3
0
2430 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 1:


Mây đen từng đàn kéo về đậu kín trên đầu Hạnh, gió giông thổi rít qua từng tán xà cừ xanh đen cuốn theo những chiếc lá còn chưa kịp vàng đã lìa cành. Hạnh kiên nhẫn đứng đợi Phong ở trạm xe buýt số 6, đôi tay mảnh khảnh nhiều vết sẹo mờ bó lấy thân người dong dỏng của nàng, hai gấu áo xắn lên đến vai trông ngổ ngáo và ngang ngược.


   Gió tạt qua mặt Hạnh với nụ cười cợt nhả rồi ném vào mặt nàng những hạt mưa nặng như đá. Hạnh nghiêng mặt né tránh nhưng không được lâu, cơn mưa trút xuống hối hả và thỏa mãn. Hạnh đứng nép sát vào gốc xà cừ lớn, Bóng cây lớn nghiêng ngả theo gió như cũng không muốn che chở cho nàng. Dòng xe trên phố lướt qua mắt nàng rất vội, ánh đèn đường hắt lên những vạt áo ni lon một màu huyền ảo rồi biến mất. Đã 6 giờ 30 phút tối, vậy là Hạnh đã chờ Phong suốt hơn ba giờ đồng hồ, những giọt nước mắt lần đầu tiên rơi xuống vì tình đầu loãng dần trong mưa.


   Nhà Hạnh là dân tỉnh lẻ chuyển lên phố sống và làm hàng xóm của Phong đã bốn năm nay. Hạnh là con một trong gia đình, bố mẹ là doanh nhân thường đi công tác xa nên Hạnh phải tự lập từ khá sớm. Có lẽ vì thế mà Hạnh hơi mạnh mẽ và ngổ ngáo. Hạnh gặp Phong lần đầu tiên vào giờ đổ rác buổi chiều thứ Ba hàng tuần của khu phố. Phong dong dỏng cao, đôi mắt đen láy đượm buồn sau cặp kính cận, khuôn mặt khôi ngô và lạnh lùng không một nụ cười. Hạnh vốn nghịch ngợm nên luôn tìm cách chọc ghẹo Phong bất cứ lúc nào cô gặp, cả ở nhà và ở trường. Có khi nàng cố tình đặt mạnh cái xô rác nhà mình trước mặt Phong và ra lệnh Phong đổ giùm theo kiểu ga lăng, có khi nàng cố tình ném bọc rác nhà mình sang nhà Phong để Phong mang bỏ. Nhưng Phong không hề có thái độ gì với Hạnh ngoài cái vẻ lạnh lùng chấp nhận mọi sự ngang ngược của Hạnh.


   Khi ở trên trường, nếu Hạnh vô tình gặp Phong ngang qua thể nào nàng cũng buông vài câu châm chọc. Và nhiều lần nàng còn bắt anh chàng đứng xếp hàng trong căn tin để mua đồ ăn cho mình. Đáp lại thái độ của Hạnh vẫn là kiểu thờ ơ cố hữu, chàng vẫn cắm cúi với trang tiểu thuyết của mình và làm cho xong chuyện với những đòi hỏi vô lý từ cô bạn hàng xóm.


   Phong học rất giỏi, cậu là hạt giống trong đội tuyển học sinh giỏi toán thành phố. Bên cạnh đó cậu còn là cây chuyên văn của trường. Nếu có thể dùng một câu để tả về phong thì có thể nói “văn võ song toàn”. Sức hút của Phong càng mạnh mẽ hơn khi năm lớp 10 cậu đạt giải cuộc thi văn học trên một tờ báo lớn. Hình ảnh cậu bắt đầu được săn đón bởi rất nhiều tờ báo. Hằng ngày cậu “phải” nhận không ít những hoa và quà hộc bàn của các bạn nữ. Và không ít lần Hạnh thấy Phong đứng nói cười với các cô nàng xinh như hoa trước cổng nhà.


   Hạnh cũng không phải dạng vừa, nhưng nàng không nổi tiếng kiểu như Phong mà theo cách khác. Tính nóng nảy cộc cằn của Hạnh đã làm không ít người căm ghét ngay từ khi nàng chuyển vào ngôi trường của Phong. Sau vài lần bị đón đường hỏi thăm và không biết làm cách nào Hạnh đã có biệt danh “chị đại” trong trường. Ngược lại với Hạnh là càng ngày nàng càng khiến tụi con trai nể sợ thì Phong đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều thanh niên trong và ngoài trường. Vì là “chị đại” nên hiển nhiên Hạnh biết điều đó rõ hơn cái anh chàng mặt lạnh hàng xóm. Cũng nhờ thế mà nhiều lần những anh chàng định hăm he đe dọa Phong đều bị “chị đại” hỏi thăm và dằn mặt. Nhưng không phải bao giờ sự can thiệp của nàng cũng êm thấm, có những lần nàng bị vây đánh tơi tả bởi những chị đại khác trường, những thanh niên không nể nang phận liễu yếu. Còn Phong, chàng chỉ thấy Hạnh như một cô nàng bất trị của trường, khi nào cơ thể cũng bầm tím, quần áo xộc xệch, rách rưới. Mỗi lần nhìn thấy Hạnh như thế ở trạm xe buýt Phong chỉ ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng rồi nói:


- Ngoài đánh nhau ra cậu chẳng còn gì khác để làm à?


   Phong chẳng biết được rằng để đổi lấy sự bình yên trước mắt Phong, Hạnh đã lặng thầm dọn đi những dữ dội phía sau chàng.


   Khác với một “chị đại” ở trường, đêm xuống Hạnh như một người khác, nàng âm thầm tự chữa vết thương cho mình, một mình với những bữa cơm không có tiếng nói cười. Nàng chỉ cố ăn để sống rồi nhanh chóng vùi mình vào giấc ngủ sâu để trốn tránh sự cô đơn. Giấu mình trong chăn, Hạnh đón nghe những tiếng nô đùa vọng sang từ nhà hàng xóm. Ở thế giới cách nàng một bức tường có cả tiếng mẹ thanh thanh, giọng cha trầm ấm, giọng của những đứa trẻ lảnh lót và cả giọng của Phong ấm áp dịu dàng như gió. Hạnh cố gắng bịt chặt tai, dụi đầu vào gối để xóa đi những tủi cực. Đêm nào cũng vậy, nàng ngủ mê đi trong nước mắt.


   Nghe phong thanh trong trường rằng bấy lâu nay Phong bắt đầu có cảm tình với một cô bé lớp dưới nên sao nhãng việc học. Hạnh thấy lòng buồn bực vô cùng không biết vì lo cho Phong có thể bị tụt hạng hay nàng đang ghen với cô bé lớp dưới. Rất nhiều lần nàng thấy cô bé trước cổng nhà Phong, thấy họ chờ nhau đi học, cùng nhau đạp xe mỗi chiều Chủ Nhật hay ngồi bên nhau ở quán ăn vặt ven đường. Hằng đêm nàng nghe lòng nhói lên những niềm đau khó chịu hơn cả sự cô đơn và nàng nhận ra mình đã yêu chàng hoàng tử lạnh lùng hàng xóm từ lúc nào.


   Bỗng dưng Hạnh muốn gặp cô bé lớp dưới hơn bao giờ hết, nàng cũng chẳng biết mình gặp để làm gì nhưng nàng vẫn cứ hẹn gặp như cái ý muốn trong lòng mình. Cô bé xinh xắn và dịu dàng như một công chúa, đôi mắt mơ mộng đúng kiểu ngây thơ. Nhưng khi nhìn Hạnh, trong ánh mắt và nụ cười công chúa ấy có gì đó diễu cợt và mỉa mai khiến Hạnh không chịu được.


- Em không nên làm phiền đến anh Phong như vậy, năm nay anh ấy học lớp 12 rồi, hãy để anh ấy chú tâm học hành.


    - Chị là chị gái hay mẹ của anh Phong mà nói với em điều này? Chị chẳng có quyền gì mà nhắc nhở em.


   Cái giọng kiêu kỳ  khinh thường như chọc vào tai Hạnh khiến tay nàng run lên và muốn đánh đấm vào thứ gì đó nhưng nàng vẫn cố kìm lại để nói chuyện tử tế với cô bé.


    - Chị là bạn anh Phong, chị không là gì cả nhưng chị muốn nói đúng sai cho em biết, dạo này trong trường...


   Cô bé cắt ngang lời Hạnh:


    - Họ nói em làm anh Phong học kém chứ gì? Chỉ được cái bịa, anh Phong vẫn thế chẳng khác gì cả, tại họ ghen tỵ với bọn em nên mới nói thế thôi. Hay chị cũng đang ghen tỵ vì điều đó?


   Hạnh cười khẩy một cái, máu nóng dồn lên mặt làm mắt cô như muốn nổ tung:


    - Này nhóc, chị mà phải ghen tị sao...


    - Vâng, em biết thừa chị thích anh Phong, luôn lén theo dõi anh ấy nhưng chị biết một đứa du côn như chị chẳng thể với tới anh ấy nên...


    - Mày nói gì?


   Không kìm lòng nổi nữa, Hạnh lao tới định tát tai cô bé thì một bàn tay chắc kìm nắm chặt tay Hạnh rồi đầy cô lùi về phía sau. Bàn tay ấy chính là Phong, chàng ném ánh mắt lạnh lùng và oán trách về phía Hạnh và buông những lời như dao vào lòng nàng:


    - Lại định giở trò du côn với người khác đấy à. Tôi thật không ngờ cậu lại quá quắt đến mức này. Tôi cứ tưởng cậu chỉ thích trêu chọc tôi, gây phiền toái cho tôi thế thôi, vậy mà ngay cả những người xung quanh tôi cậu cũng không tha. Cậu định biến tôi thành kẻ cô độc như cậu chứ gì? Cậu không bao giờ làm được điều đó đâu, tôi không bao giờ như cậu, không bao giờ làm người khác tổn thương và lánh xa mình như cậu. Lần cuối cùng, tôi đề nghị cậu tránh xa cuộc sống của tôi ra, biến khỏi cuộc đời của tôi. Đừng làm người khác tổn thương vì sự ngạo mạn của cậu nữa.


   Hằng quen với những lời mắng chửi của mọi người về mình nhưng những lời của Phong lại làm Hạnh bị thương nặng nề hơn cả. Hạnh viết giấy nhắn và nhờ người gửi cho Phong, nàng hẹn gặp Phong lúc ba giờ chiều ở trạm xe buýt số 6, nơi mà lần đầu tiên Phong trao cho Hạnh chiếc băng gạc cá nhân khi thấy nàng bị thương ở trán. Nàng muốn được giải thích, muốn nói ra tất cả những gì mình đã làm cho Phong và muốn được nói hết những cảm giác trong lòng. Nhưng Phong đã không tới, Hạnh dầm mưa suốt đêm và ốm nặng ngày hôm sau.


   Suốt ba ngày Hạnh nghỉ ốm, Phong không còn bị chọc khi ngang qua lớp nàng, không phải đứng xếp hàng trong căn tin để mua những đồ mà chàng không thích. Chàng cảm thấy cuộc sống trở nên yên bình và thoải mái hơn nhiều khi không có Hạnh. Khi nghe tin Hạnh lại đến trường Phong lại lo lắng khôn nguôi nhưng Hạnh làm chàng ngạc nhiên khi nàng không còn chọc ghẹo hay sai vặt chàng nữa, Hạnh cũng không còn đánh nhau với các bạn, không còn bị nêu tên trên cột cờ vì vi phạm. Những ngày đổ rác hằng tuần của khu phố cũng không còn bị Hạnh bắt đổ dùm. Khi thấy chị giúp việc xách thùng rác ra đổ Phong đã không giấu nổi sốt ruột mà hỏi ngay:


    - Sao hôm nay Hạnh không mang rác đi đổ.


   Chị giúp việc cười bảo:


    - Thì vốn việc này của chị mà không hiểu sao Hạnh cứ giành làm ấy chứ. Hôm nay thì đã chịu để chị làm rồi.


   Phong nghe lòng thoáng rối bời, Hạnh thay đổi là điều vui, người vui nhất là chàng nhưng không hiểu sao sự thay đổ chóng vánh ấy tạo một khoảng trống mông lung trong lòng chàng.


...


Thời gian thoắt trôi qua, Phong tốt nghiệp phổ thông và đậu thẳng vào đại học quốc gia thành phố HCM. Trên chuyến xe nhập trường, Phong đi cùng một anh bạn chung lớp với Hạnh. Họ nói chuyện vu vơ rồi đột nhiên nói đến Hạnh:


    - Ngày xưa Hạnh lớp mình hình như để ý cậu đấy nhé.


   Phong không khỏi ngạc nhiên liền hỏi lại:


    - Sao cậu lại nói thế?


    - Chứ còn gì nữa, chỉ cần bả nghe ai định “hỏi thăm” cậu là ngay tức khắc tìm xử tụi nó liền. Có khi bị tụi nó đánh thừa sống thiếu chết ấy chứ. Mặc dù bả cấm ai nhắc tên cậu trước mặt bả nhưng tụi tôi biết thừa là bả thích cậu. Cuối kỳ một lớp 12 nghe tin cậu chểnh mảng việc học vì yêu đương bả liền bảo tụi tôi hẹn gặp con bé đó cho bả nói chuyện. Nhưng vì hôm đó bả không cho đứa bạn nào đi cùng nên không biết chuyện gì đã xảy ra, bả nghỉ học ba ngày liền rồi tự nhiên thay đổi tính nết hẳn. Bả chưa bao giờ thích học thế mà lại lao đầu vào học như một con mọt sách. Bả ít nói và xa cách với mọi người, tụi bạn cũng không dám gặng hỏi vì sợ bả nổi giận...


   Anh bạn cứ thế thao thao bất tuyệt về chuyện của Hạnh và của những người khác trên suốt chuyến hành trình nhưng Phong chẳng để tâm nghe được nữa vì lòng bận nghĩ đến Hạnh. Bỗng nhiên chàng thấy hối hận vì những lời nói hôm ấy đã làm tổn thương Hạnh. Chàng cảm thấy tội lỗi vì đã bảo Hạnh biến khỏi cuộc đời mình. Và nàng đã nghe lời chàng, nàng âm thầm biến mất không giấu vết. Phong chỉ ước Hạnh đã không vâng lời mình như thế, giá như nàng cứ bướng bỉnh trái lời thì có lẽ giờ đây chàng còn có cơ hội nói một lời xin lỗi đến một người âm thầm bảo vệ mình mà mình nỡ đem lòng căm ghét. Bây giờ thì quá muộn rồi, cả hai như hai con chim non cùng cất cánh bay từ một tổ ấm, rồi lạc mất nhau giữa muôn vàn sóng gió cuộc đời. Phong buột miệng hỏi người bạn đường:


    - Không biết Hạnh giờ ở đâu?


    - Cũng không chắc lắm nhưng hình như Hạnh cũng đậu một trường đại học nào đó khá lớn ở TP HCM...


   Phong thấy lòng mình như nở hoa, một cảm giác vui sướng như lần đầu tiên được mẹ mua cho chiếc áo mới. Chàng đưa cặp mắt buồn nhìn vu vơ ngoài cửa kính, lần đầu tiên ánh mắt như đang mỉm cười bởi chàng trộm nghĩ biết đâu trái đất vốn nhỏ và chàng lại có thể gặp được người mà chàng còn quá nhiều điều muốn nói.