bởi Linh Yunki

25
5
2186 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 1: Cái chết của thiên tài âm nhạc


Chương 1: Cái chết của thiên tài âm nhạc.


***

Lúc An Kim Ngưu lên hai tuổi chỉ cần nghe mẹ đánh đàn em sẽ thành thục đàn lại cả bản nhạc ấy ngay lập tức. Mẹ nói trẻ nhỏ dễ bắt chước, Kim Ngưu học đàn theo không sai nốt nhạc nào nhưng cũng chỉ thổi ra được một bản nhạc thiếu linh hồn, hàng giả thì giá trị cũng tương đương như vậy, Kim Ngưu nghe mẹ oán trách nhưng con bé vẫn cong đuôi mắt cười vui vẻ.

Mẹ liệu có biết, đứa trẻ với đôi mắt sáng lấp lánh ấy nào có thích đàn, nó chỉ thích làm mẹ của nó vui bằng cách ghi nhớ thật nhiều thứ mẹ thích và thực hành theo như một chiếc máy lặp lại.

Năm An Kim Ngưu lên bốn tuổi vì khả năng ghi nhớ tốt của mình mà thành thục chơi được dương cầm cổ và Organ, mẹ Kim Ngưu bắt đầu đưa em đi học thêm thanh nhạc. Cô giáo dạy nhạc của em vốn xuất thân là nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, chỉ vài lần tiếp xúc với Kim Ngưu đã phát hiện ra năng khiếu thiên bẩm của em, từ ngày đó cô giáo bắt đầu thường xuyên đưa Kim Ngưu đi thi nhiều cuộc thi dương cầm, giành được vô số giải thưởng danh dự lớn nhỏ.

Người ta sẽ thường xuyên thấy mặt cô bé cầm huy chương hay cúp vàng trong các cuộc thi dương cầm thế giới được tổ chức ở nhiều quốc gia, thiên tài âm nhạc nhí - An Kim Ngưu xuất hiện giữa tinh cầu buồn tẻ này nổi bật mà khác biệt như thế đấy.

Năm An Kim Ngưu lên bảy tuổi, cùng cô giáo và mẹ đến thủ đô Roma của Ý, trước mặt thủ tướng Giuliano Amato và các chính trị gia quan trọng lúc bấy giờ, bình tĩnh trình diễn một bữa tiệc dương cầm về thế giới hòa bình của riêng em. (Chi tiết không có thật, chỉ có trong truyện.)

Năm mười tuổi những bản nhạc mà Kim Ngưu soạn khi còn ngây ngô vỡ lòng được đưa vào chương trình học để cải thiện tình trạng tự kỷ và trầm cảm của nhiều trẻ em. Kim Ngưu cũng bắt đầu sáng tác những bản hoà tấu mang phong cách rất - riêng - em, thổi một lượng lớn linh hồn của em vào trong từng sáng tác, khiến mẹ của Kim Ngưu ngày càng ghét em hơn.

Mẹ ghét Kim Ngưu đâu phải vì em ngốc, tại vì em quá thông minh, vì em có thiên phú với âm nhạc nên khiến nhiều người chú ý, bởi thế nên mẹ không thích em.

Mẹ ghét Kim Ngưu đâu phải vì em hiểu chuyện, việc em là thiên tài âm nhạc, chuyện em bám dính lấy mẹ suốt ngày khiến mẹ nhớ đến người chồng cũ của mình, người bỏ rơi mẹ mà chọn con đường nghệ thuật này, người khiến mẹ đau lòng mà dứt áo ra đi.

Mười bảy tuổi là thủ khoa trẻ tuổi nhất học viện âm nhạc, đứng đầu khóa dương cầm, nắm trong tay học bổng dành cho sinh viên xuất sắc nhất khoa nhạc suốt bốn năm học. Một buổi hoà nhạc nhỏ của An Kim Ngưu cũng khiến cho cộng đồng người mê âm nhạc phải nghiêng ngả cả vài tháng chỉ để tranh đoạt được vé ngồi tham dự.

Số tiền trong thẻ ngân hàng của An Kim Ngưu đến từ các giải thưởng âm nhạc chuyên nghiệp trên thế giới, tiền bán các bản nhạc, lợi nhuận thu về mỗi khi em mở buổi hoà nhạc lớn, nhỏ và tiền độc quyền sở hữu trí tuệ cứ vậy mỗi ngày đều tăng lên một con số không. Người ta thầm than vãn cô bé thiên tài này tổng tài sản đã vượt quá hàng nghìn tỉ đồng hay chạm tới ngưỡng nào rồi.

Thiên tài dương cầm nổi lên từ khi còn nhỏ, An Kim Ngưu năm hai mươi hai tuổi không một lời hồi đáp, lặng lẽ biến mất giữa thế giới âm nhạc. Người hâm mộ làm loạn trên mạng xã hội và tấn công đến tận khu biệt thự mà cô gái nhỏ thường sống, nhưng người ta chẳng tìm thấy em đâu.

Tin tức tiêu cực đồng loạt xuất hiện, người ta nói em bị tai nạn máy bay khi cùng mẹ mình ngồi phi cơ tham gia chuyến lưu diễn ở Châu Âu.

Thiên tài âm nhạc ấy đã ra đi mãi mãi rồi. Giống như sự ra đi đầy đáng tiếc của nhà soạn nhạc thế giới Ludwig van Beethoven.

Ngoài những tin tức tiêu cực khiến người nghe nhạc mệt mỏi và tuyệt vọng nhiều ngày tháng ấy, một tin tức như hào quang ánh sáng sau cơn mưa lặng lẽ xuất hiện.

Nó không âm ỉ như mưa rơi rả rích, tựa dòng nước mát dịu dàng dội đi đau thương trên người những kẻ yêu âm nhạc.

Kẻ ấy nói, sau khi mẹ mất, An Kim Ngưu cũng giã từ với dương cầm, em trốn về một miền quê hẻo lánh ở đất nước nhỏ bé xa lạ, thiên tài đã bỏ quên tín đồ mê âm nhạc của mình cùng thành phố hào nhoáng xa hoa.

Nếu thế giới thích bị lừa dối, vậy cứ để họ tiếp tục bị lừa dối đi. Bởi... khi bản thân đã quá đau lòng, có ai không vội tin tưởng lời nói dối bẻ lái dư luận rất đúng lúc của kẻ nào ấy, người ta phủ nhận cái chết của thiên tài âm nhạc rồi tự tin vẽ lên những hi vọng thật xinh đẹp.

Nhưng...

Trên báo sẽ viết như vậy, mạng xã hội cũng vui vẻ liệt kê một loạt tiểu sử về cô nhóc thiên tài âm nhạc ra như thế. Họ vẽ ra bức tranh đẹp nhất theo ảo tưởng của chính họ, rồi nhận định nó là kết thúc tốt đẹp của bộ phim về chiến tranh thế giới.

Họ chẳng biết, có một An Kim Ngưu vì không muốn bị chính mẹ của mình ghét bỏ mà ra sức lấy lòng bà, chăm chỉ học đàn mỗi ngày năm tiếng đồng hồ đến mức các khớp ngón tay cũng phải run rẩy vì đau mỏi.

Họ nào biết cô nhóc xem dương cầm như sinh mạng mình, suýt chút nữa bị mẹ ruột hại chết trên biển Thái Bình Dương, chỉ vì cô ấy không nghe lời mẹ đến tham dự bữa tiệc âm nhạc do người chồng thứ năm của bà ấy tổ chức.

Cô bé thiên tài ấy phải trốn lui trốn lủi suốt nhiều tháng liền bị truy đuổi, có lúc An Kim Ngưu tuyệt vọng không hiểu... em làm sai chuyện gì ư? Hay sự tồn tại của em là tội lỗi mà ông trời ruồng bỏ?

"Tìm thấy nó chưa?"

"Không có trong trường học, với cái tay nhuốm máu gần như phế ấy thì có chạy thoát quay về cũng không còn đàn được gì đâu, Khỉ Đột, mày tìm thấy chưa?"

"Chưa thấy, tao qua khu A và B phía giảng đường đằng Tây cũng không có." Kẻ tên Khỉ Đột bực bội đáp lời vì không tìm thấy con mồi của mình.

Khỉ Đột làu bàu, ánh mắt nhìn liếc qua một khu nhà sáng ánh đèn trong khuôn viên trường, chậc miệng.

"Còn phòng thí nghiệm của bọn nghiên cứu sinh bên nhà D, tầm này chắc chỉ có sinh viên trực ca ở đấy. Cửa ở đó nghe bảo vệ nói không thường xuyên mở, vì chứa nhiều thiết bị nghiên cứu nên quanh năm đều khóa trái chắc con bé đó chẳng chạy tới đấy được đâu. Căn bản là khu nhà cấm còn có nhiều camera với thiết bị thông báo trộm, nguy hiểm bỏ mẹ."

"Thôi đi thôi. Con chuột chết bằm ấy cố mà trốn cho kĩ không ông đây gặp được sẽ xé chết mày."

Những tiếng chửi đổng gầm lên đầy phẫn nộ kéo theo tiếng bước chân rời đi, trả lại trường Đại Học Y dáng vẻ yên tĩnh vốn có giữa đêm khuya.

Tòa nhà D nằm phía Đông của Đại Học Y vẫn luôn sáng ánh đèn, con chuột trốn trong góc tường phòng thí nghiệm của đám sinh viên nghiên cứu sinh bắt đầu đổ mồ hôi. Mắt nó lấm lem nhìn xuống bàn tay phải của mình, mặc dù cánh tay ấy đã được bó chặt trong chiếc áo khoác dày màu tím lịm tìm sim nhưng vẫn cảm nhận được máu đang hả hê ứa ra, thấm đẫm cả lớp vải bên ngoài mà chẳng cách nào cầm chặt khiến nó ngừng chảy.

"Này, qua đây."

An Kim Ngưu ngước mắt nhìn người con trai mặc áo blouse trắng đang thản nhiên đứng rửa dụng cụ trên bàn thí nghiệm, ít phút trước em rúc giữa đống rác hôi rình của trường Đại Học Y là áo Blouse phát hiện ra rồi kéo em đi theo sau anh ta, người mở cửa toà nhà D đưa em vào đây thì chắc là người tốt phải không nhỉ?

Bước từng bước chân nặng trịch đến trước bàn thí nghiệm, bờ môi bị răng cắn chặt của An Kim Ngưu đã sớm tím tái vì mất nhiều máu.

Nhưng thứ khiến con bé sợ lúc này không phải vì mình liệu có chết bởi mất quá nhiều máu hay không, thứ em sợ hơn hết là nếu mình được cứu sống, thì bàn tay phải có còn đàn dương cầm được nữa? Đối với nghệ sĩ đàn mà nói, đôi tay quan trọng hơn cả tính mạng, lúc bị người xấu truy đuổi thứ họ nhắm đến duy nhất trên cơ thể Kim Ngưu chính là đôi tay kiếm ra tiền này.

"Chụp X-Quang không thấy xương bị gãy, chỉ ảnh hưởng phần mềm thôi, lâu lắm thì một năm là khỏi hoàn toàn."

Em tròn mắt, hỏi lại thật nhanh: "Thật? Vậy tôi vẫn có thể đàn dương cầm?"

"Ừ."

Áo Blouse như sợ nói thêm một câu giữa phòng nghiên cứu thì sẽ bị trời hành vậy, nhất quyết im lặng tiến hành các bước cơ bản để xử lý vết thương trên tay An Kim Ngưu.

Trước lúc cồn đỏ đổ lên miệng các vết thương trên năm đầu ngón tay, Kim Ngưu còn nghĩ chàng sinh viên phòng nghiên cứu sinh này là người dịu dàng, chẳng qua anh ta hơi kiệm lời và cục tính chút thôi.

Em cố rụt tay về, miệng liên tục suýt xoa: "Đau... đau, anh nhẹ nhàng một chút đi, thực sự rất buốt tay."

Áo Blouse không cảm xúc trả lời: "Nếu tối đi ngủ thuốc gây tê hết tác dụng mà cảm thấy đau hay buốt tay quá, không chịu đau được thì uống một hoặc hai viên giảm đau Paracetamol."

Tiêm nhẹ một mũi thuốc gây tê, thử thuốc, tiếp tục xử lý vết thương, khâu chỉ và đổ thêm cồn đỏ chống nhiễm khuẩn, tiếp tục tiêm một mũi uốn ván lên tay trái.

Mặt An Kim Ngưu đã trắng bệch vì mất đi cảm giác đau đớn, lặng lẽ quan sát áo Blouse từ đầu đến cuối cắt đi phần thịt thừa trên tay mình, lại thuần thục xử lý từng ngón tay nhỏ của cô một cách gọn gàng dứt khoát giống như anh ta đang ăn một bữa tối bình thường với miếng thịt bò bít tết ba phần chín bảy phần tái vẫn ứa máu hồng tươi, trong đầu cô bé thiên tài âm nhạc chỉ còn nỗi kinh khiếp.

Em bĩu môi: "Khâu chỉ cũng có thể khâu đẹp như may quần áo vậy hả? Anh từng làm ở bệnh viện rồi à, có khâu qua vết thương cho ai chưa?"

Không đợi người đối diện sốt ruột, áo Blouse nhàn nhã đáp như thể đây là chuyện thường tình mà anh ta vẫn làm.

"Rồi. Lúc đi học, giáo sư từng chỉ định thực hành khâu vết thương cho vài con ếch. Lần đầu khâu cho người."

Vậy nên An Kim Ngưu đây là may mắn hay xui xẻo gặp phải cục bông trắng có mồm miệng ác quỷ này đây?

Nếu mỗi bản nhạc hòa tấu là đang kể về một câu chuyện, lời nói của áo Blouse lúc ấy... chắc đang kể về một tuyển tập nhạc kinh dị gây ám ảnh mà chỉ những người tâm lý vặn vẹo thích nghe.

NOTE: Mọi tình tiết và nhân vật đều không có thật nhưng chúng thuộc về mình, yêu thương hay ghét bỏ xin để lại góp ý dưới phần bình luận, chúc độc giả đọc truyện vui vẻ, năm mới an yên!


[Không được phép mang truyện đi đâu khi chưa hỏi ý kiến của mình.]

By: Linh Yunki's Story.