Nó cứ chạy, mặc kệ hình ảnh người phụ nữ đó té ngã phía sau mình. Chạy đến khi chân bũn rũn, hơi thở gấp lên nặng nề, đầu óc mệt mỏi, mắt hoa cả lên. Nó không biết mình đã chạy bao xa. Hạ Vy chỉ chạy và chạy. Chạy mãi. Đến khi không còn sức chạy nữa, nó ngồi sụp xuống thở dốc.
Trời nhá nhem tối, phố thị lên đèn, ánh sáng chớp nhá nom vui mắt. Đây là thời gian con người xum họp với gia đình, sao nó lại phải lông bông như thế?
Cô gái trẻ đi khắp những con phố, dáng vóc yếu ớt chìm trong màn đêm. Bụng đói meo, tiền không có. Nó rúc trong một mái hiên co ro . Trời dần khuya, gió lạnh, nó chẵng còn gì ngòai bộ quần áo trên người.
Bên cạnh, gã ăn mày cũng co rúc trong đám giấy carton. Mưa tí tách chạy len trên mái hiên. Nó co gối trong một góc, bụng réo ầm ĩ. Mưa lạnh còn làm nó yếu ớt hơn, nó phải sống cuộc đời lang thang, vô định như thế sao? Nó nhớ cái giường của nó, nhớ cả bữa cơm nóng phưng phức ở nhà, nhớ bạn bè, thầy cô. Nó nhớ ba.
Lục kiếm thứ gì còn có thể xót lại trong túi quần, mắt nó sáng lên, đồng 5000 ngàn vướng lại trong túi, có lẽ nó quên lấy ra khi mang quần áo đi giặt. Và... còn một lá thư nhàu nhĩ. Là thư ba nó đã viết. Nó đã để quên lá thư đó trong túi suốt gần một tuần qua.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa từ ngọn đèn đường, Vy cố đọc từng chữ trên lá thư:
"Gửi Vy, con gái của ba,
Chắc con giận ba lắm. Ba đã đánh con, là lần đầu tiên ba đánh con. Ba quá nóng nảy. Con à, ba biết bắt nhận dì Xuân ngay bây giờ là một điều rất khó khăn. Nhưng con nên biết một sự thât mà ba mẹ đã giấu con rất lâu:
Ba mẹ đã ly thân từ lâu, chẳng còn chút tình cảm nào với nhau nữa. Vì con, cuộc hôn nhân này mới cố gắng gượng đến gày hôm nay. Ba mẹ muốn con có một gia đình như bao bạn bè, không muốn con tủi thân. Nhưng con hiểu cho ba, từ sau khi mẹ con mất. Dì Xuân đã thay thế vị trí một người mẹ chăm sóc cha con chúng ta rất nhiều. Vì sao trước kia , khi ba và dì chưa nói ra tình cảm của mình cho con biết, con lúc nào cũng cư xử lễ phép, ngoan hiền với dì?
Chỉ vì không muốn dì Xuân trở thành mẹ, con đã trở nên xất xược như thế à? Con làm ba thất vọng quá. Đứa con gái của ba, con là đứa con mà ba yêu thương nhất. Ba luôn muốn những điều tốt nhất dành cho con, tại sao con lại từ chối nó?
Dì Xuân yêu thương con như con ruột, điều này con rõ từ thời tấm bé mà, cón có thể mở rộng trái tim ra đón nhận dì một lần được không? Ba đã đi gần hết cuộc đời, chỉ mong có một gia đình êm ấm. Con hãy cho ba tọai nguyện ước vọng này. Chấp nhận dì đi con! Xem như là ba đang van xin con.
Con gái của ba, ba không biết nên nói thế nào với con nữa. Chỉ mong con hãy suy nghĩ thật kĩ, đừng xốc nổi, bồng bột nữa.
Ba yêu con,
Thân."
Nó đọc nước mắt, lá thư nhòe chữ vì những giọt lệ của ai đó đang tuôn rơi. Nó đã hiểu lầm ba, hiểu lầm dì. Tất cả là suy nghĩ trẻ con, độc chiếm của nó. Nó ân hận vì lời nói nặng xúc phạm đến dì. Đầu óc nó rối vò trong những suy nghĩ lũn cũn, đứt đọan. Hạ Vy ôm mặt rấm rứt. Bây giờ nó trở về được sao? Xấu hổ nào bằng!
Mưa tạnh, vài giọt nước mưa đọng trên tán cây, mặt đường loang lỗ nước.
Cô gái đáng thương tập tễnh bước đi. Phố vắng lặng, buồn xơ xác. Nó không thể về nhà. Nó là đứa trẻ hư hỏng. Nó không có tư cách trở về.
Cơn đói từ cái bụng dẹp lép cứ hành hạ nó. Xa xa, xe bán bắp nghi ngút khói của một người phụ nữ trung niên quyến rũ cái bụng đói meo của nó. Vy mua một trái bắp bằng đồng 5000 ngàn còn lại.
Nhòm nhoàm trái bắp nóng hổi. Nó cuốn chân trên ghế đá của công viên, cái vị bắp nóng ấm nóng sao trở nên nhạt nhẽo, vô vị thế này? Hết ngày hôm nay nó sẽ sống ra sao?
Tìm việc làm ư? Ai sẽ nhận một con bé như nó vào làm việc? Ước mơ trở thành bác sĩ của nó sẽ ra sao? Nếu như nó không quá nông nổi thì giờ đây nó đâu ra như thế.
Nó tự cười khinh rẻ bản thân. Nó ngốc nghếch và trẻ con quá, chắc giờ ba sẽ lo lắng cho nó lắm. Nó đang tưởng tượng vào thời khắc này, khi con người lao động đã về nhà nghỉ ngơi, đầm ấm bến gia đình thì ba nó phải rong ruổi khắp nơi để tìm nó.
Gió lạnh thổi vào người, nỗi ân hận day dứt không nguôi. Nó ngồi thu lu trên ghế đá công viên, sẽ là ngày thứ mấy nó phải ngủ ngoài đường trong khi nó nhà cửa, cha mẹ?
Bỗng, phía xa, một nhóm thanh niên khoảng 5, 6 người tiến lại gần nó. Toàn là nam. Ai cũng mặt mày bặm trợn . Họ tiến lại gần Vy hơn, đứng ngay trước mặt nó. Một tên trong đó kéo cánh tay nó đứng dậy:
- Cô em, sao khuya rồi không về nhà vậy? Em không có nhà sao? - Tên đó cười đểu, vuốt má nó.
Nó rùng mình, câm miệng lầm lì, cái lũ này muốn gây sự với nó .
- Sao cưng không trả lời? Cưng không có nhà thật sao? Hay là đi chơi cùng bọn anh đi! Chỗ này vui lắm! - Một tên trong nhóm đó lại sờ vào mặt cô gái, nó vùng ra cố giữ khoảng cách với bọn này.
- Chảnh thế? Thôi mà! Theo các anh đi! Anh không bạt đãi em đâu! - Tên đó giở giọng dụ ngọt, nó hừ lạnh, cười mỉa. Lũ chó heo này không còn việc gì làm sao? Dám đụng vào nó, nó cứ lặng câm, lì lợm như không màng tới.
Đám thanh niên cứ bước dồn về Hạ Vy, nó cứ bước lùi theo bản năng. Chân rón rén khởi động. Rất may, ba nó đã cho Vy học Nhu đạo từ lúc nó mới 5 tuổi. Tuy không phải là một cao thủ nhưng chuyện để đánh nhau với lũ này là không khó khăn. Điều ngại nhất là lúc này là bọn chúng quá đông, ai cũng ra vẻ giang hồ. Nói chỉ có một, sức lực hao tổn do bỏ chạy và đói. Nó đánh lại bọn này không?
Bọn chúng xông vào nó, sức mạnh khủng khiếp. Hạ Vy dùng sức lực cuối cùng vùng vẫy, vật những tên đang níu kéo nó, xô đẩy bọn chúng ngã chúi, co chân chạy thật nhanh. Bọn chúng kéo nhau đứng dậy đuổi theo nó. Nó khiếp đảm hét lên và cứ chạy. Nó chạy như ban sáng - cố gắng trốn chạy.
Chân nó mỏi rệu rã, tiếng kêu hét của bọn nhau niên vẫn bám theo nó. Nó cứ chạy, tiếng bước chân dồn dập theo sau nó. Đầu óc nó hỏang loạn cực độ. Những thước suy nghĩ vô thức ùa về chóang lấy tâm trí nó. Nếu giờ này nó đang ở nhà thì đâu có chuyện gì xảy ra. Mệt mỏi. Cô đơn. Ám ảnh. Tủi khổ. Lay lất. Nó chạy đến khi bản thân không còn đủ sức nữa, chân không nhất nổi lên, tâm trí xoay cuồng, mắt tối sầm lại. Nó ngất.
Trong bóng tối, hình ảnh một cô gái bé nhỏ nằm sóng sòai trên đất. Khóe mặt tuôn rơi thứ chất lỏng trong veo. Nó mệt lắm. Nó chỉ muốn ngủ. Nó thèm được ngủ trên tấm lưng vững chãi của ba như thơ bé. Nó thèm được nghe giọng nói dịu ngọt của dì Xuân. Nó nhớ tất cả.
------------------------------o0o--------------------------------
Cảm nhận mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong khoang mũi, Hạ Vy cựa mình khẽ nheo mắt. Ánh sáng trắng rọi trên trần nhà, lưng nó cảm giác thật êm ái . Nó đang được nằm trên giường. Nó mở mắt, cả người nó đinh nhức, vô lực như sắp vỡ vụn ra từng mảnh .
Đưa mắt nhìn căn phòng, cả sắc trắng rũ vào thị giác, nó đang ở trong bệnh viện sao? Ai đưa nó tới đây? Nghiêng đầu qua một bên, một con người đang dựa đầu vào giường của nó ngủ. Là dì Xuân. Trông dì cũng mệt mỏi, thất thần chẳng kém nó. Tại sao dì tìm được nó chứ?
Chợt, cánh cửa phòng bật mở, bóng người đàn ông bước vào. Vy nhắm nghiền mắt lại, cố vờ như vẫn đang ngủ. Nó biết đó là ba. Nó sợ gặp ba trong lúc này. Chắc ba đang rất giận nó .
Ba bước tới bên Vy, mắt nó càng cố dán lại chặt hơn. Ba ngồi xuống bên chiếc ghế bên cạnh, vuốt nhẹ tóc nó, cất tiếng âm trầm:
- Con tỉnh rồi phải không? Ba biết con đã tỉnh rồi nhưng ngại, không dám mở mắt. Con ngốc này, sao làm chuyện nông nổi như thế? Bất mãn gia đình là bỏ nhà đi sao? Con có biết là ba và dì lo cho con lắm không? Từ hôm con bỏ đi, dì Xuân bỏ ăn, bỏ ngủ cùng ba đi tìm con khắp nơi. Con thấy dì tiều tụy không? Còn con nữa, tại sao lại đi lang thang như thế? Con bị ngất trước nhà người ta do kiệt sức. Người dân thương tình đưa con vào bệnh viện, cũng may là bệnh viện này là nơi làm việc của ba. Con vừa nhập viện thì ba đã được thông báo. Con đã đọc lá thư đó chưa? Con hãy suy nghĩ chính chắn hơn đi. Ba chỉ còn con là người thân. Nếu con không thích dì Xuân thì ba đành chịu. Ba không muốn mất con. Vy của ba!
Nó nằm nghe, mi mắt cay xè, cổ họng đáng chát, cố gượng cho mình không bật lên tiếng nấc. Ba thở dài nhìn nó, ông lấy áo khoác của mình đắp cho dì Xuân rồi lặng lẽ ra ngoài.
Hạ Vy đưa tay bịt chặt miệng lại, mắt ướt đẫm. Nhìn sang dì Xuân vẫn đang ngủ, nó chợt thấy lòng xót xa. Mới một tuần mà trông dì gầy đi hẳn. Mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, mặt hóp lại, tóc rũ rượi. Dì vì lo lắng cho nó mới ra như thế sao? Nó tự dưng lại cảm thấy thương dì quá. Nó lại nhớ tới những lời nói xúc phạm dì lần trước. Nó đáng chết thật! Nó cứ rấm rứt ân hận.
Dì Xuân chòang tỉnh, ngước nhìn nó. Nó lau mặt đi, mắt ráo hỏanh. Mắt dì sáng lên, nhìn nó cười rạng rỡ:
- Con tỉnh rồi sao? Khỏe hơn chưa? Con muốn uống nước không? Cảm thấy trong người thế nào rồi? Để dì đi mua cháo cho con nhé! - Dì hỏi nó liên tiếp, gấp rút mừng rỡ, đôi mắt ngập tràn tia yêu thương trìu mến. Vừa nói, dì vừa vươn người đứng dậy, tiến tới bàn lấy cái cà-mên đi ra ngòai.
- Không cần đâu, mẹ, con không đói! - Nó cất tiếng lí nhí nhưng cũng đủ cho người trong phòng nghe. Nó cúi đầu, cắn cắn môi ăn năn:
- Con xin lỗi!
- Con... con... Vy ! Con vừa gọi dì là gì? - Dì Xuân xúc động nhìn nó.
- M..ẹ... - Nó run run gọi, lệ hoen mi. Dì Xuân cũng rưng rưng hạnh phúc. Vy vừa gọi dì là Mẹ.
- Con gái! Con chấp nhận dì rồi sao? Dì có nằm mơ không?
- Không! Mẹ! - Vy lắc đầu, rành mạch nhấn từng từ. Dì Xuân đáng là một người mẹ cao thượng của nó.
- Vy! - Dì Xuân ôm chầm lấy nó mà khóc, dì sung sướng như đang nằm mơ. - Qua hết rồi con à! Ngoan! Mẹ yêu con! Con gái!
Nếu có là mơ xin cho dì ở yên trong giấc mơ đó thêm chút nữa. Một chút để yêu thương. Nó cũng ôm lấy dì . Đã bao lâu rồi nó không cảm nhận được hơi ấm này - hơi ấm của tình yêu thương - hơi ấm của Mẹ.
Căn phòng trắng lạnh giờ ấm áp một tình cảm mẫu tử vừa hé nở, không gian khỏa lấp bởi cái ôm xiết hạnh phúc. Hạnh phúc bởi có người biết mở rộng trái tim để yêu thương .
Và có một nụ cười mãn nguyện đang dõi theo hai người phụ nữ yêu thương. Có lẽ, trong cái đêm se lạnh này lại mang lại cho ông một sự ấm áp kì lạ, sự ấm áp của lòng vị tha.
The end