Xanh
Mình đã bên nhau những ngày ngược gió, rồi rời bỏ nhau vào một ngày nắng có mây…
– Giun –
Tôi mở cuốn sổ bìa nâu quăn mép, bên trong vỏn vẹn mấy dòng thơ Xanh từng viết tặng người Xanh thương rất nhiều.
Người Xanh thương rất nhiều, không phải tôi.
Tôi không nhớ rõ câu chuyện của bọn họ xảy ra như thế nào, kết thúc làm sao lại càng không biết. Chỉ biết một điều rằng, dù thế nào thì câu chuyện của bọn họ ít ra vẫn đỡ buồn hơn câu chuyện của bọn tôi bây giờ.
Xanh có một tấm lưng buồn.
Buồn và cô độc. Người ta bảo tôi cứ tưởng tượng ra thế, mà có khi là thế thật.
Xanh ít nói nhưng lại viết nhiều. Viết ra những lời hình như còn buồn hơn cả tấm lưng khiến người ta xót xa ấy. Tôi hỏi Xanh tại sao lại viết, nói ra có khi lại dễ dàng hơn, có khi lại nhẹ lòng? Xanh không trả lời. Mãi rất lâu sau này tôi mới hay rằng, Xanh sợ nỗi đau của Xanh biết đâu lại làm đau lòng một ai đó, sợ câu chuyện Xanh kể lại làm lấm lem cả một ngày buồn.
Nên Xanh viết, thế thôi!
Ngày Xanh tự tay cắt tóc, tôi thấy đâu đó trong tim tan nát cả một bầu trời. Tôi không tiếc gì mái tóc dài của Xanh cả, còn từng khuyên Xanh đi cắt ngắn đi. Ấy vậy mà trông thấy Xanh với mái đầu nham nhở, tự dưng tôi lại thấy buồn.
Xanh có buồn không? Tôi không bao giờ biết được. Xanh ở đây nhưng lại không ở đây. Tôi bên Xanh ngần ấy năm, tôi lại chẳng biết gì về Xanh cả.
– Chỉ là mưa trong lòng một chút, thế thôi!
Tôi biết mình không phải mặt trời, nên cố tìm cho Xanh một chiếc ô. Xanh nói Xanh không cần ô, chỉ cần tôi bên Xanh là đủ. Tôi mỉm cười. Chỉ cần tôi bên Xanh là đủ!
Cho đến khi người ta xuất hiện.
Người mà chỉ cần trông thấy Xanh thôi là cũng nhận ra tấm lưng buồn bã vô cùng.
Từ ánh mắt Xanh dịu dàng khi trông thấy người đó, tôi biết Xanh đã tìm thấy Mặt Trời, dù ngày mưa thì vẫn giăng đầy khắp lối.
Rồi người ta đến bên Xanh, nắm tay Xanh và cùng nhau chạy trốn khỏi những cơn mơ ướt nhòe. Tôi gấp ô cất vào ngăn bàn. Tôi không trốn cùng Xanh, bởi thế giới Xanh bé nhỏ, chỉ có thể là Mặt Trời hoặc là Cơn Mưa. Tôi thì chẳng là ai giữa cả hai điều đó.
Tôi nhìn theo Xanh giữa những cơn mưa không ngớt, tự hỏi có bao giờ Xanh kể cho người đó nghe về tôi, dịu dàng. Dịu dàng như những gì tôi vẫn nghe Xanh kể về người đó.
Cho đến một ngày nắng ấm hong khô nụ cười Xanh, cũng là ngày câu chuyện của bọn tôi kết thúc.
Không có nước mắt, nhưng lại rất nhiều đau lòng.
Tôi nói mình không hối hận, cũng không buồn bã. Chỉ là khi tấm lưng buồn của Xanh đã không còn khiến tôi nặng lòng như trước, tôi lại thấy tiếc nuối vô cùng. Bởi rất nhiều năm sau này, tôi mới nhận ra một điều tuổi mười bảy mình không hề hay biết. Tôi không hề biết, Xanh chắc cũng chẳng thể biết, rằng giữa những cơn mưa tháng Năm trắng xóa đất trời ấy, tôi đã đem lòng yêu em nhiều đến vậy…
Kể anh nghe đôi ba điều vụn vỡ,
Chẳng để buồn,
Chẳng để phố lặng đi,
Khi tháng Ba đôi lần,
Cất giấu đi những mối tình chưa chớm nở,
Vỗ về em trong những miền mơ xa.
Mưa tháng Ba không làm duyên mình cạn,
Nhưng có gặp lại,
Cũng chẳng thể gọi tên… *
Sứa
*Trích bài thơ "Nói với tháng Ba" từ tập thơ "Ngày nắng và Em".