Chương 1: Lời đốn vốn dĩ không thể tin
Slytherin đáng ghét.
Harry bực bội nhìn bóng dáng Draco cùng mấy đứa bạn của cậu ta đi xa. Mỗi ngày lũ người Slytherin cứ chực chờ ở trước cửa lớp hay trước cửa nhà ăn để dè bỉu cậu, chỉ vì cậu là người đánh bại được ai-cũng-biết-là-ai-đó. Nhưng thật ra lúc đó cậu vốn dĩ chỉ là đứa bé mà thôi, bản thân đánh bại thế nào cậu còn không nhớ hay biết gì cơ mà.
Mà tên nhóc nhà Draco thực sự thù dai. Không phải chỉ là không kết bạn với cậu ta thôi mà cậu ta thù đến giờ cơ à?
Đúng là lũ ngạo mạn.
Harry thở dài ngao ngán ôm chồng sách về phòng độc dược.
Sắp tới là lễ tình nhân rồi, nữ sinh trong trường không ngừng rục rịch trong nhà bếp, trong lớp độc dược, ngay cả việc giáo sư Snape đứng kế bên với vẻ mặt hầm hầm cũng không thể nào ngăn họ chế ra dược tình ái hay những viên kẹo mang mùi "chết chóc".
Ngay cả nam sinh cũng háo hức bật đèn xanh, liếc mắt đưa tình, mong bản thân cũng được chút tình ý vào ngày lễ. Harry thực sự không muốn hiểu tại sao phải nhận được kẹo của nữ sinh cơ chứ? Chưa biết chừng ăn xong còn chết ngất mấy tháng ấy chứ, dù sao cũng toàn nữ sinh con nhà phù thủy lâu đời, có bao giờ đụng tay vào bếp núc hay tự làm này nọ gì đâu mà.
"Harry, bồ biết tin gì chưa?" Ron kéo tay Harry khi vừa thấy cậu nhóc ngồi xuống, vẻ mặt thần bí liếc ngang liếc dọc rồi nhỏ giọng thì thầm.
"Bồ làm gì mà cứ lén la lén lút nhìn xung quanh vậy?" Harry khó hiểu.
"Nghe nói, trong trường có người chế ra dược tình ái ấy." Ron thầm thì.
"Không phải cái này ai cũng học rồi sao, chế ra thì có gì ngạc nhiên chứ?"
"Không, quan trọng là đây là dược tình ái cực mạnh, khác với bài chúng ta học là có thể chế ra thuốc giải, còn cái này thì không có, dính là dính luôn." Ron hưng phấn "Bồ nghĩ xem Harry, nếu đưa cho người bồ thích là bồ sẽ có họ mãi mãi."
"Nhưng, Ron, không phải nó chỉ phù hợp cho người lớn hơn sao? Chúng ta còn quá nhỏ, ai biết được yêu thích của chúng ta vốn dĩ chỉ là nhất thời?" Harry ngán ngẩm nhìn người bạn đang chìm trong mơ tưởng.
Ron đang bay bổng với cô bạn nào đó liền bị Harry dập tắt đi mất, cậu chán chường ừ hử vài tiếng rồi nằm dài ra bàn mặc cho mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán về lọ-tình-dược-công-hiệu-mãi-mãi.
Từ lớp học đến phòng tập trung, chủ đề của các học sinh đều xoay quanh mãi tình dược, có học sinh nữ cả gan cúp học đi tìm hiểu, học sinh nam cũng không ngoại lệ tìm cách tìm ra lọ tình dược có một không hai. Mà, đáng lo hơn, Harry đang phải trốn chạy khỏi nữ sinh các nhà vì họ không ngừng đưa socola cho cậu.
Harry được xem là Cứu Thế Chủ từ khi nhập học, là đối tượng của biết bao nữ sinh trong trường, độ nổi tiếng không kém Draco Malfoy nhà Slytherin. Chỉ khác là Malfoy vui vẻ nhận quà, còn Harry thì hận không thể biến mất vào ngày lễ này. Tuy Harry không ăn nhưng ai biết được các nữ sinh ấy bỏ bùa phép gì lên quà chứ, cậu không dại mà nhận lấy rồi dính chưởng đâu.
Harry cố gắng cắt đuôi, chẳng mấy chốc sau lưng cậu không còn ai cả nhưng bản thân Harry thì vô tình chạy vào Rừng Cấm, có lẽ do vậy nên không nữ sinh nào dám vào theo. Harry thở dốc ngồi nghỉ, định bụng đợi lát rồi chạy về phòng nhà mình, không hiểu sao đang yên đang lành thì nghe thấy tiếng hát ở đâu đó. Harry bật dậy, căng thẳng nhìn xung quanh, đũa phép ngay lập tức chĩa về hướng phát ra tiếng hát.
Harry bình tĩnh tiến lại gần. Mặc dù giọng hát du dương, say đắm lòng người nhưng Harry lại cảm thấy có mùi nguy hiểm, cả người cậu căng thẳng nhìn về phía hồ nước. Trước mắt là hình dáng nhân ngư xinh đẹp cùng đuôi cá óng ánh trong làn nước xanh, mái tóc dài xoăn xoăn ướt át, khuôn mặt kiều mị, đôi mắt nhằm hờ đang cất lên những lời ca dịu dàng. Nhưng, đối diện là Draco đang say mê nghe hát, khuôn mặt lộ rõ sự ngơ ngác, ánh mắt không có tiêu cự, tuy nhìn về phía trước nhưng vốn dĩ trong ánh mắt lại không có gì.
Harry thầm than không ổn.
Đúng là Rừng Cấm, có đủ mọi loại sinh vật. Đây là nhân ngư thích dùng giọng hát dụ dỗ người rồi kéo người xuống tận bể sâu trầm luân với nó. Không hiểu sao Draco ngu xuẩn này lại bất hạnh gặp được con nhân ngư duy nhất còn sống trong đây, không biết nên nói cậu ta may mắn hay xui xẻo đây.
Harry căng thẳng nhìn động tĩnh trước mắt. Trong lòng có hàng vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy không biết phải làm sao, khi cậu đang hoang mang thì thấy Draco đưa tay tính chạm vào nhân ngư, còn nhân ngư thì ngừng hát, chợt nở nụ cười chờ động tác của Draco.
Chết tiệt, Malfoy.
Harry cắn răng lao ra khỏi chỗ trốn, tay cầm đũa phép chỉ về nhân ngư, hét lớn:
Bombarda (bùa nổ).
Nhân ngư nghe động tĩnh liền quay về hướng Harry, vẻ mặt tái mét nhanh chống lẩn trốn xuống nước tránh cho bản thân bị trúng bùa chú, thần chú ngay lập tức làm lên tiếng nổ lớn ngay trước mặt Draco khiến cậu ta bàng hoàng, cả người bị đẩy lùi ngã ra sau, vẻ mặt ngơ ngác.
Harry chạy lại đỡ Draco dậy, nhanh chóng chạy ra xa khỏi hồ nước này.
Draco từ cơn bàng hoàng chợt hồi tỉnh lại, nhớ lại bản thân vừa bị nhân ngư dụ dỗ mém nữa cùng nó xuống hồ liền tái mặt, cả người tức giận run rẩy. Là người nhà Malfoy mà bản thân lại bị một nhân ngư ngu xuẩn thôi miên, truyền ra lại mất mặt, mà trớ trêu thay, người cứu lại là Harry Potter, cơn tức thật sự giờ nghẹn trong lòng, rất khó chịu.
Harry nhìn Draco đang tức giận, cậu thở dài lấy tay xoa xoa mi tâm, cả người mệt mỏi vỗ vai Draco.
"Tôi không nói với ai đâu, mà Malfoy, cậu làm gì mà xuất hiện trong Rừng Cấm?"
"Tao nghe nói có tình dược mạnh xuất hiện trong Rừng Cấm nên mới tò mò đi vào." Draco liếc mắt nhìn Harry.
"Gì chứ? Cậu cũng tin việc này cơ à? Cũng muốn có nó à?" Harry ngạc nhiên.
"Nam sinh trong trường ai mà không muốn, mày có bị ngu không Potter?" Draco trợn trừng mắt lên khó hiểu nhìn Harry.
"Được rồi, ai tung tin tình dược trong Rừng Cấm cho cậu?"
"Tao không biết, tối qua mơ thấy có người bảo vào Rừng Cấm sẽ có tình dược nên hôm nay tao mới vào."
"Chỉ mình cậu?"
"Không, ai cũng được nhận."
Harry bình tĩnh suy nghĩ. Nhớ lại tin đồn mấy ngày nay, nhớ lại những việc mọi người xôn xao cúp học đi tìm nhưng rồi lại quay về, còn nhân ngư và Draco. Chẳng mấy chốc Harry hiểu rõ, cậu thở dài bất lực, đưa tay đặt lên vai, chân thành nhìn Draco:
"Tôi hiểu rồi. Là do con nhân ngư bày trò, nó cố gắng tung tin đồn về tình dược, báo mộng cho mọi học sinh trong trường nhằm dụ họ ra Rừng Cấm để lôi xuống hồ. Nhưng trường chúng ta làm gì có ai can đảm vào Rừng Cấm cơ chứ, chỉ có tôi và cậu nên mém nữa đã xảy ra chuyện."
Draco ngạc nhiên rồi bực bội, thì ra bản thân suýt nữa bị sự can đảm của mình mà làm mất cái mạng nhỏ này.
"Đi thôi, đi nói với giáo sư, để lâu chuyện này không tốt." Harry quay người.
Draco chậm rãi theo sau. Cả hai ngay lập tức tìm đến giáo sư Snape và báo cáo mọi chuyện, được các thầy cô quan tâm, kiểm tra sức khỏe một hồi rồi thả cho về.
Cả hai im lặng đi trên hành lang, không một ai nói gì, vừa lúc Harry quẹo về hướng nhà của mình thì nghe tiếng Draco gọi lại:
"Potter, cảm ơn mày... đã cứu tao. Nhưng đừng tưởng bở tao sẽ làm bạn tốt với mày, nhớ lấy, tao sẽ luôn là kẻ thù của mày."
Harry buồn cười nhìn bóng dáng kia chạy mất. Cậu cũng chẳng để tâm cho lắm, dù sao mỗi ngày ở Hogwarts có đủ thứ chuyện, mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần để trong lòng.
Hôm nay, Hogwarts lại có thêm một lời đồn nho nhỏ.
Chỉ là, lời đồn vốn dĩ không thể tin.