🌷1. Sự cố ngoài ý muốn
“Có những khoảng cách dễ dàng bị xóa nhòa đi, ví như hình tượng trầm ngâm, khép kín, có phần lạnh lùng của Điền trong đầu Lam, nay lại bị xóa nhòa vì một nụ cười nhẹ bẫng.”
*
* *
Trước giờ, nhỏ Lam cứ nghĩ mình có nhóm máu O. Mãi cho đến khi bị dồn đến đường cùng, nó mới biết trong cơ thể ấy còn chảy cả máu điên tiềm tàng.
Sau khi xác nhận hai thanh niên đi xe máy vẫn đang theo sát, Lam giữ bình tĩnh, ngay lập tức dừng xe trước một ngôi nhà. Đấy là nhà cuối cùng còn sáng đèn trước khi con đường bị chìm hoàn toàn trong bóng tối. Mặc dù Lam khoẻ, nhưng nó không muốn đánh cược an toàn của bản thân. Thay vì cứ tiếp tục đi vào đường vắng, Lam lựa chọn tìm sự giúp đỡ. Nó xuống xe, chìa tay nhấn chuông cửa.
“Cha ơi! Mở cửa cho con với!” Lam vừa gọi, vừa nhìn phớt qua chiếc xe máy đang dừng cách mình năm mét. Lam dám chắc nó chưa thấy hai người kia bao giờ. Kỳ lạ thay. Thời nay cướp đã mở rộng tệp “khách hàng tiềm năng” sang cả học sinh cấp ba đầu bù, tóc rối như nó rồi à? Nhìn nó giống người có tiền ư?
“Cha ơi! Anh hai ơi! Mở cửa cho con với!”
Chờ chừng hai phút, chiếc xe vốn đã tắt máy bất chợt đề ga. Đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Lam biết sợ. Nó cởi cặp xách, cầm bằng một tay. Giả như tình huống xấu nhất - chủ nhà không mở cửa, nó sẽ quẳng cái cặp này vào mặt hai kẻ kia rồi nhanh chóng lên xe chạy đi. Dù sao thì cặp của học sinh cấp ba cũng có độ sát thương mạnh ngang ngửa gạch ống. Và… và nếu tình huống xấu hơn nữa: nó bị đuổi kịp. Nếu bị đuổi kịp… Chết mất! Lam nhíu mày, bỗng chốc thấy hối hận vì nghỉ ở lớp võ khi chỉ mới học được vài chiêu mèo cào!
Chợt, tiếng lạch cạch vang lên, kéo Lam về thực tại. Nó ngạc nhiên nhìn cánh cửa rào kiên cố mở ra, lại ngạc nhiên hơn khi thấy Điền - cậu bạn cùng lớp của mình đang đứng ngay trước mắt. Bóng tối dưới chân nó dần bị xua tan khi ánh sáng nhè nhẹ đang chảy tràn theo cánh cửa mở tung.
“Ơ?” Lam bật thốt. Rồi như nhớ ra tình huống hiện tại, nó khẽ nháy mắt với Điền, bình tĩnh nói tiếp. “Em quên mang chìa khoá.”
Điền không đáp lại. Cậu chỉ nhíu mày, kéo tay Lam vào nhà. Lam không biết liệu Điền có thấy phiền trước sự nhờ vả này của mình? Dẫu sao thì qua nửa năm học cùng lớp, ấn tượng của Lam về Điền gói gọn trong bảy chữ: đẹp trai, học giỏi, luôn một mình. Thậm chí đôi lúc rảnh rỗi, Lam đã tò mò tự hỏi: liệu Điền có người bạn nào ngoài những khối lego mà cậu thường tỉ mỉ xếp trong giờ nghỉ hay không?
Bất ngờ thay, cậu bạn luôn kiệm lời ấy lúc này lại chủ động hỏi: “Lam có sao không?” Dường như những nỗi sợ sẽ gây ra ảo giác, hoặc chăng là vì ánh sáng lờ mờ, Lam thấy mình như bị hoa mắt. Nếu không, sao Lam lại thấy sự lo lắng và sợ hãi đang choán hết cả đôi mắt Điền thế kia?
“Hả? Tao… ừm, tao không sao…” Lam lí nhí.
Lúc này, Điền mới thở hắt ra: “Lam vào nhà ngồi trước. Mình xem bên ngoài đã.”
Có trời mới biết, từ khi thấy vẻ mặt lo lắng của Lam từ camera, Điền đã biết có chuyện chẳng lành. Cậu chạy vội từ trên lầu xuống, giữa đường còn suýt vấp chân té một lần. Sau khi xác nhận Lam an toàn, Điền mới im lặng hít sâu một hơi, cố điều hòa nhịp tim đang tăng lên nhanh chóng. Cậu toan sải bước ra sân, nhưng lại bị Lam níu tay giữ lại.
“Vào nhà đã.”
“Không sao đâu. Mình chỉ nhìn một chút thôi.” Điền an ủi.
Dưới tình huống chỉ có một mình cậu ở nhà, việc lựa chọn đối đầu trực diện với hai đối tượng chưa rõ có mang theo vũ khí nguy hiểm hay không là một lựa chọn chưa tối ưu. Bởi Lam chẳng hề bỏ tay cậu ra, Điền chỉ có thể dắt nó mở cửa rào, cùng nhìn chăm chăm vào một hướng. Hai thanh niên nọ mặc đồ đen, bịt kỹ mặt, cả cơ thể như trở thành một phần của bóng tối. Có lẽ thấy đã không còn khả năng giở trò, chiếc xe ấy nổ máy, chạy vụt đi. Lúc bấy giờ, Điền mới bình tĩnh khóa cửa rào, rồi mời Lam vào nhà.
Nhận ra mình vẫn luôn nắm tay Điền, Lam giật mình, nhanh chóng buông tay. Đối với lời mời vô cùng bình thường của Điền, lúc này nó lại hơi ngại, không bước lên bậc tam cấp. Điền đi đến cửa mà chưa thấy bạn theo, cậu dừng chân, thúc giục: “Sao vậy? Đứng ngoài đấy nhiều muỗi lắm. Lam vào ngồi một lúc, mình gọi một cuộc điện thoại rồi đưa Lam về.”
“Cũng muộn rồi… Tao vào… có làm phiền cô chú không?”
“Lam cứ vào tự nhiên đi. Chỉ có mình ở nhà thôi.”
Lam chớp mắt. Đứng yên suy nghĩ chừng mấy giây. Điền dường như hiểu nhầm ý nó, cậu không nhất quyết muốn Lam vào nhà nữa, chỉ để lại câu “Lam đợi mình một lúc nhé!”, rồi bước vội vào nhà. Lam nghe thế cũng đáp lời, tự động ngồi xuống bộ ghế đá trước hiên, lấy điện thoại gọi cho gia đình. Vừa tắt điện thoại, Lam bỗng thấy có gì đó dụi vào chân. Khi cúi đầu, trong tầm mắt của Lam xuất hiện một em Corgi đang cười toe toét.
“Ôi! Em ra từ lúc nào đó? Em bé chào chị à?” Lam bỏ cặp xách, ngồi sà xuống đất, giọng nói không tự chủ trở nên điệu đà, nũng nịu như đùa cùng em bé. Nó chìa tay ra, giúp em Corgi chân ngắn đang bận rộn xoay tròn tiện làm quen với mùi của mình. Phần lông trên cơ thể em là màu vàng nâu như bánh mì, ở cổ lại là một dải lông trắng muốt, chạy dài xuống dưới bụng.
“Chào em nhé! Cho chị sờ một cái được không?”
“Gấu!” Corgi như hiểu lời. Em thè lưỡi, chủ động dụi đầu vào tay Lam.
Cảm giác mềm mềm dưới tay làm Lam quên đi nỗi căng thẳng vừa rồi. Nó vừa cười nói, vừa nghiêng đầu theo những cú xoay vòng của Corgi, chơi quên cả lối về. Điền rời đi từ lúc nãy đến giờ lại xuất hiện bất thình lình. Cậu khẽ hắng giọng. Chú Corgi đang xoay vòng như nghe hiệu lệnh, bỗng chốc chừng lại. Em nghiêng đầu nhìn Điền, lại nghiêng đầu nhìn Lam. Rồi chẳng hiểu cái đầu nhỏ ấy nghĩ gì, em cắn vào ống tay áo của Lam, kéo Lam về phía trước.
“Ơ? Em sao đấy?”
Lam không dám kéo lại vì sợ em đau răng, hết cách, nó chỉ có thể lom khom bước theo chú chó nhỏ có thước tấc khiêm tốn ấy. Đến khi Corgi há miệng cười, nhả tay áo ra, Lam đã đến ghế sofa gỗ giữa phòng khách tự lúc nào.
“Lam uống sữa chuối nhé?” Điền như làm ảo thuật, lấy một hộp sữa từ sau lưng, đặt lên bàn ngay trước mặt Lam. Từ chối mãi thì cũng ngại, Lam bèn theo Điền ngồi xuống ghế. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm học cùng lớp, Lam được dịp ngồi trò chuyện với Điền. Nhờ có sự xuất hiện của “quý ngài bánh mì” Corgi, bầu không khí không khó xử như Lam nghĩ. Lam hỏi: “Em ấy tên là gì nhỉ?”
“Nó à?” Điền bật cười, nhìn chú chó nhỏ đang xoay vòng vòng như chong chóng, “Nó tên là Gấu. Hơi đần một chút.”
Lam cũng cười theo. Vậy là sau chú mèo tên Ỉn, cô vẹt tên Gạo, Lam đã quen thêm em chó tên Gấu.
“Nhưng sao lại tên Gấu?” Lam hỏi Điền, xong lại cúi đầu vuốt tai Gấu đùa, “Ôi Gấu! Hỡi ơi Gấu! Sao chàng lại mang tên đó nhỉ?(1)”
“Gấu! Gấu!” Gấu nghĩ Lam gọi, em bèn ngừng trò xoay vòng, muốn nhảy lên để đáp lời. Song vì “cấu hình” hạn chế, em chỉ chạm được vào bàn chân của Lam thôi.
“Bởi suốt ngày nó chỉ biết kêu “gấu gấu” thôi. Bà nội mình bèn đặt tên nó là Gấu luôn.”
Không ngờ lý do lại đơn giản đến thế, Lam ngửa đầu cười khúc khích. Ở phía đối diện, Điền bất giác mỉm cười theo. Trong những góc ký ức cũ kỹ của cậu, cũng từng có tiếng cười trong vắt như thế.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Điền hơi siết lại, cậu lái sang vấn đề mà mình đang rất quan tâm: “Mình đã gọi báo tin cho bác An. Bác nói rằng sẽ cho đóng chốt bảo an để kiểm tra thử. Khi nào có tin, mình sẽ báo lại cho Lam. Nhưng Lam phát hiện bị theo dõi từ lúc nào? Đây là lần đầu đúng không?”
“Ừ. Lần đầu gặp phải chuyện này ngoài đời!” Lam thở hắt một hơi, lại hỏi, “Nhưng sao bác An biết là ai mà bắt?”
“Mình đọc biển số xe cho bác.”
“Làm sao mà nhớ được!”
Điền chớp mắt, điềm nhiên đọc một dãy số.
Lam cũng chớp mắt nhìn lại.
Thật đó hả?
“Sao vậy?”
Lam lắc đầu, chẳng thể nói sự thật rằng nó tò mò muốn biết trong đầu Điền rốt cuộc chứa những gì.
“Nhưng sao Lam lại đi một mình vào lúc tối mịt thế này?”
Nói đến chủ đề đau lòng, Lam tặc lưỡi thở dài: “Biết làm sao được. Cuộc sống trong mùa Hè của học sinh bình thường như tao không diễn ra ở nhà, mà lê lết ở lớp học thêm đấy. Thiên tài như mày không hiểu đâu.”
Điền mím môi cười. Đôi mắt vốn đang trong trạng thái bồn chồn bỗng trở nên linh động, long lanh như thể vừa có một vì sao rơi xuống.
“Như mình mà thiên tài à? Mình cứ bị mắng là khờ suốt ấy chứ.” Điền không cho là phải. Chẳng rõ với cậu, ranh giới giữa người thường và thiên tài là gì. Bởi không phải lúc nào thế giới cũng phân chia các phần khác nhau một cách rõ ràng như dựng rào chắn hay vẽ đường phân cách. Có những khoảng cách dễ dàng bị xóa nhòa đi, ví như hình tượng trầm ngâm, khép kín, có phần lạnh lùng của Điền trong đầu Lam, nay lại bị xóa nhòa vì một nụ cười nhẹ bẫng.
“Mày cười lên đẹp lắm.” Lam nghĩ ngợi, rồi buột miệng thốt ra tự lúc nào.
Đến khi định hình lại, Lam giật thốt, đưa tay che miệng. Bất ngờ thay, Điền lại như chẳng mấy để tâm đến lời khen ngợi đột ngột ấy. Cậu trơ mắt nhìn Lam. Cái nhìn sâu đến nỗi khiến Lam ảo tưởng như cậu đang xuyên qua mình mà nhìn một ai khác.
“Cảm ơn Lam. Lam cười lên càng đẹp hơn. À thì… tất nhiên là lúc bình thường cũng đã đẹp rồi.”
Lam bối rối hắng giọng. Trời ạ! Lịch sử chỉ ghi nhận số lần nó đi ghẹo con gái nhà người ta thôi, nào ngờ đến nay, nó lại bị phản lưới nhà như thế!
Nhưng không để Lam phải rơi vào thế khó xử, cứu tinh của nó đã đến bằng đường viễn thông. Chuông điện thoại reo lên đột ngột, đến cả Gấu cũng giật mình sủa một tiếng.
“Cha tao tới rồi. Tao về trước nhé? Hôm nay cảm ơn mày nhiều lắm.” Lam lắc điện thoại, chào tạm biệt. “À mà… tao nói dối là bánh xe bị xẹp để cha mẹ không lo. Cho tao gửi tạm một hôm nha?”
Không ngoài dự đoán, Điền gật đầu ngay tắp lự. “Ừm. Cứ để đó đi, Gấu trông chừng cho Lam.”
Nhắc đến Gấu, Lam cúi đầu, vẫy tay chào tạm biệt quý ngài bánh mì rồi theo Điền ra ngoài. Cánh cửa rào vừa hé, Lam đã nghe Điền lớn giọng, cúi chào: “Con chào chú ạ!”
“Ừ! Chào con.” Ông Vinh tắt điện thoại, vừa nhìn cậu trai trẻ ấy một lượt như máy quét, vừa cười đôn hậu. “Gia đình cho chú gửi nhờ cái xe của Lam nhé! Ngày mai chú sẽ qua lấy đi sửa.”
“Dạ. Con cho Lam gửi bao lâu cũng được mà.”
Lam tròn mắt nhìn Điền như khi nhìn em Ỉn mê man trong mùa cà rụng trái. Chẳng hiểu sao, nó nghe cứ thấy sai sai, nhưng khi nghiêm túc nghĩ lại, dường như cũng chẳng có gì là không đúng.
Ông Vinh vỗ vai Điền, cười đầy ẩn ý. “Thôi. Cũng khuya rồi. Chú chở Lam về trước. Con cũng nghỉ ngơi sớm nhé! Mà bây nhớ ăn uống nhiều vào, trai tráng gì mà có cỡ một nắm tay thế này?”
Thế là trong tiếng dạ thưa của Điền, Lam nhanh nhẹn kéo tay cha mình ra xe. Nó đội mũ bảo hiểm, thoăn thoắt trèo lên sau xe máy. Đoạn đường tối om bỗng bừng sáng vì sự xuất hiện của cha nó. Lam vịn hờ bên hông ông, không quên than thở: “Sao cha nói người ta gầy? Bị chê gầy tổn thương không khác gì bị chê béo đâu. Bạn giận, nghỉ chơi với con rồi sao?”
“Ui trời.” Ông không cho là phải. “Nó học hành giỏi thì cũng phải có cơ thể khỏe mạnh mới được chứ? Mấy đứa con bây giờ, đứa nào cũng chỉ biết cắm mặt học. Không chịu ăn rau ăn rác gì hết!”
“Sao cha biết bạn đó học giỏi?”
“Trời! Thằng đó con ông Năm Thuận, cháu bà Ba Thanh chứ ai? Cha bây đi uống cà phê, cứ nghe hàng xóm họp phụ huynh về khen nó miết mà!”
Lam hào hứng hỏi tiếp: “Thế có nghe ai khen con gái cha không?”
“Sao không! Người ta khen mà cha bây vuốt mặt chẳng kịp đấy! Nào là đẹp gái, ngoan, lại còn học giỏi!” Lam bật cười khúc khích. Nó khoái chí nép mình sau lưng cha. Có cha, nó không cần chịu cái lạnh của gió đêm thổi phà vào mặt nữa.
Thật ra, cha Lam ban đầu không phải cha của Lam. Đấy là người cha mà mẹ tìm được sau này. Thời trẻ dạ, vì lầm lỡ trao hết tâm can cho kẻ giỏi khoác lớp da người, mẹ Lam đã phải một thân một mình nuôi Lam khôn lớn. Ngày qua ngày, năm qua năm, đến khi Lam nhìn thấy hoa mai nở vàng ươm lần thứ sáu trong đời, căn nhà nhỏ của mẹ con nó mới xuất hiện bóng dáng một người đàn ông. Thuở không cha, Lam cũng chẳng buồn tủi quá nhiều. Mẹ cho nó tất cả những gì mà một đứa trẻ ngoan nên được nhận. Nhưng có lẽ từ những đêm nó nghe tiếng thút thít đè nén của mẹ, nó bắt đầu chắp tay xin ông trời gửi cho nó một người cha, cho mẹ một người chồng. Một người mà mẹ có thể sà vào lòng để khóc chứ không phải cố gắng chịu đựng một mình thế này. Nó có mẹ, nhưng mẹ thì không còn mẹ nữa.
Tiếng động cơ xe máy lách cách trong đêm lại như một liều thuốc an thần. Lam nắm rịt lấy góc áo của cha, thầm cảm ơn ông trời lần nữa vì đã phái thiên sứ đến bên đời nó.
“Thế mai cha đưa con đi học. Mai cuối tuần, sẵn ngày cha được nghỉ, xe để cha mang sửa.”
Lam chột dạ: “Thôi! Con tự đem đi sửa được mà! Mai… mai con đi nhờ thằng Khánh. Trưa về con dắt ra đầu đường sửa cái là xong.”
“Con tự làm được, nhưng có cha ở nhà thì để cha làm.” Ông chấm dứt đề tài ở đó. Lại hỏi, “Con ăn gì không? Em Tít mua trà sữa ở nhà cho con rồi. Tìm thêm cái gì ăn? Hột gà nướng ha?”“Con không ăn đâu.” Lam thở dài thườn thượt. Thầm nghĩ lát nữa phải nhờ Điền xì bánh xe giúp mình mới được!
Lại nói, có khi nào nó gặp chuyện chẳng lành như hôm nay vì phải trả nghiệp cho việc hay nói dối không?
–
Chú thích:
1: Phỏng theo một lời thoại trong vở kịch “Romeo và Juliet”, tác giả William Shakespeare. Lời gốc: “Ô Romeo! Hỡi ơi Romeo! Sao chàng lại mang tên đó nhỉ?”