bởi July D Ami

105
4
1851 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

# 2 - Chàng trai Ma-cà-rồng


Mưa nhẹ. Sam nằm trên giường, duỗi chân tận hưởng cảm giác se lạnh của cơn mưa đầu đông. Đã ba ngày nay nàng không liên lạc được với Khoa. Nàng nghĩ có lẽ Khoa bận việc đột xuất, hoặc ốm. Nhưng cũng đành chịu, ngoài cái tên Khoa A7A và số điện thoại thì nàng chẳng biết gì hơn.

Điện thoại reo. Là Quân, cô bạn thân có cái tên trái ngược với tính cách. Quân rủ nàng đi ăn kem. Thoáng nghĩ, trò ăn kem mùa đông chỉ dành cho những người giàu cảm xúc, thích mộng mơ, nhưng nàng đồng ý, Quân bảo có việc cần nói, rất quan trọng.

Hai đứa ngồi yên vị trong góc quán quen thuộc với hai ly kem to ụ. Sam ăn một muỗng kem, cảm nhận vị lạnh toát ra từ cổ họng. Sau một lúc trầm ngâm, Quân đi thẳng vào vấn đề:

- Sam này, anh chàng cao cao mắt xanh lá hay đi với cậu ấy?

- À, ừ, ...là Khoa, ...thực ra ...anh ấy là bạn trai của mình...

- Bạn trai?

- Uh, tụi mình cũng mới quen nhau! đang định chờ dịp kể cho cậu nghe. – Sam hơi bối rối - Nhưng mà có vấn đề gì à?

- Ờ... chỉ là có một chuyện, mà mình không dám nói, vì nếu có nói Sam cũng chẳng tin...

- Chuyện gì vậy? liên quan đến anh ấy à?

- Ừm... chỉ là mình... lo cho cậu, rất lo...!

- Lo chuyện gì?

- Thì... sau đêm party tại trường, mình đã thấy... Khoa đi cùng cô gái đã chết ở bìa rừng!

Sam sững người, bật dậy:

- Ý cậu là gì?

Nhận ra mọi con mắt đang dồn về phía hai đứa, Sam dịu giọng:

- Nghe này, có thể đêm đó cậu cũng đã uống say, cũng có thể cậu nhìn nhầm người, hoặc do bóng tối....

- ...Nhưng đôi mắt màu xanh lá thì không nhầm được!

Sam lặng người. Nàng đứng dậy, lảo đảo bước ra, nhưng vừa đẩy cửa thì đã thấy Khoa đứng chờ ở ngoài từ bao giờ.

Gặp lại sau ba ngày, đã từng có chút lo lắng, đã từng có chút bối rối và hoang mang, nhưng Sam lại không biết phải nên phản ứng như thế nào, phải hỏi anh điều gì. Nếu như anh không phải là người như cô bạn Quân đã nghĩ thì việc hỏi anh sẽ khiến anh cảm thấy nàng không tin tưởng, nhưng không hỏi thì nàng cảm thấy khúc mắc trong lòng. Cuối cùng nàng vẫn chọn im lặng, nhưng vẫn cần tìm một cái cớ để xoá đi tình huống căng thẳng này.

Nhận ra sự biến hoá trong khuôn mặt nàng, nhưng rốt cuộc Sam không hỏi gì, cũng không thắc mắc sao Khoa không liên lạc trong ba ngày nay, chỉ nói muốn đi siêu thị mua đồ ăn, Khoa có chút ngạc nhiên, lại rất nhanh lấy lại nét bình tĩnh và đi theo nàng tới siêu thị.

Dạo qua gian đồ hộp, chợt có một ông già quắc thước, tầm 70 tuổi níu tay Khoa:

- Ông già: Này, có vẻ tôi biết cậu!

- Khoa: xin lỗi, nhưng tôi không biết ông!

- Sam: Có phải ông nhầm người không ạ?

- Ông già: Ta không nhầm! Ta từng biết cậu!

- Sam: dạ ở đâu? khi nào ạ?

- Ông già: Ừm, đường Đồi Thông thì phải, năm 1962, nhưng CẬU KHÔNG HỀ GIÀ ĐI!

Sam mở to mắt nhìn, Khoa xám mặt, bối rối níu tay Sam ra và đưa nàng về nhà.

Buổi tối đó Sam không ngủ được. Nàng suy nghĩ rất mông lung, về ông già, về Khoa, về lời của Quân, và cả đêm party. Nàng đã từng rất thích đọc những cuốn truyện về ma-cà-rồng, đôi khi còn ngơ ngẩn tưởng nếu mình gặp được chàng trai như Edward trong truyện "Chạng vạng" thì sẽ như thế nào. Nhưng đó chỉ là truyện tiểu thuyết không có thật, nàng cũng không tin là nó có thật, nhưng những bằng chứng kia thì biết lý giải ra sao? Không lẽ chỉ là sự trùng hợp? Đến lúc này nàng chợt nhận ra người bạn trai trên danh nghĩa của nàng mới cùng nàng xác định mối quan hệ cách đây ba ngày rằng nàng chẳng biết gì về chàng cả. Họ từng nói chuyện, tâm sự với nhau rất nhiều, nhưng đa phần đều là về cuộc sống xung quanh, cuộc sống của nàng, mà chưa từng là cuộc sống của chàng. Trước đây đôi khi nàng cũng hỏi, nhưng chàng khéo léo dẫn dắt chuyển hướng vấn đề khiến nàng quên mất hoặc không thể hỏi. Ngẫm lại thấy đúng là có chút vấn đề.

Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh khiến nàng cảm thấy đau đầu. Day day trán, thấy trời không quá khuya, nàng muốn uống chút gì đó, nên quyết định đến quán bar của một người quen.

Quán bar cách nơi nàng đang ở không xa. Tầng một phong cách nhẹ nhàng, ngoài quầy pha chế rượu trong góc thì chỉ có những chiếc bàn sát bên những ô cửa kính, có thể ngắm nhìn quang cảnh đường xá về đêm. Nơi đây chỉ pha chế các loại rượu nhẹ, cocktail hay trái cây lên men, cũng phù hợp với những cô gái như Sam.

Tầng hai là không gian khép kín, có rượu mạnh, những bộ bàn ngăn vách cách nhau, có sàn nhảy ở giữa, xoay xoay những ánh đèn màu mờ ảo.

Sam ngồi dưới tầng một, gọi một ly rượu trái cây, chọn một góc yên tĩnh nhìn ra ngoài đường. Vừa uống được vài ly, đang chìm trong suy nghĩ, chợt nàng ngước nhìn ra phía xa xa. Một ông lão đang đi siêu vẹo bên kia đường, dường như đang say. Chờ một chút! Đầu óc nàng có chút tỉnh táo lại! Chính là ông lão ở siêu thị! Nàng chạy ào ra cửa, băng qua đường, tiến lại gần ông lão:

- Chào ông! Chúng ta đã gặp nhau, không biết ông có nhận ra cháu, trong siêu thị ấy!

Ông lão chầm chậm ngước lên nhìn, đôi mắt nheo nheo.

- Cô... là... ai?

Sam cảm thấy có chút thất vọng, có lẽ không nên hỏi chuyện một người say.

- Cô là... cái người... đi cùng... cậu thanh niên... kia? – Ánh mắt Sam sáng lên khi ông ấy nhận ra mình.

- Dạ đúng rồi, là cháu!

- Tôi... không nhận ra... cô! À mà... không, tôi có... nhận ra cô! Nhưng... tôi... không biết cô!... Tôi chỉ biết... cậu thanh niên kia!

Sam im lặng nghe ông lão nói.

- Ai nhở...? Hừm,... xem nào,... à,... Hoàng Khoa và... anh trai... cậu ta... Hoàng Hiệp!

- Dạ?- Sam lắp bắp - anh trai?

- Đúng,... hai... anh em...

- Ông có chắc là năm 1962 không ạ?

- Chắc... cái gì?... Năm nay... không phải... 1962,... ta không muốn... gặp lại... anh em nhà nó... không muốn... không thể nào... nhầm rồi...

Câu cuối chẳng còn phải là nói cho Sam nghe nữa, ông lão lại lảo đảo bước đi.

Sam bần thần đứng đó, đầu óc quay cuồng: vết cắn ở cổ, máu, xuất hiện - biến mất, 1962, không hề già đi, knh trai. Đêm nay, Sam không về nhà. Nàng sẽ đi tìm sự thật!

* * *

Tại nhà của Khoa...

Khoa ngồi cạnh lò sưởi, vừa nhâm nhi một ly martini, vừa đọc Buming daylight của Jack London. Bỗng nhiên, anh bật dậy, xung quanh có tiếng gió rít nhẹ...

- Anh Hiệp.

- Chào em trai! Vẫn nhớ tên thằng anh này à?

- Anh đến đây làm gì?

- Ồ, thôi nào, chúng ta là anh em, và tao không muốn mày cô đơn chút nào!

- Tôi không cô đơn!

- À há! Biết! Ừm... Sam nhỉ, xinh đấy!

- Anh muốn gì?

- Ờ, xem kịch, vở kịch giữa anh chàng ma-cà-rồng trong lốt mèo và một cô nàng con người! Hay đấy chứ!

- Anh định phá tôi? như anh đã làm suốt 50 năm qua?

- Bingo! Thú vui của tao là thấy mày đau khổ!

- Cái xác ngoài bìa rừng tối hôm trước là của anh?

- Ding Ding Ding! Và tao dám cá Sam không phải là cái thứ hai đâu!

Nhanh như cắt, Khoa chộp cổ Hiệp:

- Nghe đây, nếu anh hại cô ấy, tôi thề sẽ giết anh, ngay lập tức!

Trong chớp mắt, Hiệp đã túm lấy Khoa, đập thẳng xuống nền nhà:

- Nếu mày làm được chuyện đó! Như mày đã làm với tao và Linh! À, mà có thể tao sẽ ở lại đây một thời gian, thế nhé! Vui vẻ đi! Ha ha ha!

Hiệp biến mất, để lại Khoa đứng bần thần.

Lúc này, Sam đang ở phòng lưu trữ thuộc thư viện trường. Nàng cố gắng tìm kiếm tất cả những thứ liên quan đến năm 1962 ở đường Đồi Thông. Và thứ duy nhất đáng chú ý chính là cái chết không rõ nguyên nhân của một cô gái trẻ. Chỉ có một đoạn phim duy nhất quay lại lúc cảnh sát chuyển xác cô gái từ ngôi nhà ra. Và rồi Sam toát mồ hôi, căng mắt phóng lớn góc màn hình bên trái, nơi một người đang đứng bên cửa sổ ngôi nhà nhìn ra. Chính là Khoa! Mắt nhòa đi, nàng đi ra và chạy thẳng đến ngôi nhà theo địa chỉ đựơc nhắc đến trong đoạn băng hình ảnh, nơi nàng tin cũng là nhà của anh!

Trở lại với Khoa, sau cuộc nói chuyện với Hiệp, anh chìm trong hoang mang, lo lắng. Rồi Khoa bật dậy, chạy đến tủ sách và rút ra từ trong đó một con dao bằng bạc sáng loáng. Khoa dắt con dao vào lưng rồi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa, anh đứng sững người. Là Sam với đôi mắt đỏ hoe, nàng gào lên:

- Hãy nói đi, anh là cái gì?

- Sam, nghe anh giải thích...

- Tôi hỏi anh là cái gì???

- Chắc em cũng đã nghi ngờ! Phải! Anh là ma-cà-rồng! Xin lỗi vì anh đã giấu em! Nhưng...

- Anh muốn gì ở tôi? - Sam ngắt lời, vì sao Khoa lại định tiếp cận nàng, nghĩ tới cái chết của cô gái trẻ, lòng hoài nghi của nàng trỗi dậy.

- Không, Sam à! Anh yêu em!

- Chẳng phải định biến tôi thành con mồi của anh?

- Chưa bao giờ anh nghĩ tới chuyện đó! Em bình tĩnh, giờ em muốn gì anh cũng làm....

- ...Vậy thì anh hãy tránh xa tôi ra! Và đừng xuất hiện ở đây để làm hại mọi người nữa!

Nghĩ tới tình cảm thật lòng của nàng hoá ra chỉ là trò vờn mồi giống như trò chơi của một con thú săn ăn thịt nàng lại càng cảm thấy đau đớn và tức giận. Như thế là đủ rồi! Nàng không muốn nghe thêm điều gì nữa.

Sam thét lên rồi bỏ về. Khoa không đuổi theo. Chỉdõi theo với ánh mắt bần thần, mệt mỏi. 


Hết Phần II 

*******

Tháng 7/2012