có ba ngày thôi tôi đã thay đổi quyết định, chỉ cần một đứa chịu liên lạc thì tôi sẽ không mắng nhiếc gì nữa. Nhưng đã 14 ngày rồi, tức là 336 giờ tôi cô đơn...
Chẳng hiểu sao hôm nay tôi hứng thú với hoa hòe, chạy ra công viên gần nhà ngắm hoa. Nghe mấy bà cạnh nhà bảo họ mới trồng lại toàn bộ cây cảnh và hoa để tăng vẻ đẹp cho khu phố. Thường ngày thì tôi chẳng để tâm tới mấy việc này, buổi sáng đạp xe qua chỉ để ý tới mấy động tác dưỡng sinh của các cụ thôi. Chắc tại tôi cô đơn quá nên tâm lý nó thay đổi chăng?
Tôi lấy điện thoại ra chụp vài bức, cố gắng chụp sao cho giống nhiếp ảnh gia mà khổ nỗi dù chụp mọi góc độ thì tôi cũng chưa có một tấm ảnh nào ưng ý. Tôi không muốn thừa nhận sự kém cỏi của mình nên lập tức đổ tội cho hoa xấu. Tính tôi là vậy, cứ không làm tốt được việc gì là đổ tại ngoại cảnh. Dù cái tính đó xấu nhưng mãi vẫn không bỏ được. Sự kém cỏi của bản thân khiến tôi bực mình.
Đang loay hoay với bông hoa cẩm tú thì tôi chợt thấy có ánh đèn flash nhá lên. Theo phản xạ tôi quay đầu sang bên phải. Một cậu con trai đang đứng cách tôi hai mét, trên tay là một cái máy ảnh. Khi hai ánh mắt chạm nhau thì cậu ta lúng túng nở nụ cười gượng gạo. Tôi nghĩ mình đã chắn mất thứ gì đó mà cậu ta muốn chụp nên vội vàng đứng phắt dậy. Ai ngờ cậu ta xua tay:
- Không... không... cậu cứ ngồi đó đi...
Giọng cậu ta rất khó nghe, nó khá nặng như là giọng miền trung, phải mất mấy giây tôi mới nghe ra được ý tứ trong câu nói ấy. Tôi nói:
- Nhưng... tôi đang cản trở việc cậu chụp ảnh...?
Cậu ta lắc lắc đầu, mấy sợi tóc trên trán theo đó mà trở nên lộn xộn. Rồi hai má cậu bỗng chốc đỏ bừng, cậu lắp bắp:
- Tớ... tớ chỉ muốn... muốn chụp... cậu...
Từ cuối cùng cậu ta nói rất nhỏ nhưng đủ để tôi có thể nghe thấy. Tôi đơ mất mấy giây, nhìn cậu ta chằm chằm. Cho tới khi mặt cậu đã đỏ ửng thì tôi mới phát giác ra cái nhìn vô duyên của mình, giờ tới lượt tôi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Cậu gãi đầu, cố gắng giải thích:
- Cậu đừng hiểu lầm. Mình đang tập tành làm nhiếp ảnh gia, tình cờ thấy cậu chuyên tâm chụp ảnh như vậy nên tớ nảy ra ý tưởng cho chủ đề album của mình. Vậy nên... cậu có thể... làm người mẫu không?
Tôi đứng im, không đáp lời cậu ta ngay. Không phải tôi ngạc nhiên như lúc nãy đâu mà là tôi đang cố gắng hiểu được những gì cậu ta nói. Cái giọng vừa khó nghe vừa buồn cười ấy khiến tôi khổ sở lắm mới hiểu được.
Người đối diện vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.
- À... ừ thì... cậu cứ chụp... - Tôi đáp.
Hai mắt cậu ta bỗng sáng lên. Cậu ta cười, hai cái răng khểnh lộ ra. Tôi choáng váng. Trời! Cậu ấy dễ thương quá!!
Tôi bắt đầu cười hi hi ha ha trong lòng. Không hiểu vì sao nụ cười ấy làm tôi vui vẻ đến thế, mọi buồn bực bấy lâu bỗng chốc được hai chiếc răng khểnh đáng yêu đó cắn nát. Khuôn mặt cậu rất ư bình thường, thế nhưng tại sao nụ cười lại rực rỡ đến vậy?
Tôi như một con rô bốt làm theo lời cậu ta nói. Để hoa sát mặt, ngồi một chân, ra vẻ say đắm trong hương thơm nồng nàn của hoa... Nhưng thực sự thì hoa cẩm tú chẳng nồng nàn gì đâu, và chân tôi thì đã mỏi nhừ. Nhưng vì nụ cười ấy, tôi chịu!
Cuối cùng thì cậu ta cũng dơ tay ra hiệu "ok" rồi tặng cho tôi nụ cười răng khểnh cực duyên. Tôi ngơ ngẩn nhìn. Thật sự mấy bông hoa kia làm sao đẹp bằng nụ cười này chứ! Ánh nắng chói chang kia làm sao "chói chang" bằng nụ cười này chứ! Cái nụ cười còn đáng yêu hơn cả con cún mới sinh của nhà tôi, cưng phát hờn....
Trái tim cô đơn của tôi tan chảy chưa nhỉ?
- Cho tớ xin Mail hoặc Facebook cậu được không? Tớ sẽ gửi ảnh cho cậu.
Tôi gật đầu rồi ghi vào tờ giấy trên tay cậu ta, cả Mail và Facebook cho chắc. Cậu cảm ơn rồi rời đi ngay, trông có vẻ vội vã lắm.
Nhiều ngày sau đó tôi vẫn không quên được nụ cười ấy. Không phải tôi "cảm nắng" người con trai đó, chỉ là tôi thích hai cái răng khểnh đấy thôi. Ngày nào tôi cũng kiểm tra Mail và hộp tin nhắn mà vẫn không thấy có tin nhắn nào gửi tới. Ở ngoài công viên cũng không thấy bóng dáng cậu ấy nữa. Tôi hơi hối hận vì mãi mê mẩn nụ cười kia mà quên hỏi tên cậu. Phải mất khá lâu tôi mới thoát khỏi sự bồn chồn và ngóng trông tin tức của chàng nhiếp ảnh gia nghiệp dư.
Mãi tới khi kì nghỉ hè kết thúc, nghĩa là khoảng một tháng sau đó thì trên các trang mạng đăng tải kết quả cuộc thi "Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi". Mọi người lần lượt chia sẻ bài thi đạt giải nhất. Bài thi đó có tựa đề: "Hoa và cô ấy". Lúc đó tôi đã ngồi trước màn hình máy tính nửa tiếng đồng hồ. Không thể tin nổi vào mắt mình, người trong ảnh đó là tôi! Tác giả của tác phẩm đó không ai khác ngoài cậu con trai với hai chiếc răng khểnh tôi gặp một tháng trước. Trong bức hình tôi thấy mình đẹp đến kì lạ. Dù ngoại hình tôi không hề nổi bật mà qua tay người thợ ảnh có tâm này thì thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Miệng tôi cứ cười mãi không sao ngậm lại được. Tôi cũng chẳng biết nên khen góc nghiêng thần thánh của mình hay là tài năng của cậu ấy nữa.
Mặc kệ lũ bạn thân ầm ĩ đòi lời giải thích thì tôi vẫn chuyên tâm công việc tìm Facebook người con trai đó. Không khó để tìm ra, cậu ta để ảnh đại diện là bức hình "Hoa và cô ấy". Tôi gửi lời mời, rồi sốt ruột đến nỗi tôi inbox thẳng. Độ một tiếng sau thì có trả lời, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Cô ấy của tôi, ảnh đẹp không?"
Một cách chào hỏi kì quặc. Tôi nhắn lại nhanh như tia chớp.
"Đẹp, rất đẹp, rất tuyệt vời."
Những dòng tin nhắn bắt đầu cho tất cả, cho một mối quan hệ mới. Tôi nghĩ thế.
"Sắp tới tớ chuyển ra Hà Nội học, và chuyển đến cái nhà to to, cao cao, cạnh nhà cô gái xinh xắn nào đó đã giúp tớ dành giải nhất."
Trên bậu cửa sổ, những bông hoa cẩm tú trong chậu như phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh nắng xuyên qua ô cửa, len lỏi vào trong trái tim. Đột nhiên tôi nhớ cái giọng miền Trung của ai đó quá.