711
12
1603 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 1: Thỏ nhỏ và Hàm Quang Quân


Thế giới song song, vạn vật đều có thể tu luyện.

Rừng trúc sau Vân Thâm Bất Tri Xứ...

Vân Thâm Bất Tri Xứ là nơi Cô Tô Lam Thị ngự tại. Vân Thâm Bất Tri Xứ sương mù ẩn hiện, ẩn sâu núi rừng,  có núi, có sông, phong cảnh hữu tình nên mới có tên là Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Rừng trúc ấy là tự nhiên mà có, một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc giao động, trút xuống một vài chiếc lá. Trên mặt đất, một đàn thỏ trăng tinh khiết chạy nhảy cùng nhau, vui đùa náo động. Giữa đám thỏ ấy là một chàng thiếu niên tầm 17, 18 tuổi, hắn mang một thân y phục trắng điểm hoa văn mây cuộn xanh lam, đôi mắt màu trà xinh đẹp, nốt ruồi dưới môi như ẩn như hiện. Hắn là Ngụy Anh tự Vô Tiện, là một con thỏ tinh tu luyện ngàn năm biến ảo thành người. Đang chơi đùa với lũ thỏ con bên cạnh, hắn chợt nghe thấy một tràng bước chân nhẹ nhàng vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Quen thuộc vì hắn nhìn y lớn lên lại xa lạ vì hắn biết y nhưng y không biết hắn. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, Ngụy Vô Tiện lẩm nhẩm tên y rồi biến ảo về nguyên hình:

- Lam Trạm...

Nguyên hình y là một chú tiểu bạch thỏ lông trắng, tai dài, mắt màu trà linh động, đuôi ngắn tròn một cục thật khả ái. Hắn trở về nguyên hình là vì không muốn gây sự chú ý cho y nhưng ai biết giữa một đám thỏ trắng chạy nhảy, ánh mắt y lại chỉ dừng trên người hắn. Đôi tay y to lớn, ngón tay thon dài, khớp cạnh rõ ràng, rất thích hợp đánh thất huyền cầm giờ đây đang nhẹ nhàng mà ôm lấy hắn.  Khoảnh khắc ấy, cả người Ngụy Vô Tiện đều thầm nghĩ:

- Thôi xong!

Hắn cố gắng muốn nhảy ra khỏi lòng y nhưng luôn không thành. Sau một lần thất bại, hắn đành bỏ đi cái ý nghĩ nhảy ra khỏi lòng y, thay vào đó là sự tò mò vô hạn.

Y mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ,  để hắn ở lại Tĩnh thất ít người lui tới của y. Hắn ngạc nhiên không hiểu vì sao y làm vậy nhưng sau đó ngay lập tức tưởng tượng ra một câu nói giải thích có vẻ rất hợp lý:

- Hắn muốn đem ta về nuôi nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi động vật.  Ai làm nơi này lắm quy tắc như vậy đâu chứ? Nhưng sao hắn lại muốn dưỡng ta? Chẳng lẽ hắn đối với ta có cái nhìn đặc biệt nên mới từ một đám thỏ chọn ra ta? Thôi kệ. Cứ xem tình hình đã rồi tính sau.

Lam Vong Cơ đưa hắn về tĩnh thất, cả buổi trời cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy hắn, vuốt ve bộ lông trắng như bông mà hắn vẫn luôn tự hào. Ngụy Vô Tiện nằm ngoan ngoãn trong vòng tay y, mặc kệ y làm loạn bộ lông của mình. Nhìn cái vẻ hai mắt muốn híp lại của hắn, liền có thể đoán tâm trạng hắn hiện tại như thế nào. Nội tâm hắn hiện tại cũng lười biếng uể oải chỉ nghĩ được một câu:

- Thoải mái quá đi mất.

Đương lúc hắn đang thoải mái hưởng thụ từng cái vuốt ve đều đặn của y thì tiếng bước chân vang lên nhè nhẹ, có tiếng người gọi y:

- Hàm Quang Quân, Tông chủ cho mời ngài tới Minh Thất.

Thỏ nhỏ Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng người liền ngay lập tức từ trên người Hàm Quang Quân nhảy xuống, đi tìm chỗ trốn. Khi ấy, hắn cảm thấy ánh mắt y dán tại mình, biểu cảm dường như có chút kinh ngạc vì độ linh tính của hắn. Ngụy Vô Tiện cười thầm:

- Lam Trạm a Lam Trạm, ta tu luyện cũng hơn ngàn năm rồi đó.

Tiếng người bên ngoài lại vọng vào:

- Hàm Quang Quân?

Lúc này y mới dời ánh mắt hỏi người hắn, chậm trãi đứng dậy mở cửa đi đến Minh Thất tìm huynh trưởng bàn chính sự.

Chỉ là y không hề hay biết, một khắc sau khi y bước ra, con thỏ nhỏ lại biến ảo hình người, lén la lén lút bước ra khỏi Tĩnh Thất, âm thầm đi theo y tới Minh Thất. Hắn cũng thành công tiến vào Minh Thất, núp yên một chỗ lắng nghe hai người nói chuyện

Minh Thất. 

Lam Vong Cơ đứng trước cửa nhẹ gõ vài cái, bên trong vang lên giọng nói ôn hòa. 

- Mời vào.

Y bước vào Minh Thất. Minh thất là nơi dạy học lại cũng là nơi bàn chính sự của y cùng huynh trưởng. 

- Vong Cơ, đệ tới đây.

Lam Vong Cơ không đáp lời nhưng vẫn chậm rãi tiến tới ngồi bên cạnh Lam Hi Thần.

- Cô Tô song bích ngồi cạnh nhau một ôn hòa nhã nhặn, một thanh lãnh nghiêm nghị, hai nhan sắc thần tiên ngồi cạnh nhau quả là mỹ cảnh nhân gian.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ trong đầu, lại nhanh chóng chú tâm vào câu chuyện của hai người

- Huynh trưởng có chuyện?

- Vong Cơ, dạo gần đây dưới núi phát hiện nhiều thi thể, đệ nếu có thời gian xuống núi xem xét một chút. Cũng lâu rồi đệ không xuống núi, đi một chút kết bạn mới cũng tốt.

Lam Hi Thần mặt mày ôn hòa, trên môi luôn có ý cười, lẳng lặng nhìn đệ đệ của mình nhẹ nhàng khuyên bảo. 

Lam Hi Thần biết, vị đệ đệ này nói ít,  mặt lúc nào cũng là một tràng người sống chớ lại gần, linh lực cao siêu, cầm kỹ lợi hại nhưng thực ra rất cô độc, rất thiếu tình thương. Thế gia đệ tử nhìn y chỉ thấy y cao cao tại thượng, không muốn lại gần. Lam Hi Thần vì điều này cũng rất sầu lo, vừa lo lắng vừa thương cho đệ đệ lại cũng chẳng có cách nào giúp y, chỉ có thể tận khả năng dành ra thời gian quan tâm tới y nhiều một chút. Lần này, không hiểu sao Lam Hi Thần có cảm giác đệ đệ sẽ gặp được người cùng y làm bạn.

Lam Vong Cơ đảo đôi mắt phượng qua nhìn huynh trưởng. Y tất nhiên hiểu lòng huynh trưởng đang nghĩ gì. Y vì hiểu nên cũng không nỡ cự tuyệt ý tốt của người trước mắt đành âm thầm đồng ý.

- Vài ngày nữa đệ sẽ xuống núi.

Lam Hi Thần nhẹ mỉm cười. Khuôn mặt hiển nhiên như đã dự đoán. Y biết tâm ý Lam Hi Thần chẳng lẽ Lam Hi Thần lại không biết tâm ý của y?

Mà thỏ nhỏ Ngụy Vô Tiện ở một bên nghe lén, nghe tới đây đã hiểu mọi chuyện, liền âm thầm trở về Tĩnh Thất.

Quay lại Minh Thất.

- Vậy đệ thu xếp một chút đi. Lần này đệ vẫn đi một mình sao?

Lam Vong Cơ lẳng lặng không đáp. Lam Hi Thần nhìn y không nói lặng lẽ thở dài.

- Được rồi Vong Cơ. Đệ trở về thu xếp chuẩn bị đi.

Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài. Y không phải không muốn cùng người khác săn đêm chỉ là y đã quen độc lai độc vãng rồi, thực sự không quen có người khác đi bên cạnh.  ( vâng, ngài vả mặt nhanh thôi mà)

Ra khỏi Minh Thất, y hướng về Tĩnh Thất của y. Dọc đường đi gặp một vài người, ai cũng cung kính chào y nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai nán lại quá lâu. Cứ như vậy đã nhiều năm, Lam Vong Cơ cũng không còn cảm giác gì nữa. Có lẽ cũng vì thế mà y mới luôn thấy độc lai độc vãng, cũng không nguyện ý muốn cùng ai kết bạn săn đêm.

Tĩnh Thất.

Lam Vong Cơ bước vào Tĩnh Thất. Y nhẹ nhàng đóng cửa lại. Với linh lực của y hiện tại, nếu y cố ý che giấu khí tức của bản thân cùng bước chân, ngoại trừ Lam Hi Thần cùng thúc phụ của y, khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ này cũng không có ai có thể nghe ra được.  Đặc biệt hơn là động tác của y cũng rất nhẹ nhàng. Có lẽ là do đã như vậy nhiều năm. Ai làm Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm trăm điều ngàn điều lại cấm ồn ào, cấm đi nhanh, cấm náo nhiệt đâu chứ.

Thế nhưng y lại lần nữa kinh ngạc trong ngày hôm nay. Bởi vì chú thỏ nhỏ kia tại lúc y vừa bước vào đã nhanh chóng xuất hiện, nhảy vòng quanh chân y giống như lấy lòng. Y chậm rãi cúi xuống, ôm chú thỏ nhỏ vào lòng, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve.

Tối hôm ấy, thỏ tinh Ngụy Vô Tiện được Hàm Quang Quân cao ngạo lạnh lùng trong lời đồn đút cà rốt cho ăn, lại được quang minh chính đại chiếm một chỗ trên giường mà hàng ngàn hàng vạn nữ tử tu tiên muốn nằm an an ổn ổn ngủ một giấc ngon lành. 

____________

Ai đó đi qua đây thì có thể dành thời gian nhớ tên tui xíu: Yên Hoa nha