Có kẻ ăn mày nọ ngày nào cũng quỳ gối trước Thần Điện vào mỗi khi bình minh, dù cho bị người người thoá mạ, vạn vật xua đuổi, kẻ đó cũng mặc kệ.
Trong suy nghĩ của kẻ đó, Thần Điện là sự tồn tại thánh khiết duy nhất có thể gột rửa cả thể xác và tâm hồn dơ bẩn của mình.
Hắn chắp tay khẩn cầu, lời cầu xin đau khổ của một kẻ đã đi đến cùng đường
"Xin bề trên hãy ban cho con sự cứu rỗi khỏi cuộc sống khổ cực này."
Một ngày, một tháng, một năm, rồi nhiều năm trôi qua.
Hắn nhận ra rằng chờ mong sự cứu rỗi từ Thần Điện hoá ra chỉ là một hồi ảo tưởng mê muội.
"Nếu ánh sáng đã từ chối tiếp đón ta, vậy cùng nhau chìm vào màn đêm tăm tối thôi."
Đã có 0 người đánh giá
Nội dung:
N/A
Văn phong: N/A
Hình thức: N/A
Đánh giá trung bình: N/A
Văn phong: N/A
Hình thức: N/A
Đánh giá trung bình: N/A