82
20
1768 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

🌷2. Mong chờ


“Chó muốn đẹp gái thì phải học ăn rau.“

*

*   *

Khi Lam về, bộ phim Doraemon trên truyền hình đã chiếu xong. Tít không xem tivi nữa, nhưng vẫn chưa chịu đi ngủ. Đứng trước cổng vòm hoa giấy, nó đã nghe tiếng mẹ thúc giục em trai ngủ nghỉ đúng giờ. Tất nhiên là không quên đính kèm tên nó như một tấm gương xấu cần phải tránh xa. Lam nhoẻn miệng cười. Biết là Tít đang đợi mình, nó chỉ vội vàng bỏ dép rồi bước vào nhà thưa mẹ.

“Chị hai về!” Tít dang tay, chạy lạch bạch đến bên cạnh Lam như một chú vịt con vừa nở.

“Chị hai, chị ba gì? Sao mà không đi ngủ?” Lam chạm ngón trỏ vào trán Tít, ngăn chặn em vịt sắp đâm sầm vào người mình. 

“Tít đợi chị hai!” Em nhe răng cười. Lam vẫn thường hay nghe mọi người bảo Tít giống nó, nhất là khuôn miệng. Lam chẳng thấy nó và em trai giống nhau chỗ nào, nhưng cứ nghe mãi, nghe mãi, nó đã thầm tin đó là sự thật. Thuở đầu, khi hay tin mẹ có em bé, Lam đã từng sợ hãi. Đấy là tâm trạng của một con mèo hoang ở nhờ trên gác mái: vừa vui vẻ khi hay tin mình sắp có bạn, lại lo sợ chẳng biết mình có bị hắt hủi đuổi đi để trả lại chỗ trú ngụ cho chủ nhân thật sự hay chăng? 

“Đợi chị hay là đợi quà?” Lam nhướng mày, vạch trần tâm tư của người bạn ấy. Miệng nói là thế, tay nó vẫn mở ngăn kéo cặp xách, lấy hộp bút Doraemon đã hứa trước đưa cho em. Nhìn Tít vừa hoan hô, vừa nhảy chân sáo về phòng, Lam không quên dặn: “Ngủ sớm đó! Năm phút nữa chị vào kiểm tra!”

“Tuân lệnh công chúa!” Tít khép chân, giơ tay chạm trán, ra vẻ nghiêm túc trả lời.

“Rồi. Công chúa qua đây ăn tối.” Bà Ngân hâm nóng đồ ăn xong, bèn gọi nó vào bếp. 

Lam làm theo điệu bộ của Tít, hô lớn: “Rõ! Tuân lệnh mẫu hậu!”

Tiếng hô bất thình lình ấy làm bà giật mình, giơ cái vá canh trong tay dọa đánh. Lam cười khì tránh đi, vòng sang bên kia bàn mà ngồi ăn tối. Độ chừng sự việc xảy ra tối nay làm nó mất cảm giác thèm ăn, Lam chỉ ăn vỏn vẹn một bát cơm nhỏ. Bà Ngân đang ăn trái cây bên cạnh khẽ mắng: “Ăn gì mà còn thua mèo ngửi nữa!”

Lam không dám biện minh gì, chỉ cười hì hì đẩy lưng mẹ đi. “Thôi mẹ vào phòng nằm nghỉ đi. Con tự dẹp được mà.”

Bà giành lại chén đũa từ tay Lam, xua nó vào phòng: “Thôi! Nhà còn có mấy cái chén đấy! Đập thêm nữa thì lấy miểng vùa (1) ăn!”

Đợi đến khi Lam bị đuổi về phòng, ông Vinh vốn ngồi trên sofa xem quyền anh lúc này lại vào bếp. Ông xả nước vào bồn, xắn tay áo rửa đống chén dĩa. Tay bận rộn là thế, ông vẫn không quên ra vẻ thần bí nhướng mày, nhỏ giọng hỏi bà Ngân: “Em hay tin gì chưa?”

“Sao đấy?” Bà ngừng lau bàn, nghiêng người sang thì thầm.

“Hình như Lam nó yêu sớm.” Ông cười, nói chắc nịch. “Nhưng thằng nhóc ấy cũng đẹp trai lắm.”

“Cái gì? Lam nhà mình à? Nó biết yêu rồi?” Bà đứng thẳng lưng, vội vàng hỏi lại. Rồi dường như không thể tin được, bà phản bác, “Không thể nào! Con bé này, ai cũng là anh em xã hội của nó hết.”

“Khác mà!” Ông tặc lưỡi. “Thằng bé lần này khiến Lam nó biết ngại.”

Có lẽ vì thái độ chắc chắn ấy của chồng, bà Ngân bỗng thấy hơi lung lay. Bà ngờ ngợ đáp: “Để em nói chuyện với nó.”

Ông Vinh nhanh chóng kéo tay bà lại, “Ấy! Đã nên cơm cháo gì đâu! Đợi quan sát thêm chứ!”

Trong lúc ấy, Lam - đối tượng cần quan sát cấp độ một, vừa tắm xong và đang nằm lên giường kiểm tra thông báo. Zalo hiển thị có tin nhắn mới từ người lạ. Nó tiện tay bấm vào xem. Bên cạnh ảnh đại diện là một chú chó đang nhe răng cười đề tên người liên hệ - Vũ Kim Điền.

Ở bên kia màn hình, sau khi nhận cuộc gọi của bác An ở chốt an ninh, tâm trạng Điền hơi phức tạp. Cậu vào nhóm lớp, nhấn vào trang cá nhân mà mình đã nhìn vô số lần trước đây, chần chừ một lúc mới nhấn vào liên hệ. Điền dựa lưng vào thành đầu giường, tỉ mỉ nhập từng chữ.

Vũ Kim Điền: “Bác An vừa mới gọi cho mình. Bác bảo hai người kia là bạn học cùng lớp học thêm của Lam đấy. Họ chỉ muốn đi theo xin thông tin liên lạc thôi. Khi đòi bằng chứng thì họ có lấy trong cặp ra quyển giáo trình Hóa này. Lam xem có đúng không?”

Trong khung trò chuyện hiện dòng chữ “đang soạn tin”, Điền chăm chú theo dõi. Rồi đột nhiên, cậu bật ngồi dậy. Dòng chữ “kết bạn” bên dưới tên Lam đã đổi thành “chấp nhận yêu cầu kết bạn”! Lam muốn kết bạn với cậu! Điền chẳng mảy may do dự, nhanh chóng nhấn đồng ý.

Thảo Lam: “Giỡn mặt hả?”

Thảo Lam: “...”

Thảo Lam: “Đúng sách này rồi. Hết nói nổi! Nhưng hai bạn ấy lạ hoắc! Tao thề là mình chưa gặp họ lần nào!”

Điền bật cười. Dường như cậu có thể xuyên qua màn hình, nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt tức tối của cô bạn. Cậu tiếp tục nhắn.

Vũ Kim Điền: “May quá.”

Vũ Kim Điền: “Vậy là đỡ phải lo đêm nay Lam gặp ác mộng rồi.”

Thảo Lam: “Cái này thường thôi. Không đủ trình so với bài kiểm tra Hóa. Hóa mới là boss quen trên hành trình chinh phục miền đất hứa trong mỗi giấc mơ của tao.”

Trên con đường trưởng thành có rất nhiều ngã rẽ, mỗi ngã cho ta những trải nghiệm khác nhau. Cuộc đời đèn sách Lam thay đổi hoàn toàn từ sau khi nó bước chân vào lớp tám. Đấy là lần đầu tiên Lam biết một câu nói cũng có thể thay đổi đời nó nhiều như thế. Giữa lúc nó vui đùa với những quả cầu lông trong giờ ra chơi, với những hàng bánh tráng nướng thơm nồng nàn, giữa những giấc ngủ trưa vô lo vô nghĩ, có ai đó đã thì thầm vào tai nó: “Khi nào cần may áo giáp sắt nhớ sang phố hỏi cửa hàng á phi âu.”

Cửa hàng á phi âu - nơi gieo rắc nỗi ám ảnh vào lòng bao thế hệ học trò!

Vũ Kim Điền: “Vì chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng nên các bác chỉ cảnh cáo rồi thả hai bạn ấy đi rồi. Có thể vài ngày nữa họ sẽ tìm Lam xin lỗi đấy.”

Thảo Lam: “Đã rõ! Cảm ơn sứ giả truyền tin!”

Sứ giả truyền tin nhìn trạng thái hoạt động của Lam tối đi, lẩm nhẩm đọc lại những dòng tin nhắn tối nay một lần nữa. Khi xem thông tin trung tâm in trên giáo trình, Điền chần chừ một lúc rồi nhập mười chữ số ấy vào bộ quay số, chọn gọi. Sau mấy hồi chuông ngắn, đầu dây bên kia vang lên giọng nói: “Xin chào, Trung tâm Summer xin nghe ạ!”

“Chào chị. Em muốn đăng ký khoá học lớp Hoá 11.” Nhìn ngày giờ trên điện thoại, Điền nói tiếp, “Em muốn tìm lớp có lịch học vào khoảng từ sáu đến tám giờ tối thứ Bảy ạ.”

Trong loa phát ra tiếng gõ bàn phím lạch cạch, có vẻ như nhân viên trung tâm đang tra cứu lịch học. Khoảng chừng vài giây sau, chị gái nhỏ nhẹ trả lời: “Lớp Hoá kỳ này bên chị chỉ mở ba lớp thôi. Trong đó lớp có lịch học theo yêu cầu của em đã bắt đầu học nửa tháng rồi. Nếu thời gian rảnh của em rơi vào thứ Bảy hàng tuần thì thật ra bên trung tâm đang định khai giảng thêm một lớp nữa vào đầu tuần sau. Học từ ba đến năm giờ chiều. Em thấy có được không nè?”

Khai giảng trước nửa tháng với Điền không phải là vấn đề. Cậu nhìn đống sách giáo khoa, sách nâng cao lớp mười hai trên kệ, bình tĩnh bảo muốn đăng ký vào lớp đã bắt đầu học ấy.

Cúp điện thoại, Điền mở ngăn tủ dưới bàn học, lấy ra một chiếc hộp giấy to. Bên trong hộp đựng một chiếc bình thủy tinh tròn, chứa những ngôi sao giấy đủ màu. Một vài mẩu lego nứt nẻ, một chiếc kẹp tóc đính nơ vải lỗi thời. Điền cầm lấy xấp tiền dày bên trong hộp, trong lòng khẽ tính toán.

Gấu ngồi sụp bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu chủ. Thấy Điền suy tư, em khẽ “gấu” một tiếng như thắc mắc. 

Điền gãi cằm em, dùng thái độ âu yếm nói ra lời tàn nhẫn: “Tháng này Gấu bị cắt phần xúc xích nhé! Chó muốn đẹp gái thì phải học ăn rau.”

“Gấu!” Gấu không hiểu cắt khẩu phần là gì. Dường như cậu chủ khen em đẹp gái? Thế thì đúng rồi. Gấu vui vẻ kêu lên đáp lời.

“Sao cứ khờ khờ thế này?” Điền bỏ đồ trong tay để ôm Gấu vào lòng. “Thứ Hai là anh đi tựu trường đấy. Gấu có muốn đi học với anh không?”

“Gấu!”

“Có à? Nhưng không được đâu. Gấu chỉ ở nhà chơi với bà thôi. Còn anh thì được đi học cùng Lam đấy! Gấu có nhớ chị Lam không?” Cậu dụi mặt vào phần lông mềm ở cổ Gấu, chẳng biết nghĩ gì mà lại bật cười khúc khích. 

Có lẽ năm học mới này sẽ là mang đến rất nhiều kỷ niệm đẹp. Điền mong chờ lắm.

Chú thích:

1: Theo “Từ điển Tiếng Việt” in năm 2003, do Hoàng Phê chủ biên, “miểng” là mảnh vỡ còn “vùa” là đồ dùng để đựng, hình giống cái bát. Miểng vùa được nhắc đến ở đây là gáo dừa khô bổ đôi.