Chương 1: Lạnh
Tiết Đông Chí, ngoài trời tuyết rơi dày phủ trắng một màu. Những cành cây khẳng khiu co quắt run rẩy trong gió. Cảnh vật tiêu điều, xơ xác.
Trước sân của một căn nhà nọ, có đám người mặc cổ phục đang lui tới rất vội vã. Ai nấy cũng đều có vẻ vô cùng tất bật. Để tránh cái giá rét của mùa đông thẩm thấu vào trong da thịt, họ đội tuyết rảo bước thật nhanh.
Dưới mái hiên gần đó, có một thiếu niên đang ngồi vắt vẻo trên lan can. Hắn tựa lưng vào chiếc cột nhà lớn, nom có vẻ rất là thảnh thơi. Dáng vẻ này hoàn toàn đối lập với những người đằng kia. Vạt áo đối khâm màu xanh da trời của hắn đột nhiên bị gió thổi mạnh. Nó bay phất lên trong không trung, để lộ ra chiếc áo giao lĩnh màu trắng mỏng manh nằm ở bên trong. Rõ ràng vài lớp áo phong phanh là không đủ cho cái thời tiết rét đậm rét hại này.
Như không cảm thấy lạnh, Tử Huân Cơ nhẹ nhàng vươn tay tới đỡ lấy một hạt tuyết trắng muốt. Hơi ấm của bàn tay khiến nó dần tan ra. Bấy giờ, hắn mới lộ rõ vẻ mặt ưu phiền mà trước nay chưa từng thấy. Đưa mắt nhìn giọt nước đọng lại trên đầu ngón tay, đôi mắt hắn lại lồng lộng bao nét ưu tư sầu muộn. Bi ai thấy rõ là vậy, nhưng nào có ai nhìn thấu được ngàn vạn tâm tư trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, một nam tử mặc trang phục tối màu với dáng người cao ráo nhanh nhẹn bước từ ngoài sân vào hiên nhà. Đứng trước Tử Huân Cơ, hắn hơi khom người cúi đầu thấp giọng nói:
"Thiếu gia, cậu nên cẩn thận sức khỏe."
Tử Huân Cơ tạm rời mắt khỏi cảnh tuyết rơi. Hắn quay qua nhìn người nọ. "Vĩ Thành ngươi đã tìm thấy y chưa?"
"Bẩm... vẫn không điều tra ra." Ban đầu, Vĩ Thành có hơi quan ngại, nhưng sau cùng vẫn rất bình tĩnh mà đáp lại một cách rõ ràng.
"Ừ." Tử Huân Cơ khẽ thở dài một tiếng rồi lại khoát tay bảo: "Tiếp tục đi, khi nào tìm được người mới thôi."
"Rõ." Vĩ Thành tuân lệnh quay người rời đi. Trên mặt tuyết hằn lại từng dấu chân của hắn. Không lâu sau, những dấu chân đó cũng từ từ mờ dần rồi biến mất.
Tuyết có dày đến đâu, trời có lạnh đến mấy cũng chẳng thể che đi được nỗi tương tư của chàng thiếu niên trẻ này. Ngày tháng trôi qua, còn có cái lạnh nào lạnh hơn lòng hắn?
Gió thổi tới, kéo theo chuyện hai năm trước ùa về. Cũng vào một hôm tuyết rơi dày, trời sương giá. Trong một gian nhà nọ, hương trà ấm áp dìu dịu thoang thoảng bên cánh mũi. Người đàn ông đứng tuổi ngồi đối diện Tử Huân Cơ chậm rãi rót trà. Vừa rót, ông vừa lên tiếng:
"Dạo này, phải chăng ta đã quá lơ là các con." Mỉm cười hiền từ, ánh mắt ông vẫn không rời khỏi chén trà trước mặt. "Cho nên giờ gặp lại, mới thấy xa lạ như vậy."
Tử Huân Cơ nghe thấy vậy thì chỉ im lặng. Tiếng nước trà như có như không mà chảy róc rách vào tận trong đáy lòng. Vĩ Thành đứng một bên nghe chuyện, trên tay còn bồng một đứa nhóc đã ngủ say.
Hơi nóng của trà lơ lửng, hai người ngồi mặt đối mặt. Tử Huân Cơ hiểu cha mình đang ám chỉ đến vấn đề gì.
"Thầy tin cũng được, không tin cũng được. Con năm nay ba mươi lăm tuổi, đã chết, cũng đã trùng sinh vào năm con mười bốn tuổi, tức hiện tại."
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông có phần dao động nhẹ, tuy nhiên thoáng chốc đã bình thường trở lại.
Vĩ Thành bấy giờ chỉ biết đứng một bên mà mắt tròn mắt dẹt. Điều hoang đường như thế ấy vậy mà lại phát ra từ miệng thiếu gia nhà hắn.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tử Huân Cơ lại nói: "Con chỉ muốn thầy biết, con vẫn là con của thầy."
Đang nhấc chén trà lên định uống một hớp, tay cha hắn bỗng khựng lại. Thế rồi, ông vẫn tiếp tục điềm tĩnh uống lấy một ngụm trà. Trà vừa vào miệng, vị đắng chát đã lan ra. Nước trà theo cuống họng trôi xuống, hậu vị ngòn ngọt, lòng ông cũng ấm áp lạ thường.
Đứa nhóc trên tay Vĩ Thành chóp chép cái miệng. Nó nói mớ:
"Con cũng vẫn là con của thầy."
Hơi trà chùng chình, quấn quýt mang hắn về với hiện tại.
Tử Huân Cơ vốn dĩ đã chết rồi. Hắn chết ở tuổi ba mươi lăm – một số tuổi không trẻ quá cũng không già quá. Trước khi chết, hắn đã chính tay kết liễu người anh em thân cận nhất của mình là Hoạ Minh Lam để bảo vệ thứ gọi là công lý. Mang danh diệt trừ cái xấu, nhưng ngày đêm lại nhớ thương người cũ dẫn đến tương tư. Tự trách tích tụ lâu ngày, thể xác lẫn tinh thần đều hao hụt. Dần dà hình thành bệnh nan y, cuối cùng hộc máu mà chết. Sau đó, hắn may mắn trùng sinh vào năm mình mười bốn tuổi với mong muốn mãnh liệt đó là được nhìn thấy người mình hằng nhung nhớ thêm một lần nữa.
Đời trước gặp được Họa Minh Lam phải chăng là do duyên phận? Y chẳng bao giờ đề cập đến chuyện trước đây. Chỉ biết trong lần đầu tiên hai người gặp mặt, y còn đang là một tên ăn xin đầu đường xó chợ, khố rách áo ôm, vừa đen vừa bẩn. Những tính từ bần hèn và đê tiện nhất đều được gán lên người y trong hoàn cảnh này.
Bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy xót xa. Tử Huân Cơ thật sự muốn tìm ra Họa Minh Lam nhanh nhất có thể để y không phải chịu khổ nữa. Nhưng... lãnh thổ Đại Lù bao la rộng lớn, gồm những mười hai phủ, trong mỗi phủ lại có từ ba đến năm châu. Riêng Duyệt Châu của bọn họ thôi đã có rất nhiều huyện khác nhau rồi, mà Hoạ Minh Lam chỉ là một tên ăn mày nhỏ bé trong hàng tỉ người. Hắn cứ tìm y mòn mỏi suốt hai năm ròng. Dẫu biết việc mình làm chẳng khác gì mò kim đáy bể, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.
"Anh Cơ ơi!"
Chất giọng như bị nghẹt mũi của một đứa nhóc từ đâu vang lên cắt ngang những dòng suy nghĩ bộn bề của Tử Huân Cơ. Ngoài sân, một cậu nhóc bảy tuổi với thân hình bé nhỏ cao chừng 3 thước 1 tấc ( khoảng 130 cm) đang đội tuyết chạy thục mạng vào hiên.
Tử gia có hai đứa con trai, đứa cả là Huân Cơ, còn đứa bé là Uy Vũ. Không hề kém cạnh anh trai, Uy Vũ chính là đứa con nhà người ta trong truyền thuyết. Với gương mặt thanh tú và sự dễ thương vốn có, cậu bé dễ dàng đánh gục được những bà chị hơn mình đến chục tuổi. Vừa mải mê phủi tuyết trên người, Tử Uy Vũ vừa nói: "Thầy bảo em gọi anh đến sảnh."
Bước xuống lan can, Tử Huân Cơ đưa tay dịu dàng xoa đầu đứa em trai. "Ừ. Anh biết rồi."
Tử Dao Đức là cha của Huân Cơ và Uy Vũ. Ông là hiệu trưởng của Chi Quy – một học hiệu chất lượng, vô cùng có tiếng tại Duyệt Châu. Song, đây cũng là nhà của Huân Cơ và Uy Vũ. Bên cạnh việc mở trường dạy học, ông còn rất tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, chính vì thế mà sau lưng ông là cả một khối gia sản khổng lồ. Có thể nói, ông là một doanh nhân thành đạt, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hiện tại, ông đang nắm trong tay vô vàn địa ốc. Hàng ngày, ông vẫn phải vận hành rất nhiều công ty với những chi nhánh lớn nhỏ khác nhau tỏa ra khắp các phủ của Đại Lù. Không những vậy, thương hiệu về các loại sản phẩm của ông hiện đã có mặt trên thị trường quốc tế.
Tử Dao Đức chính là một trong những người giàu nhất Đại Lù. Không vì bản thân giàu có mà sống xa hoa, ông sống một cuộc đời rất giản dị và thuần hậu như bao con người khác. Tiếng tốt về ông cũng dần lan xa. Là một con người chung thủy và sống có tình có nghĩa, từ lúc vợ qua đời, Tử Dao Đức vì quá đau khổ nên đã lao đầu vào công việc. Cả ngày ông đều bận bịu, thành thử không có thời gian nào để tiến thêm bước nữa. Đó chính là lí do ông ở vậy đến bây giờ.
Tử Huân Cơ chậm rãi đẩy cửa bước vào trong sảnh. Tuy bề ngoài mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng trông hắn vẫn mang một nét gì đấy rất trưởng thành và chững chạc.
Không rõ từ lúc nào, một người đàn ông đứng tuổi đã ngồi chờ sẵn ở trong. Người này mặc một chiếc áo giao lĩnh mang màu sắc nhã nhặn. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng ông ta vẫn là một mỹ nam mang trên mình nhiều nét đẹp riêng biệt, cả người đều toát lên khí chất bất phàm. Khuôn mặt này, khí chất này... không thể nhầm lẫn vào đâu được, đây chính là Tử Dao Đức.
Đưa tay cầm chén trà đang bốc hơi nghi ngút lên thổi vài hơi sau đó từ tốn uống một ngụm, Tử Dao Đức đặt chén trà về chỗ cũ rồi đưa cho con trai một bức thư.
"Đại hội thi đấu?" Tử Huân Cơ nhìn qua cũng biết đây chỉ là giấy mời giao lưu giữa các gia tộc của mấy người đứng đầu, thỉnh thoảng có hứng thì cho tổ chức.
"Ta biết con xưa nay không thích tham gia mấy thứ vô bổ này, nhưng năm nay tổ chức thi đấu... giải thưởng là Tang thầm(1)." Nghe đến hai chữ "Tang thầm", Tử Huân Cơ bèn hỏi nhiều thêm một câu:
"Vậy cây Tầm Tang(2) này..."
"Không sai, cây Tầm Tang này không phải loại bình thường mà là cây tằm cổ mọc trên đảo cấm. Nó hấp thụ linh khí trời đất, là thần dược có thể trị được bách bệnh. Mong là nó có tác dụng với Uy Vũ." Nhắc đến đứa con trai bé, giọng Tử Dao Đức trùng xuống ngay lập tức.
Tử Huân Cơ nghe đến đây thì đã hiểu ra vấn đề. Đảo cấm là một hòn đảo hoang ngoài khơi cách đất liền rất xa. Đó là nơi có linh khí dồi dào; sinh vật phong phú, đa dạng và phát triển rất mạnh. Tuy là một hòn đảo tốt, nhưng nó lại được biết đến với lý lịch không mấy trong sạch. Để đến được đảo cấm, người ta phải băng qua đại dương đen – nơi muôn loài thủy quái hung tợn ẩn mình. Đây là lý do lớn nhất khiến nhiều người ra khơi nhưng đều đã một đi không trở lại. Cho dù có may mắn đặt chân lên đảo được đi chăng nữa, thì cũng phải đối mặt với vô vàn mối nguy hiểm rình rập. Hòn đảo hoang sơ là nơi cư trú của rất nhiều loài quái vật. Chúng được nuôi lớn bởi linh khí trời đất, cho nên ác dữ vô cùng. Nếu đem quái vật trên đất liền ra so với chúng thì chẳng khác gì cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện. Người sống được trên đảo không phải cao nhân ẩn dật thì cũng là người có sức mạnh đáng gờm.
Để lấy được Tang thầm trên đảo cấm rõ ràng chẳng phải việc dễ dàng gì. Ấy vậy mà nay Đại hội thi đấu lại thưởng lớn như vậy... thật sự bất bình thường.
Chẳng đắn đo nhiều, Tử Huân Cơ quả quyết trả lời: "Con sẽ đi."
Ghi chú của chương 1:
(1) Tang thầm: quả của cây dâu tằm.
(2) Tầm Tang: cây dâu tằm.