Chương 01: Bản Tin Tử Vong
“Hỡi người đang vay mượn thời gian của thế giới này, người có thật sự hài lòng với cuộc sống mà mình đang sống hay không?”
Đó là câu hỏi mà tôi vẫn luôn tự đặt cho bản thân và toàn thể sinh linh. Thành thật mà nói, tôi đang cố gắng tồn tại để có thể sống trong cái hiện thực u ám mà nó được phản chiếu từ thế giới nội tâm đầy méo mó của chính mình.
Đã rất nhiều lần tôi muốn được giải thoát, nhưng tôi biết trên thế giới này vẫn còn có một thứ được gọi là "tình yêu". Thần kỳ không khi mà thứ gọi là tình yêu đó lại cứu rỗi một linh hồn vẫn luôn nuôi giữ ý định được từ giã cõi đời?
"Cho dù cả thế giới có lặng thinh nhưng chỉ cần còn một người nhớ đến em, khi đó tình yêu sẽ không mất đi." - Một con người kỳ lạ vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi đã nói như thế. Anh tỏa sáng hệt như một vị thần toàn năng mang theo hào quang phước lành. Tôi đoán rằng anh đến từ thiên đường.
Tôi thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên bầu trời và tự hỏi rằng: Liệu khuất sau những tầng mây bồng bềnh kia thật sự có một nơi được gọi là thiên đường?
Tôi đã từng vô số lần mơ thấy một lối đi dẫn lên bầu trời, con đường xanh thăm thẳm và dài vô tận trông giống như cả thiên hà sắp rơi xuống cõi trần. Hai bên hàng là rừng hoa hướng dương xanh ngắt. Ở cuối lối đi có một vị thần gác cổng, anh chìa tay dắt tôi đến một vùng đất kỳ lạ, nơi mà đau thương và bất hạnh bị xóa sổ. Và rồi tôi đã đặt tên cho giấc mơ vô thực đó là Thác Thiên Đường.
[...]
Những trang giấy bị cơn gió lùa qua cửa sổ thổi lật lung tung, thổi đến trang cuối cùng chỉ có duy nhất một dòng chữ được tô đi tô lại rất nhiều lần.
Cứu tôi với!
Cơn đau ở lồng ngực Thanh Âm bất chợt nhói lên khi cô vô tình đọc lại những dòng chữ nguệch ngoạc được viết trong quyển nhật ký có tấm bìa cứng cáp đã cũ vì phai màu. Cô gấp mạnh quyển nhật ký lại và siết chặt nó bằng cả hai tay. Ký ức từ hồi nào bất chợt ùa về. Thanh Âm còn nhớ rất rõ đó là những lời mà một cô bé mười lăm mười sáu tuổi đã bộc bạch khi đang lạc lối trong bóng tối do chính những suy nghĩ tiêu cực của bản thân tạo nên.
Thanh Âm không cho phép mình đắm chìm trong dòng hồi tưởng quá lâu. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, quyết định vứt luôn quyển nhật ký vào túi rác.
Gió hôm nay khá lớn, Thanh Âm đứng lên đi đóng cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy mặt trăng còn sáng vằng vặc song lại chẳng có tâm trạng thưởng thức, cứ như thế dứt khoát đóng lại khung trời. Cô quay đầu nhìn một lượt căn phòng vỏn vẹn chỉ có mười hai mét vuông, thấy chẳng còn thứ gì cần đem vứt nữa thì tắt đèn, ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Mẹ Thanh Âm đang ngồi đan len, thấy cô cầm túi rác đi ra cửa thì ngoái đầu hỏi: "Mặt trăng nhỏ của mẹ đi đâu thế?"
Bà là mẹ nuôi của cô, nhận nuôi cô ở cô nhi viện từ khi cô được ba tuổi. Bà nhìn thấy đôi mắt là điểm nổi bật nhất trên gương mặt thanh tú của con gái, nó thuần khiết và dịu ngọt tựa như ánh trăng hiền nên từ ấy đã luôn gọi cô với biệt danh rất đáng yêu là "Mặt trăng nhỏ".
Thanh Âm loáng thoáng nghe được tiếng của mẹ thì dừng bước. Cô chỉnh lại thiết bị trợ thính cho ngay ngắn, sau đó ngoái đầu đáp lại: "Con đi làm thêm tiện đường vứt rác luôn ạ."
"Thế có cùng đường với nhà dì Nguyệt không nhỉ?"
"Sao thế mẹ?"
"Mẹ định nhờ con giúp mẹ giao mấy cái áo len sang cho dì ấy, dì mới đặt mẹ hồi tuần trước, giờ đã đan xong rồi."
Thanh Âm cười nhạt: "Tiện mà.”
"Có ổn không?" Mẹ cô ngước nhìn đồng hồ, ngữ điệu có vẻ lo lắng.
"Từ giờ đến giờ làm còn lâu, không trễ đâu ạ."
"Thế giúp mẹ nhé. Cảm ơn mặt trăng nhỏ."
"Để con đóng cửa cho."
Thanh Âm đóng cửa nhà, không quên bấm khóa trái từ bên trong. Cánh cửa từ từ đóng lại, hình ảnh người mẹ hiền ngồi trên chiếc xe lăn đan áo dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô nhét chìa khóa nhà vào túi áo rồi leo lên chiếc xe đạp bốn bánh cà tàng chạy đi.
Thanh Âm đạp xe trên con đường quen thuộc. Âm thanh lạch cạch từ bộ phụ tùng cũ kĩ đều đặn vang lên. Cô hơi lơ đễnh ngước nhìn cảnh vật, màn đêm tĩnh lặng lọt thỏm trong đôi mắt ảm đạm, bầu trời về đêm lặng gió, không một gợn mây.
Thoáng chốc Thanh Âm đã đến nhà dì Nguyệt.
"Đây của cháu, cho dì Nguyệt gửi nhé." Dì Nguyệt đưa tiền cho Thanh Âm.
"Vâng, cháu cảm ơn dì đã ủng hộ mẹ ạ." Thanh Âm lễ phép đưa cả hai tay ra nhận tiền của vị khách quen.
"Là dì cảm ơn mới phải, tay nghề mẹ cháu khéo, áo mặc ấm lắm, mùa lạnh chẳng sợ rét nữa." Dì vừa nói vừa xoa xoa cánh vai gầy gò của Thanh Âm, nhờ vậy mới phát hiện chỗ đó bung chỉ rách tùm lum vì cái áo đã quá cũ. “Nhưng mà Thanh Âm này, trời sắp đông rồi đấy con à.”
“Dạ cháu không thấy lạnh lắm, mà sắp tới giờ làm rồi, chào dì cháu đi trước ạ.”
Thanh Âm không khéo ăn nói nên cũng chẳng biết nói gì thêm. Cô lễ phép chào dì Nguyệt rồi đạp xe chạy thẳng trên con phố dẫn ra đường lớn.
Thanh Âm chạy đến trung tâm sầm uất. Cô nhìn trái nhìn phải, hai đầu đường tấp nập xe cộ và du khách đi bộ. Cô ngước lên nhìn tấm màn hình LED ngoài trời gắn trên nóc của đài truyền hình, đồng hồ điện tử trên đó hiển thị 18 giờ 50 phút.
“Chỉ còn 10 phút nữa thôi sao? Giao áo tốn thời gian hơn mình nghĩ.” Thanh Âm lẩm bẩm. "Không hiểu sao tối nay lại đông người phết nhỉ. Thế này lại trễ giờ chấm công nữa cho xem."
Cô là Trần Thanh Âm, sinh viên năm cuối của trường Đại học Ngoại thương. Cô thường đi giao hàng giúp mẹ, ngoài giờ học còn làm thêm tại một cửa hàng hoa tươi để kiếm tiền trả nợ cho anh trai nuôi, người đã chết vì bị sốc thuốc phiện. Năm mười tám tuổi cô bị anh trai bí mật bạo hành, vì chạy trốn khỏi hắn nên đã bị tai nạn giao thông, hậu quả là một bên tai bị chấn thương nặng dẫn đến khiếm thính, chân trái thì bị tật và toàn bộ phần đùi sau đều bị bỏng.
Thanh Âm dừng lại trên vỉa hè, trông tình hình đông đúc này chắc còn kéo dài nên cô quay đầu xe chuyển hướng đi đường tắt. Đang chạy băng băng thì Thanh Âm nghe tiếng chó con kêu ăng ẳng. Cô ngó đông ngó tây, phát hiện một chú chó lông trắng muốt đang mắc kẹt trên cành cây thì dừng xe.
Cô khập khiễng bước tới gốc cây, đứng chống hông, ngửa mặt lên nói với nó: "Tao không biết mày leo lên đó bằng cách nào luôn á.”
"Gâu!"
“Hay có ai bắt mày bỏ lên đó hả?”
“Gâu! Gâu!” Chú chó sủa lớn như đáp lại lời cô.
"Thật luôn đấy à… Nhưng mà chân tao yếu lắm, không trèo cao được đâu, làm sao đưa mày xuống đây.”
"Gâu... gâu..."
"Thất vọng về tao sao?" Thấy mắt nó cụp xuống buồn thiu, Thanh Âm cười khổ. "Được rồi, đợi một lát nào bé con."
Nói xong Thanh Âm tìm kiếm xung quanh, may mà có mấy thùng hàng vứt trong đống rác, cô liền kéo thùng hàng ra chất thành chồng cho cao rồi hì hục leo lên đưa chú chó xuống. Cún con được giải cứu thì quẫy đuôi tỏ ý biết ơn Thanh Âm. Thanh Âm phủi tay rồi ngồi xổm xuống xoa đầu nó: "Chủ của mày đâu, bị lạc rồi hả?"
Cún con như hiểu lời cô nói, sủa hai tiếng rồi quẫy đuôi chạy đến trước một ngôi nhà.
"Nhà của mày đây à."
Thanh Âm nhìn vào ngôi nhà, chẳng hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng nhưng vì chú chó đã chui qua hàng rào và vào được bên trong thì cô cũng yên tâm rời đi.
Sau khi Thanh Âm rời khỏi đó không lâu thì bỗng xuất hiện một con chó khác. Nó đã ở trên nóc của ngôi nhà đó từ bao giờ để chứng kiến tất cả và rồi bất thình lình phóng xuống nhanh như chớp. Nó cứ nhìn chằm chằm vào gốc cây đối diện - nơi mà Thanh Âm vừa cứu cún trắng rồi quay lại nhìn ngọn đèn heo hắt treo trước cửa ngôi nhà toát lên cái “mùi” đầy quái dị, sau đó mở miệng nói ngôn ngữ của loài người: “Sao ngươi không bỏ chạy?”
Cún trắng lúc này mới thôi nấp trong bụi cỏ mà bước ra. Nó lắc đầu trước đồng loại có bộ lông đen tuyền, hai đôi mắt màu vàng hực chạm nhau. Nó đáp lại, cũng bằng ngôn ngữ con người có thể hiểu được: “Nếu tôi bỏ chạy, cô ấy sẽ lo lắng lắm.”
“Nhưng ngươi ở lại đây với kẻ đó ta cũng không yên tâm.”
“Tất cả đều đã được trời cao định đoạt rồi, tôi có làm trái cũng sẽ lại đâu vào đấy thôi, đó là định mệnh của chúng ta. Nhưng ngài thì khác, ngài có thể tự do. Ngay bây giờ hãy đi đi, đi bảo vệ linh hồn đó đi.” Cún trắng trả lời với đôi mắt rưng rưng.
“Ngươi chắc chứ?”
“Lyd?”
Cún trắng im lặng. Cún đen ở lại cho đến khi có người trong nhà ra mở cửa ôm cún trắng vào trong thì nó mới nhảy vọt ra cổng, đi được vài bước thì biến mất trong màn đêm huyền bí.
—oOo—
Khoảng ba mươi phút sau.
Thanh Âm bước từng bước khập khiễng dắt chiếc xe đạp vào nhà kho phía sau đỗ tạm rồi đi vòng ra cửa trước thì thấy ông chủ đã đứng chống hông ở đó từ bao giờ.
“Anh Hào đến sớm thế.” Thành Âm cười cười đánh trống lảng.
Người cô vừa gọi có tên đầy đủ là Lương Thế Hào - ông chủ của một tiệm hoa tươi nho nhỏ nhưng khá nổi tiếng trong thành phố. Công việc chính của anh là giáo viên tại trường Trung học phổ thông đối diện trường Thanh Âm Đại học đang học.
Thế Hào nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện ống quần và mấy đầu ngón tay của cô dính nhiều vết bẩn, trong lòng tuy có tò mò nhưng không trực tiếp hỏi mà thay vào đó lại làm ra vẻ mặt lạnh tanh: “Em đi trễ hai mươi phút! Đây đã là lần thứ ba trong tháng rồi, quá tam ba bận, nếu còn đi trễ một lần nữa thì anh trừ 10% lương?” Anh nghiêm túc nói.
“10% lương cũng không nhiều lắm nhỉ? Mà quan trọng là nếu là chỗ khác thì chắc mình bị đuổi thẳng cổ rồi ấy.” Thành Âm thầm nghĩ.
Thấy Thanh Âm lơ ngơ, Thế Hào hắng giọng: “Chê ít quá hả, vậy 20%?”
“Dạ không, đâu có, em hứa sẽ không đi trễ nữa đâu ạ.” Nói xong, cô cúi đầu xin lỗi và cảm ơn anh rồi lật đật chạy vào trong thay đồ.
Thế Hào nhìn theo cái chân cà nhắc của cô thì nhíu mày: “Mình chưa giục câu nào, em ấy có cần khẩn trương đến vậy không?”
Thanh Âm đang đứng mặc tạp dề thì Thế Hào bước tới, chìa tay về phía cô. Cô nhận lấy miếng khăn ướt mà biểu cảm ngơ ngác.
“Lau tay đi.” Thế Hào nói.
Lúc này Thanh Âm mới sực nhớ ra tay mình bị bẩn vì lúc nãy lục lọi trong đống rác. Cười một cách ngại ngùng, cô nói: “Lúc nãy em dọn nhà quên chưa rửa tay. Cảm ơn anh nha.”
“Dạo này bọn chủ nợ còn đến nhà em không?”
Thanh Âm không lường trước được Thế Hào sẽ hỏi đến chuyện này, lúng túng một lúc mới trả lời: “Thi thoảng thôi ạ. Mấy tháng gần đây em có đi giao hàng nữa, tiền kiếm được nhiều hơn, đủ trả lãi hàng tháng nên chúng cũng để yên.”
“Em đi làm thêm giao hàng?”
“Ừm, em muốn phụ giúp mẹ càng nhiều càng tốt. Em đi giao nước đá cho các quán ăn và quán nước. Mà khi nào thiếu người họ mới gọi, họ thấy chân cẳng em thế này cũng ái ngại lắm, không chịu nhận làm lâu dài đâu.”
“Con nhỏ này, việc đó nặng nhọc lắm đấy! Còn làm khuya nữa, em có bị ngốc không!”
Phản ứng gay gắt của Thế Hào hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thanh Âm. Cô còn lo đã chạm đến lòng tự ái của anh nên bối rối giải thích: “Không phải em nói lương tiệm hoa không đủ đâu ạ, anh đã trả lương cho em rất cao rồi, chỉ là gần đây chân của mẹ tái đau nên em phải kiếm thêm để đưa mẹ đi bác sĩ lấy thuốc, còn dư được chút ít thì trang trải mấy việc lặt vặt trong nhà.”
Thấy dáng vẻ vội vàng giải thích của cô, Thế Hào tuy đang rất bực bội nhưng cũng may vì mình đã hỏi, nếu không chắc cô cũng chẳng chủ động nói cho anh biết. Anh vươn tay ra kéo thùng hoa tươi và dao cắt gai về phía mình.
“Không trừ lương nữa.”
“Dạ?” Thanh Âm nghe không rõ.
“Để anh làm cho. Cẩn thận gai hoa đâm trúng tay.”
“A… Cảm ơn anh.” Thanh Âm ngó qua ngó lại tìm việc để làm, thấy hoa trải sẵn trên bàn, bèn đi tới đó. “Hoa này để gói cho khách đúng không ạ?”
“Phải rồi, lát nữa Hàn Văn đến lấy, là bó thủy tiên vàng và cúc trắng anh đã tách riêng, em gói hai bó đó trước đi.”
“Cúc trắng là hoa tang mà…”
“Đừng nghĩ nhiều. Hình như hôm nay là ngày giỗ mẹ vợ cậu ấy.”
Thanh Âm hiểu rồi. Cô gói hoa xong thì ngồi trông cửa hàng cho Thế Hào đi giao hoa. Ngồi một mình chán quá nên cô mở điện thoại lên lướt web. Lướt đến tin tức “Trò chơi nhập vai mới ra mắt được đánh giá là kiệt tác xuất sắc nhất mọi thời đại của nhà sáng lập…” thì dừng lại.
“Cộng đồng mạng đang bàn tán xôn xao về trò chơi nhập vai mới. Thể loại thăng cấp diệt boss cũng đâu có gì mới lạ. Tên gì đây, Heaven… Fall!”
Trong đầu Thanh Âm ngay lập tức hiện lên cái tên đó. Tay cô run run khi lướt đến phần giới thiệu của trò chơi, nó giống hệt với giấc mơ mà cô đã ghi trong quyển nhật ký cũ.
Thác Thiên Đường.
"Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Làm gì có ai biết đến giấc mơ đó chứ.”
"Thanh Âm ơi?"
Nghe có người gọi tên mình, Thanh Âm hoảng hốt quay lại, hoá ra là Hà Hàn Văn - bạn thân và cũng là khách quen của chủ tiệm.
"Chào Thanh Âm bé nhỏ. Anh làm em giật mình sao?”
“À đâu có.”
Tinh ý nhận ra lúc Thanh Âm đứng lên chào mình đã gấp gáp giấu bàn tay ứa đầy mồ hôi ra phía sau lau vào tạp dề, Hàn Văn mỉm cười nhìn cô, cũng chấp hai tay để hờ phía sau rồi mới nói: “Lâu quá hai anh em mình chưa gặp nhau nói chuyện thế này, dạo này em khỏe không, dì Thoại ở nhà vẫn tốt chứ?”
“Em và mẹ đều ổn ạ.”
“Chắc phải từ dạo ấy rồi nhỉ? Sau lần đó là anh chuyển đi công tác.”
“Anh Văn đến lấy hoa ạ?"
Hàn Văn trầm mặc nhìn cô.
“Anh Văn?”
Hàn Văn quay lại chủ đề, niềm nở đáp: "Ừ, anh lấy hoa cúng giỗ mẹ vợ, tiện chọn hoa tặng vợ anh luôn, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, bận chuẩn bị cỗ đến chính cô ấy cũng quên rồi."
"Anh đúng là một người chồng tâm lý."
"Cảm ơn em."
Thanh Âm bỏ điện thoại xuống ghế, vui vẻ chạy vào trong lấy giỏ hoa đã chuẩn bị đưa cho Hàn Văn.
"Thanh Âm cũng chơi game này à?" Hàn Văn ngó vào điện thoại cô.
Cô à một tiếng rồi cười đáp: "Mới ra mắt mà lượt tải khá nhiều, em cũng tò mò nên chơi thử ạ."
"Anh nhớ là em rất thích chơi mấy loại game online nhập vai như này."
"Cũng tàm tạm thôi. Tại em thấy nó kịch tính hơn mấy thể loại khác."
"Nhưng đừng nhập tâm quá mà quên mất công việc đấy nhé. À đúng rồi, gần đến giờ đóng cửa rồi phải không, Thế Hào đâu sao lại để em một mình trông tiệm vậy?”
“Anh Hào đi giao hoa chưa về ạ.”
“Hay là anh ở đây đợi cậu ta cùng em.”
“Khỏi đi. Tôi về rồi.” Thế Hào bất thình lình chen ngang.
Hàn Văn trông biểu cảm bực bội của cậu bạn thân thì bật cười, phẩy tay nói như chọc ngoáy: “Đây có vợ rồi nhé đừng có hiểu lầm, với lại tôi cũng không phải kiểu người hớt tay trên của người khác đâu.”
“Tôi mà phải sợ cậu hớt tay trên à?”
“Nếu không sao phải bực thế?”
“Nín liền! Đi về!”
“Cậu dám đuổi cả khách vip cơ đấy!”
“Tới giờ đóng cửa thì đuổi là đúng rồi.”
“Này nhé, có Thanh Âm nên tôi mới ủng hộ tiệm của cậu thôi.”
“Thanh Âm, đóng cửa tiễn khách đi em.” Thế Hào nói xong thì hậm hực đi vào trong tắt hết đèn. Thanh Âm và Hàn Văn nhìn nhau cười khúc khích.
“Có thật sự là không cần anh đưa về không?” Hàn Văn và Thế Hào đồng thanh. “Trời sắp mưa rồi đấy em à.”
Thanh Âm gãi mặt cười khổ, một người là đàn ông đã có gia đình, một người thì từng là thầy của cô vậy mà lại luôn xảy ra hơn thua chỉ vì muốn kéo cô về phía họ. Cô mệt mỏi thật đấy nhưng vẫn đủ tỉnh táo và thông minh để không nhầm lẫn rằng họ có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy khó xử và không biết phải đáp lại lòng tốt của họ thế nào.
Nên vẫn là thôi đi. Thanh Âm nghĩ vậy liền đáp: “Em tự về được. Bình thường em cũng về một mình mà.” Dứt lời, Thanh Âm leo lên xe chạy về nhà trước cho khỏi lăn tăn.
Thanh Âm xem đồng hồ đã gần mười hai giờ đêm, xui xẻo thay xe cô lại bị thủng lốp khi vừa chạy được một đoạn mà quanh đây lại chẳng có tiệm sửa xe nào nên cô phải dắt bộ. Để đánh tan bầu không khí yên ắng, Thanh Âm đeo tai nghe và mở "Thác Thiên Đường" lên. Cô cực kỳ thích đoạn nhạc nền của trò chơi, cứ nghe đi nghe lại, chốc đã đi ra đến đường lớn. Đột nhiên có một luồng hơi lạnh xộc thẳng vào sống lưng cô, cô giảm âm lượng tai nghe thì nghe được tiếng bước chân nặng nề ở phía sau. Cô đi nhanh hơn thì đằng sau cũng tăng tốc đuổi theo. Cô hoảng quá quăng xe bỏ chạy nhưng lại bị túm tóc, toan hét lên thì bị bịt chặt miệng.
"Im mồm! Im mồm ngay! Mau đưa hết tiền của mày cho tao, cả điện thoại nữa nếu không tao xử mày!"
Thanh Âm dựa vào bàn tay nhăn nheo đầy vết chai và chất giọng khàn khàn thì phán đoán được tên cướp là một người đàn ông trung niên. Tim cô như ngừng đập, đêm hôm khuya khoắt có khả năng cao đây còn là một tên biến thái. Thanh Âm cố hết sức giữ bình tĩnh, may mà cô mặc áo khoác kín mít và đeo khẩu trang nên tên cướp không nhận diện được. Cô nghĩ liều làm liều, giả vờ kêu ú ớ, tên cướp thấy vậy mới lơ là bỏ tay ra, còn cô vẫn tiếp tục ú ớ, luống cuống lấy ví tiền đưa cho hắn.
"Thì ra mày bị câm. Đưa nhanh lên lề mề quá." Tên cướp giật ví của cô, hí hửng kiểm tra tiền bên trong.
“Cũng nhiều đấy. Đưa cả điện thoại đây.”
Chớp thời cơ, Thanh Âm tông thật mạnh vào bụng hắn làm hắn ngã sấp mặt rồi chạy thục mạng ra đường lớn. Đường lớn có rất nhiều người, tên cướp không dám đuổi theo cô, cay cú bỏ chạy.
Sấm chớp thắp sáng cả một vùng trời. Mưa bắt đầu trút. Từng hạt tí tách rơi nhẹ xuống không trung rồi nặng dần, nặng dần, nặng đến mức biến cả con phố lấp lánh ánh đèn thành những đốm nhập nhoà trong làn nước trắng xóa.
Thanh Âm chạy bán sống bán chết trong cơn hoảng loạn. Cô chẳng còn nhận ra đèn giao thông hay bất cứ thứ gì xung quanh. Cô băng qua đường đúng lúc một chiếc container đang vượt ẩu. Lúc này nhận thức của cô được tiếng còi xe kéo về, hai chân cô khựng lại, đèn pha chiếu thẳng vào đôi mắt đang trợn lên hớt hãi.
Chiếc xe dừng lại. Cả cơ thể Thanh Âm bị hất bay lên không trung rồi rơi xuống đất. Máu từ đầu và tứ chi chảy ướt cả mặt đường. Cô thoi thóp thở, máu miệng ộc ra đầm đìa, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cả cơ thể co giật dưới trời mưa tầm tã, trên tay còn cầm chiếc điện thoại vỡ màn hình tan tành. Cảnh tượng kinh hoàng đã làm náo loạn cả cung đường. Người xung quanh vội vàng gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện. Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường và cho phong tỏa toàn bộ khu vực xảy ra tai nạn. Điều kỳ lạ là người tài xế cầm lái chiếc container đó cũng đã tử vong ngay sau khi Thanh Âm được đưa vào bệnh viện, chưa xác định được nguyên nhân.
Tối hôm đó thời sự đưa tin:
"Vào lúc 23 giờ 50 phút, Sở cảnh sát chính thức tiếp nhận một vụ án mạng tại căn hộ X ở khu đô thị mới. Nạn nhân là Đỗ An Tâm bị nhiều nhát dao đâm vào bụng, thi thể được tìm thấy trong thùng rác cạnh nhà, xung quanh lỗ tai và tóc có rất nhiều cánh hoa, lông chó và sáp nến. Nạn nhân thứ hai là chồng cô, được biết đến với tư cách là nhà sáng lập “kiệt tác” Thác Thiên Đường vừa mới ra mắt - anh Hạ Hàn Văn. Theo hiện trường vụ án, phía cảnh sát tạm thời chỉ có thể xác định anh tử vong do treo cổ. Hiện tại lực lượng cảnh sát đang phối hợp cùng các cơ quan chức năng điều tra rất gắt gao về vụ án này. Chúng tôi sẽ sớm cập nhật đến quý vị khán giả ngay khi có thông tin mới..."