Buông tay cũng là một loại hạnh phúc!
Buông tay cũng là một loại hạnh phúc!
———
Trời mưa. Tiếng giọt nước giỏ trên gianh lộp bộp, rồi lặng lẽ buông mình vô vọng xuống hiên.
Đêm càng lạnh. Cánh hoa mỏng manh run rẩy ôm mình chống trọi trong tiếng gió rít gào.
Căn phòng vắng lặng. Mâm cơm còn nguyên vẹn đã cạn đi hơi ấm cuối cùng.
Tiếng mưa át đi tiếng thở dài... Một tiếng thở rất dài...
Anh... anh có biết đây là đêm thứ bao nhiêu em chờ anh như vậy? Anh đã hẹn nhưng lại vẫn cứ quên.
Em biết anh đang ở đâu, với ai và làm gì. Nhưng phận làm vợ anh lại không cho em cái quyền can thiệp quá sâu vào công việc của chồng. Anh nói đó là công việc, nhưng em biết rằng đó chẳng phải việc công.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta, ngày mà cách đây ba năm anh từng hứa sẽ ở bên em mãi mãi. Em đã từng khóc vì hạnh phúc, còn hôm nay em lại khóc vì sự cô đơn.
Cô gái ấy, người thứ ba xuất hiện. Dẫu anh giữ kín không để cô ta phải lộ diện, nhưng bằng linh cảm của đàn bà, từng chút từng chút một cứ lộ ra trước mắt em.
Ngày hôm nay, cô ấy đã chính thức tuyên bố rằng sẽ cướp anh khỏi tay em. Em không tin, bởi em nghĩ anh muốn giấu em cũng có nghĩa là còn chút tôn trọng với cuộc hôn nhân của chúng mình. Và em nghĩ chỉ cần mình không buông thì tình yêu này vẫn còn cơ cứu vãn.
Nhưng sự thật phũ phàng lại bóp nghẹt tim em, khi chính anh thừa nhận rằng mong muốn được ở bên cạnh cô ta chứ không phải em như ngày xưa nữa.
Và em nhận ra mình là kẻ thật bại thật sự.
Em thua không phải vì mình kém bản lĩnh để tranh giành với cô ấy, mà em thua là bởi trái tim người đàn ông mình yêu thương không đặt ở chỗ mình.
Em đã từng mong tình cảm của anh là chút say nắng nhất thời, sau cơn mưa anh sẽ về cùng em với bầu trời sáng. Nhưng mưa tan lại kéo thêm một cơn mưa khác. Em đã mệt mỏi rồi, khi chờ đợi những cơn mưa...
Mưa hôm nay lớn hơn mọi hôm thì phải? Nhưng sao trong lòng em lại bình thản đến thế? Phải chăng là em đã chấp nhận số phận của đời mình, rằng đã đến lúc bước chân nên ngừng lại?
Em không muốn cảm xúc bị mài mòn mỗi ngày trong sự cô đơn, bởi người từng yêu đã không còn yêu em nữa. Hôn nhân chỉ là sự trói buộc của một tờ giấy, trói được hình hài nhưng chẳng trói được tâm tư.
Anh đã chẳng còn yêu em nữa, thì từ ngày mai em phải học cách yêu thương chính mình. Không phải em không muốn níu kéo anh, nhưng em đã cố gắng đủ rồi. Một bàn tay vươn ra cũng cần có một bàn tay khác đón lấy. Nếu chỉ chơi vơi một mình thì đến lúc mỏi đành phải buông thôi.
Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Và khi chờ đợi một người sẽ không quay trở lại, em nhận ra rằng... buông tay cũng là một loại hạnh phúc!
SG, 020320.
Hạ Dương.