Chương 2: Bước Chân Đầu Tiên
Dương Hạo đứng im một chỗ, quan sát cảnh vật xung quanh. Mọi thứ đều tĩnh mịch, không một bóng người. Chỉ có những đám mây đen phủ kín bầu trời, tạo thành một bức tranh u ám và đầy sự tuyệt vọng. Trung tâm thành phố đã trở thành một đống đổ nát hoang tàn, những tòa nhà cao chọc trời giờ chỉ còn là những bộ xương trơ trụi, ngổn ngang gạch đá và kim loại. Trong không khí vẫn còn nặng nề mùi cháy khét, mùi khói và sự tan vỡ của cả một nền văn minh.
Lệ Thu và nhóm người đi cùng anh đứng đằng sau, ánh mắt sợ hãi và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng như một bức tường vô hình, bao trùm lấy tất cả. Chỉ có tiếng bước chân của họ và những âm thanh xa xôi, không rõ nguồn gốc, từ trong thành phố vọng ra. Những tiếng động kỳ quái khiến không ai dám bước đi quá nhanh.
“Chúng ta sẽ vào trong này.” Dương Hạo lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Anh chỉ vào một con đường nhỏ phía trước, nơi có vẻ như không bị hủy hoại quá nhiều so với những nơi khác. Con đường này dẫn thẳng vào một khu nhà kho cũ mà Dương Hạo nhớ đã từng nhìn thấy khi anh còn làm quản lý ký túc xá. Anh tin rằng đó là nơi duy nhất có thể cung cấp cho họ một chút hi vọng trong thế giới này.
Lệ Thu đi đến gần, khẽ hỏi, giọng run rẩy. “Anh chắc chắn chứ? Thành phố này không còn an toàn nữa. Chúng ta có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.”
Dương Hạo nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Chắc chắn. Chúng ta không thể quay lại được nữa. Không còn nơi nào an toàn. Nếu chúng ta không đi, chúng ta sẽ không có cơ hội sống sót.” Anh nhìn quanh, tay siết chặt lấy đao gắn bên hông. “Chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, nhưng ít nhất chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Lệ Thu im lặng, cô nhìn vào mắt Dương Hạo rồi gật đầu, không nói gì thêm. Mọi người trong nhóm đều hiểu rằng không có sự lựa chọn nào khác. Cả nhóm lặng lẽ bước đi, đi qua những con phố vắng vẻ, trong khi mọi người dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm bất kỳ sự sống nào còn lại trong thành phố này.
Con đường nhỏ hẹp dẫn họ qua các ngõ ngách tối tăm, nơi từng là những khu phố nhộn nhịp và đầy ắp người qua lại. Giờ đây, chỉ còn những xác chết và đống đổ nát. Thi thoảng, từ đâu đó vang lên những tiếng động kỳ lạ, khiến cả nhóm phải dừng lại, lắng nghe, nhưng không ai dám bước lên trước.
Khi họ đến gần khu nhà kho cũ, Dương Hạo cảm thấy sự căng thẳng gia tăng. Dù với sức mạnh hiện tại của mình, anh không thể lơ là. Anh luôn cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật đột biến đang ẩn nấp đâu đó, chờ đợi cơ hội để tấn công. Từng phút giây trôi qua, anh đều cảm thấy sự nguy hiểm đang ngày càng gần.
“Đợi một chút.” Dương Hạo ra hiệu cho mọi người dừng lại. Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. Đột nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía bên phải. Dương Hạo không do dự, quay nhanh sang và ra lệnh: “Sẵn sàng! Có thể có quái vật.”
Cả nhóm lập tức nắm chặt vũ khí, phòng bị. Dương Hạo nắm chặt lấy cây gậy sắt trong tay, ánh mắt tập trung cao độ. Mọi người xung quanh anh đều cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Họ không thể nói rõ lý do, nhưng trong thâm tâm, họ cảm nhận được sự an toàn khi ở gần Dương Hạo. Anh không giống những người khác, anh mang đến cho họ một cảm giác khác biệt, như thể anh chính là người có thể dẫn dắt họ qua thử thách này.
Một bóng đen đột ngột lao đến từ phía bên phải, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy rõ. Tuy nhiên, với khả năng mới mẻ trong người, Dương Hạo đã kịp phản ứng. Anh vung cây gậy sắt về phía bóng đen, không để đối thủ có cơ hội tấn công.
“Ầm!” Cây gậy va vào đối thủ, tạo ra một tiếng nổ lớn. Dương Hạo cảm nhận một lực đẩy mạnh mẽ từ cú đánh, nhưng đối thủ vẫn chưa gục ngã. Hắn ta là một sinh vật đột biến, cao lớn, với cơ thể đầy vết sẹo và những phần cơ thể bị biến dạng. Mắt nó đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Dương Hạo với vẻ hung tợn.
Nhưng Dương Hạo không nao núng. Với tốc độ và sức mạnh tăng cường nhờ hệ thống, anh dễ dàng né được cú đấm mạnh mẽ từ sinh vật đột biến và vung gậy một lần nữa. Cú vung này mạnh mẽ hơn lần trước, khiến sinh vật đột biến lảo đảo, cơ thể khổng lồ của nó suýt nữa thì ngã gục.
Chưa dừng lại, Dương Hạo lập tức sử dụng sức mạnh tinh thần, tập trung, đẩy sinh vật đột biến lùi lại vài bước. Một sức mạnh vô hình bao trùm lấy sinh vật, khiến nó không thể phản kháng. Dương Hạo thừa cơ hội, vung gậy sắt lần cuối, đánh trúng vào đầu sinh vật. Tiếng "rắc" vang lên, sinh vật đột biến gục xuống đất, không còn động đậy.
Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Dương Hạo không dừng lại. Anh biết, đây mới chỉ là bước đầu trong hành trình nguy hiểm phía trước. “Nhanh lên, chúng ta phải vào trong nhà kho trước khi những con khác đến.” Anh nhanh chóng dẫn đầu, không để mọi người có thời gian nghĩ ngợi.
Mọi người đi vào trong nhà kho, tìm kiếm những thứ cần thiết. Mùi của gỗ cũ và dầu mỡ nồng nặc, nhưng trong tình cảnh này, đó là mùi của sự sống. Dương Hạo tìm thấy một số lương thực khô và nước uống, cùng với một vài vũ khí thô sơ như dao, rìu. Anh không cần nhiều, nhưng những thứ này đủ để họ có thể tồn tại trong vài ngày tới.
"Chúng ta sẽ ở đây một đêm." Dương Hạo ra lệnh. "Mọi người nghỉ ngơi đi. Sáng mai, chúng ta sẽ lên kế hoạch tiếp theo."
Lệ Thu đến gần anh, ánh mắt cô vẫn đầy sự ngưỡng mộ và lo lắng. “Anh thật sự thay đổi. Anh không còn giống trước nữa.”
Dương Hạo nhìn cô, nở một nụ cười tự tin. “Không có gì là không thể. Chỉ cần có sức mạnh, không gì là không thể.”
Trong nhà kho cũ kỹ, không khí khá ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng so với bên ngoài, nơi đầy nguy hiểm và hỗn loạn, đây thực sự là nơi an toàn hơn bao giờ hết. Dương Hạo đứng ở cửa, mắt vẫn không rời khỏi con đường tối mịt phía ngoài. Mặc dù trong kho không có quá nhiều đồ đạc, nhưng ít ra nó là nơi trú ẩn tạm thời hợp lý. Anh thở dài, nhận ra rằng mọi thứ từ giờ trở đi đều không thể dựa vào may mắn nữa. Mọi sự sẽ phải dựa vào sức mạnh và khả năng của mình.
Lệ Thu, sau khi thấy Dương Hạo vẫn không nói gì, tiến lại gần anh. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng trong đó là sự lo lắng không hề che giấu. “Anh ổn chứ? Còn đau chỗ nào không?” Cô không quên nhìn xuống bàn tay Dương Hạo, nơi dấu vết từ những trận chiến đã hiện rõ, mặc dù anh đã cố gắng xử lý vết thương của mình từ trước.
“Không sao.” Dương Hạo đáp, nhưng trong lòng anh lại dấy lên một sự bất an khó tả. Mặc dù sức mạnh của anh đã gia tăng nhờ hệ thống, nhưng anh cũng biết rằng thế giới này không còn như trước nữa. Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến anh phải trả giá đắt.
Lệ Thu nhìn vào mắt anh, vẫn chưa yên tâm. "Anh biết đấy, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào sức mạnh. Anh đã thay đổi, nhưng chúng ta vẫn phải đối mặt với rất nhiều thử thách phía trước. Những sinh vật đột biến, các chiến binh cũ, và cả những người khác nữa, họ sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta đâu."
Dương Hạo nhìn cô, cười nhạt. “Cô nghĩ thế sao? Tôi không phải kẻ yếu đuối, Lệ Thu. Giờ đây, tôi đã mạnh hơn bao giờ hết. Những thử thách đó... sẽ không thể ngăn cản tôi.” Anh khẽ liếc nhìn xung quanh, những món đồ tìm được trong kho dù ít ỏi nhưng đã đủ để cho anh sự tự tin.
Lệ Thu không nói gì thêm. Cô biết rằng Dương Hạo lúc này đã khác, anh không còn là người quản lý ký túc xá bình thường mà cô từng biết nữa. Trong ánh mắt anh có sự quyết đoán và thậm chí là sự tàn nhẫn mà cô chưa từng thấy trước kia. Tuy nhiên, cô vẫn không thể không lo lắng. Dù cho anh có mạnh mẽ đến đâu, thế giới này đã quá thay đổi, và không có gì có thể bảo đảm được rằng họ sẽ sống sót.
Những người còn lại trong nhóm cũng đã tìm thấy một ít thức ăn khô và nước uống. Họ ngồi xuống, mỗi người đều thầm nghĩ về tương lai phía trước. Dương Hạo không có thói quen tỏ ra yếu đuối, anh luôn là người dẫn dắt, là chỗ dựa cho mọi người. Vì vậy, dù trong lòng có nhiều mối lo lắng, anh vẫn cố gắng thể hiện vẻ ngoài bình tĩnh, tự tin.
Khi đêm buông xuống, cả nhóm ngồi quanh một đống lửa nhỏ mà Dương Hạo đã làm để sưởi ấm. Lửa cháy sáng, nhưng ánh sáng của nó không đủ để xua đi sự u ám của thế giới ngoài kia. Mỗi tiếng động nhỏ trong đêm đều khiến cả nhóm giật mình, mắt họ không ngừng di chuyển, dò xét từng ngóc ngách, từng bóng tối.
“Chúng ta phải tiếp tục di chuyển vào ngày mai.” Dương Hạo đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. “Không thể cứ ngồi im ở đây mãi. Chúng ta cần phải tìm nơi an toàn hơn, nơi có thể cung cấp đủ lương thực và vũ khí để tiếp tục sống sót.”
Lệ Thu gật đầu. "Anh nghĩ chúng ta sẽ đi đâu? Thế giới này không còn như trước nữa, Dương Hạo. Mọi nơi đều nguy hiểm, và những sinh vật đột biến không ngừng thay đổi và phát triển."
Dương Hạo đứng lên, đi đến gần cửa kho. Anh nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm như đang nghĩ về điều gì đó. “Chúng ta không thể mãi ở trong bóng tối. Có một nơi mà tôi tin là có thể giúp chúng ta... nơi đó là khu vực lưu trữ quân sự. Dù không chắc chắn, nhưng ít nhất chúng ta có thể tìm thấy vũ khí mạnh mẽ và có thể sống sót lâu hơn ở đó.”
Lệ Thu nhíu mày. “Khu quân sự? Nhưng đó không phải là nơi mà rất nhiều sinh vật đột biến và kẻ xấu đang chiếm đóng sao? Không biết sẽ có bao nhiêu kẻ nguy hiểm bảo vệ nơi đó.”
Dương Hạo quay lại, ánh mắt kiên định. “Sự nguy hiểm chỉ là một phần của thử thách. Nếu không chấp nhận đối mặt, chúng ta sẽ chẳng bao giờ đi đến được đâu. Tôi đã quyết định rồi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Lệ Thu nhìn anh một lúc lâu, rồi gật đầu. “Vậy chúng ta sẽ đi theo anh, dù sao thì chúng ta cũng không có lựa chọn khác.”
Cả nhóm im lặng đồng ý, họ biết rằng lời nói của Dương Hạo chính là mệnh lệnh cuối cùng. Không có gì có thể thay đổi được quyết định của anh. Tất cả những gì họ có thể làm là tin tưởng vào anh và cùng anh vượt qua thử thách này.
Sáng hôm sau, cả nhóm rời khỏi khu nhà kho, bước vào một ngày mới đầy thử thách. Dương Hạo dẫn đầu, những bước chân của anh đầy quyết tâm. Hệ thống của anh giờ đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và anh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Mỗi một thuộc tính anh nhặt được đều giúp anh mạnh mẽ hơn, tựa như một sức mạnh vô hình kéo anh về phía trước.
Dù hành trình phía trước có gian nan, Dương Hạo biết rằng mình đã không còn là một người quản lý ký túc xá yếu đuối nữa. Anh là một người đứng đầu, một người có thể vượt qua mọi khó khăn. Và dù thế giới có thay đổi ra sao, anh sẽ không bao giờ quay đầu lại. Mọi thứ trong thế giới này, dù là con người, vật chất hay thậm chí là cả thế giới này, sẽ thuộc về anh.
“Chúng ta sẽ đi xa hơn nữa.” Dương Hạo nói, ánh mắt sáng ngời. “Không có gì có thể ngăn cản được chúng ta.”