Chương 1: Cuộc Tấn Công Đột Ngột
Dương Hạo đứng lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài. Ký túc xá, nơi anh làm quản lý, từ lâu đã trở thành nơi ẩn náu của rất nhiều người trong thành phố. Cảnh vật trước mắt anh vẫn im ắng, nhưng trong lòng, một cảm giác bất an ngày càng gia tăng. Những ngày gần đây, khí hậu trở nên cực kỳ bất thường, các trận động đất nhỏ xảy ra liên tục, và không ít lần, những tiếng rền vang kỳ lạ từ phía xa vọng lại, khiến người ta không thể không lo lắng. Dương Hạo biết rằng, mọi thứ không thể kéo dài mãi.
"Chắc không có gì đâu," anh tự nhủ trong lòng, cố gắng xua đi cảm giác không yên đó.
Anh là một người đàn ông bình thường, không có quá nhiều đặc biệt. Trước khi mạt thế đến, anh chỉ là một nhân viên văn phòng, ngày qua ngày làm việc ở ký túc xá, điều hành mọi thứ từ việc sắp xếp chỗ ngủ cho sinh viên, đến tổ chức các hoạt động cho cộng đồng. Một cuộc sống đơn giản, yên bình, cho đến khi tận thế bất ngờ ập đến.
Mọi thứ bắt đầu từ một sự kiện không ai có thể ngờ đến. Các con vật trở nên hung dữ, quái dị. Một số loài động vật đột nhiên biến thành những sinh vật khổng lồ, săn đuổi con người. Những vết đen trên trời, cơn bão hóa học, và sự xuất hiện của các sinh vật đột biến khiến cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn nay càng thêm tồi tệ. Dương Hạo và những người xung quanh đã phải cẩn thận từng bước, chỉ dám ra ngoài khi thật sự cần thiết.
Bầu trời hôm nay không có dấu hiệu gì lạ, nhưng bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả khu ký túc xá rung chuyển mạnh mẽ. Dương Hạo giật mình, nhanh chóng lao ra khỏi phòng. Những người trong ký túc xá đã bắt đầu hoảng loạn, chạy tán loạn như những con thú hoang dã bị đe dọa. Những tiếng la hét, tiếng đập cửa dồn dập vang lên từ khắp mọi phía.
"Quái vật!" Một giọng nữ hét lên từ hành lang.
Dương Hạo không cần nghĩ ngợi, lập tức lao ra ngoài. Từng đợt rung chuyển mạnh mẽ khiến anh gần như không thể đứng vững. Anh nhìn về phía cửa chính của ký túc xá, nơi các sinh viên đang lũ lượt chạy ra ngoài. Nhưng anh biết, không phải tất cả đều có thể chạy thoát được. Mà giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm là bảo vệ những người còn lại.
Ngay khi anh vừa ra đến ngoài sân, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mắt. Những sinh vật kỳ lạ với thân hình to lớn, mặt mũi quái dị đang lao về phía ký túc xá. Chúng trông như những con quái vật lai giữa người và thú, với những chiếc răng nhọn hoắt, móng vuốt dài như dao găm. Đôi mắt của chúng sáng rực lên trong bóng tối, ánh lên vẻ thèm khát con mồi.
"Chạy đi!" Dương Hạo hét lên với những người xung quanh, "Nhanh lên! Không thể đứng đây được đâu!"
Mọi người bắt đầu chạy về phía xa, nhưng chẳng ai biết đi đâu. Ký túc xá nằm trong khu vực trung tâm thành phố, nơi mà những cơn bão thường xuyên xuất hiện. Những con quái vật này lại không có dấu hiệu dừng lại, chúng cứ thế đuổi theo từng người một.
Dương Hạo không có lựa chọn nào khác ngoài việc chạy theo nhóm người phía trước. Nhưng khi nhìn thấy một sinh viên nữ bị vấp ngã, anh không thể làm ngơ. Anh lao đến, đưa tay kéo cô ấy dậy. Tuy nhiên, một con quái vật đã nhanh chóng phát hiện ra hai người họ, lao về phía họ với tốc độ khủng khiếp.
"Chạy!" Dương Hạo hét lên, đẩy cô gái về phía trước, bản thân anh quay lại đối đầu với con quái vật đang lao tới.
Một cú vung vuốt sắc bén của con quái vật suýt nữa đã cắt đứt thân thể anh. Dương Hạo né người, nhưng không thể tránh khỏi sự va chạm mạnh mẽ, khiến anh bị văng ra xa. Anh đau đớn nắm chặt bụng, máu tươi bắt đầu rỉ ra từ vết thương. Nhưng dù đau đớn thế nào, anh vẫn không thể bỏ cuộc. Nếu anh chết, người phụ nữ kia sẽ chẳng có cơ hội sống sót.
Đúng lúc đó, Dương Hạo nhìn thấy một thứ ánh sáng kỳ lạ từ một góc tối. Chẳng hiểu sao, bản năng của anh mách bảo anh rằng đó là cơ hội sống sót duy nhất. Anh nhắm mắt một lần nữa, rướn người về phía đó, mặc cho con quái vật đang lao tới.
Khi anh đến gần ánh sáng, một cơn gió lạnh thổi qua, dường như xuyên thấu cả xương cốt. Một âm thanh vang lên trong đầu anh, không phải là tiếng nói của ai đó, mà là một giọng nói lạ lùng, lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ.
Dương Hạo không hiểu gì, nhưng theo bản năng, anh đưa tay ra chạm vào ánh sáng đó. Ngay lập tức, một cảm giác nóng rực truyền khắp cơ thể, những mạch máu trong người anh như bị thiêu đốt, nhưng sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể khiến anh cảm thấy như mình có thể đối phó với bất cứ thứ gì. Con quái vật lao đến, nhưng với phản xạ nhanh chóng, Dương Hạo không chỉ né tránh mà còn đấm mạnh vào mặt nó. Cú đấm mạnh mẽ như một cú sấm sét, khiến con quái vật ngã lăn ra đất, gào thét đau đớn.
Dương Hạo đứng thẳng dậy, nhìn quanh mình. Mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn. Anh cảm nhận được một nguồn sức mạnh kỳ lạ trong người mình, một nguồn sức mạnh mà anh chưa bao giờ có trước đây.
Trong đầu anh vang lên giọng nói lại lần nữa:
Anh không kịp suy nghĩ thêm, đôi tay anh lại tự động chạm vào một ánh sáng khác, và ngay lập tức, anh cảm thấy một sự tỉnh táo và minh mẫn đến kỳ lạ. Mọi thứ xung quanh như chậm lại, anh có thể thấy rõ từng chuyển động của con quái vật đang chuẩn bị tấn công.
Nhưng Dương Hạo không hề hoảng loạn. Cảm giác như thể toàn bộ thế giới đã nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh không chỉ có thể đánh lại con quái vật mà còn có thể hiểu rõ những nguy hiểm xung quanh.
"Đây là gì?" Dương Hạo thầm hỏi, nhưng trong lòng anh đã hiểu rõ một điều: Anh vừa tìm thấy một thứ gì đó sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Dương Hạo đứng lặng giữa không gian tĩnh mịch, hai tay nắm chặt, cơ thể căng cứng như dây đàn, tận hưởng cảm giác mạnh mẽ mới mẻ đang chảy trong từng mạch máu của mình. Anh chưa từng có cảm giác này trước đây. Mỗi một giây trôi qua, anh cảm nhận sức mạnh của bản thân tăng lên gấp bội. Những thuộc tính mà hệ thống ban tặng không chỉ là sự tăng cường về thể chất, mà còn là sự tỉnh táo và năng lượng vô tận. Dù trước mắt là một thế giới hỗn loạn, với những sinh vật đột biến và nguy hiểm rình rập, anh cảm thấy mình không còn là một con người yếu đuối, bị động nữa.
Con quái vật trước mặt vẫn nằm quằn quại trên mặt đất, gào thét trong đau đớn. Dương Hạo không nhìn nó thêm một lần nào nữa. Anh chỉ đơn giản quay người lại, bước về phía những người đồng hành đang hoảng loạn tìm nơi trú ẩn. Ánh sáng lấp lánh từ hệ thống thuộc tính vẫn chưa tắt, như một dấu hiệu cho thấy anh đã thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn trong bản thân.
"Nhanh lên!" Dương Hạo hét to, giọng nói mạnh mẽ, vang vọng trong không gian. "Đi theo tôi, đừng đứng đó mà nhìn nữa!"
Một nhóm người trong ký túc xá, những người vẫn còn sống sót sau cuộc tấn công, giờ đây bắt đầu nhìn anh với ánh mắt khác thường. Họ thấy Dương Hạo không còn là người bình thường nữa. Sự thay đổi trong anh rõ ràng quá lớn, quá đột ngột. Một số người không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhưng trong ánh mắt của những người còn lại, có một tia hy vọng le lói.
Trong số những người đi theo anh, có cô gái mà Dương Hạo đã cứu lúc trước, tên là Lệ Thu. Cô ấy nhìn anh với ánh mắt đầy sự kính trọng và lo lắng. "Dương Hạo... anh sao rồi? Anh... có ổn không?"
Dương Hạo nhìn vào mắt cô, miệng khẽ nở một nụ cười tự tin. "Không sao. Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi." Anh quay lại nhìn những người còn lại, đôi mắt anh sắc bén như dao. "Tất cả hãy nghe tôi. Đây không phải lúc để hoảng sợ. Mọi người phải bình tĩnh và nghe theo sự chỉ huy của tôi. Chúng ta sẽ sống sót qua trận này."
Không đợi ai phản ứng, anh vươn tay ra và gạt bỏ những lo lắng không cần thiết trong đầu mình. Anh nhìn quanh khu ký túc xá, tìm kiếm những thứ có thể sử dụng trong tình huống hiện tại. Những đồ vật thường ngày giờ đây có thể trở thành vũ khí, chỉ cần anh sử dụng chúng đúng cách.
Một trong những sinh viên đứng gần đó, tên là Minh Tuấn, vội vàng chạy lại gần anh. "Dương Hạo! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể cứ mãi chạy trốn như vậy được. Tất cả mọi thứ đều đang sụp đổ."
Dương Hạo quay sang Minh Tuấn, ánh mắt lạnh lùng. "Chạy trốn không phải là lựa chọn. Nếu chúng ta cứ chạy, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu. Cứ tiếp tục như vậy, bọn quái vật sẽ bắt kịp và giết hết mọi người. Cách duy nhất là phải đối đầu với chúng, giết chúng trước."
Minh Tuấn hơi ngần ngừ, rõ ràng còn nhiều hoài nghi trong lòng. Tuy nhiên, anh ta cũng hiểu rằng trong hoàn cảnh này, họ không có lựa chọn nào khác. "Nhưng chúng ta có thể làm gì? Chúng ta đâu có vũ khí mạnh mẽ như anh?"
Dương Hạo chỉ mỉm cười, không trả lời. Anh biết rằng chỉ cần có sự quyết tâm và sự tự tin, mọi thứ đều có thể thay đổi. Trong khoảnh khắc đó, một ánh sáng lạ lại lóe lên trước mắt anh, kéo sự chú ý của Dương Hạo về phía một khu vực gần đó. Hệ thống thuộc tính một lần nữa vang lên trong đầu anh:
Anh không ngần ngại, đưa tay ra, chạm vào ánh sáng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cảm giác này khác hẳn với những thuộc tính trước đó. Đó là cảm giác của sự may mắn, một sự may mắn mà ai cũng mong muốn có được. Nhưng Dương Hạo biết rõ, hệ thống này không chỉ đơn giản là mang đến may mắn, mà còn là công cụ để anh có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Ánh sáng vụt tắt, nhưng trong lòng Dương Hạo, sự tự tin càng lúc càng tăng lên. Anh không chỉ mạnh mẽ hơn, mà còn có thể nhìn nhận rõ ràng hơn về tình huống trước mắt. Mọi vật xung quanh dường như chậm lại, và anh có thể thấy rõ từng chi tiết nhỏ nhất trong môi trường.
"Dương Hạo!" Lệ Thu gọi anh, giọng lo lắng. "Chúng ta phải đi đâu bây giờ?"
Dương Hạo quay lại, ánh mắt sáng lên một cách quyết đoán. "Chúng ta phải đến trung tâm thành phố. Ở đó có một nhà kho chứa đồ tiếp tế. Nếu chúng ta đến được đó, sẽ có đủ thức ăn và vũ khí để chúng ta phòng thủ."
Lệ Thu gật đầu, không nói gì thêm. Dương Hạo nhanh chóng dẫn đầu, bước vững vàng trên con đường đầy hoang tàn và hỗn loạn. Mọi người đi theo, không dám lạc lối, chỉ có thể trông cậy vào người đàn ông đã trở thành kẻ dẫn dắt của họ.
Con đường từ ký túc xá đến trung tâm thành phố không hề dễ dàng. Mỗi bước đi đều phải dè chừng những con quái vật đang rình rập, nhưng với Dương Hạo, sự tự tin cùng sức mạnh mới mẻ trong người giúp anh không cảm thấy sợ hãi. Anh cảm nhận được mọi thứ xung quanh, như thể anh là người chủ của thế giới này.
Và càng đi xa, những thuộc tính mà anh thu thập được càng phát huy tác dụng mạnh mẽ. Một vài sinh vật đột biến xuất hiện trên đường, nhưng chúng không thể đe dọa được Dương Hạo nữa. Anh dễ dàng đánh bại chúng bằng sức mạnh mới có được, khiến những người đi cùng không thể không ngưỡng mộ.
Đến khi họ đến gần trung tâm thành phố, ánh sáng từ các đèn đường tắt ngấm, chỉ còn lại những đống đổ nát và tường thành đang sụp đổ. Dương Hạo không hề chùn bước. Anh biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu của hành trình. Nhưng với sức mạnh và sự quyết tâm của mình, anh tin rằng không gì có thể ngăn cản anh. Cả thế giới này sẽ phải nhìn thấy anh, và một ngày không xa, anh sẽ là người thống trị mạt thế này.
"Chúng ta sẽ không chết, chúng ta sẽ sống sót," Dương Hạo thầm nói, bước chân chắc chắn hơn bao giờ hết.