bởi Đào's Raid

161
24
2030 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 2: Sai sót của quản trị viên


Anita đứng dậy cúi người chào tạm biệt rồi sải bước đi ra khỏi căn phòng ấy. Lofercy nhắc lại cho cha mình nhớ rằng chị gái của cậu vừa trải qua cuộc tình cay đắng với một tên đàn ông nhân loại, nên họ cần thông cảm với Anita dẫu cho cô đã hơi mất bình tĩnh. Nhưng Lofercy cũng có quan điểm giống chị gái, cậu không thể hiểu những suy nghĩ của cha nên muốn ông tự giải quyết hậu họa này. 


Người cha không hề khó chịu hay bực bội sau những lời trách móc của hai người con. Bọn chúng nói đúng về việc làm một vị thần mà anh luôn đưa ra những quyết định khó hiểu và gặp sai lầm không đáng có. Trong phòng ngoài anh ra vẫn còn một người phụ nữ nãy giờ im lặng không nói một lời, đó là mẹ của hai đứa Anita và Lofercy, cũng là vợ của anh.

 

“Em nghĩ sao Margaret? Nếu như em muốn trách cứ anh thì hãy cứ nói hết ra cho nhẹ lòng...”


Đến lúc này, người mẹ mới gật đầu một cái. 


“Có quát mắng giận dữ anh cũng không giải quyết vấn đề được. Bây giờ tất cả các thế giới dưới quyền quản lý của chúng ta đã bị gộp làm một nơi gọi là vùng Nhiễu loạn. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, em nghĩ chúng ta có thể làm như sau...” Margaret cười mỉm: “Đây là một cuộc trao đổi công bằng, chúng ta giúp Nguyễn Dạ Thu Thảo, đổi lại hãy để cô ta thay chúng ta giải quyết rắc rối ở vùng Nhiễu loạn này.” 

“Một mình Thu Thảo không thể đánh bại được hết kẻ thù trên thế giới, cô ấy cần học hỏi thêm rất nhiều.” 

“Em đâu nói là phải làm một mình. Đây là vùng Nhiễu loạn tức các thế giới đã nhập vào làm một, Thu Thảo không cần tự mình làm, chúng ta tìm thêm đồng minh cho cô ấy.” 


Người cha có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi ông nhanh chóng gật đầu mỉm cười hài lòng với quyết định của vợ. Quả nhiên anh không chọn sai người thích hợp với mình. Margaret tiến về phía anh vuốt nhẹ mái tóc bạch kim, hôn lên má anh như một lời cổ vũ. 

“Cố lên, quản trị viên vùng Nhiễu loạn, Velocity Ist của em!”


*** 


Ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ khiến Thu Thảo tỉnh ngủ. Nó kéo rèm mở cửa ra. 


Bầu trời trong xanh, những tia nắng sáng rực rỡ, muôn hoa đua nở, chim chóc bay lượn từng đàn... Thực ra thời tiết sáng ngày hôm nay đẹp thật nhưng cũng không đến mức ấy, có thể là do Thu Thảo vẫn còn ám ảnh với bài kiểm tra môn văn của kỳ trước thôi. Nhưng sau cơn mưa trời thoáng đãng một cách bất thường mà dự báo thời tiết bảo ít nhất phải mưa ba ngày nữa. Thu Thảo cũng không nghĩ nhiều, liền quay lưng đi xuống nhà ăn sáng.


Gia đình của Thu Thảo có ba thành viên, hai vợ chồng Nguyễn Văn Chính - Hoàng Bạch và một người con gái. Đôi khi Thu Thảo nó ngẫm thấy tủi thân, vì cả ba lẫn mẹ đều là những người tài giỏi và thành đạt nhưng mình thì học... rất kém. Nhà nó sống ở ngoại thành, ở tận huyện Sóc Sơn cách khá xa trung tâm thành phố Hà Nội. Tuy nhiên ngôi trường cấp ba Thảo đang theo học lại nằm trong địa phận quận Cầu Giấy. Để tiện cho việc học tập, cả năm lớp mười đa phần thời gian Thảo đều ở nhà trọ với một bạn nữ khác cùng khối, nhưng chủ nhà suốt ngày mặt nặng mày nhẹ rồi đòi tăng tiền điện nước. Cuối cùng, hết năm học thì nó dọn sạch đồ về nhà, năm tới tìm chỗ khác sau!


Cùng trong thành phố thủ đô của đất nước, Thu Thảo vẫn chẳng quen được sự khác nhau giữa các khu vực. Quê nó đường thông hè thoáng, thỉnh thoảng còn bắt gặp những cánh đồng lúa vàng óng cùng những hàng cây xanh trùng điệp khắp nơi. Nội thành thì hiện đại đấy nhưng lúc nào cũng xô bồ, chen chúc, chật chội, vật giá thì trên trời.


“Thời tiết hôm nay nắng vậy mà dự báo bảo là mưa.” Hết chán chường đủ thứ, Thảo chuyển sang than thở với mẹ trong lúc ăn sáng: “Nắng nóng vỡ đầu như thế, con chết mất thôi.”

“Ơ, nhưng dự báo nói trời nắng mà con?” Hoàng Bạch khó hiểu nhìn con gái, nhưng rồi bà lại mỉm cười cho qua: “Chắc con xem nhầm thời tiết hôm nào đó. Mà có sao đâu, mùa hè sẽ lại trôi qua nhanh thôi.” 


Thu Thảo bất ngờ, ngẩn người ra một lúc. Rõ ràng nó nghe đài phát thanh chứ đâu phải đọc mấy tờ báo lá cải. Vừa tối hôm qua nhà đài thông báo ba ngày nữa sẽ mưa to và đêm đệ cũng có sấm chớp đùng đùng. Chẳng nhẽ Thu Thảo chưa già mà thính giác đã kém. 


Trong lúc Thảo vẫn còn đang thơ thẩn, một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu: 

[Xin lỗi quý khách vì một số trục trặc, hiện chúng tôi vẫn đang cố sửa lỗi bug. Chúng tôi sẽ sớm khắc phục để mang cho quý khách trải nghiệm tốt nhất. 

Nhiệm vụ số một: Đi đến chung cư Vũ Thiên cách nơi này năm ki-lô-mét về phía Nam, bắt đầu từ công việc làm một cô người hầu xinh đẹp và cá tính.] 


Thu Thảo đứng phắt dậy nhìn ra đằng sau, đến mức phu nhân Hoàng Bạch cũng phải giật mình theo. Chắc chắn đây không phải là một giấc mơ và bản thân nó cũng không nghe lầm.

“C... Có chuyện gì thế Thu Thảo?” Hoàng Bạch thấy con gái hớt hải, bà cũng lo lắng theo. 

“Dạ, không, tại con nhớ ra... Mình để quên cái máy tính bỏ túi ở chỗ nhà trọ rồi...” Thu Thảo đành phải bịa bừa một lí do:  “Mà máy tính thì cũng hai ba trăm nghìn một cái là rẻ. Thôi, con bắt xe buýt tới đó lấy mẹ nhé. Tầm trưa chiều con về luôn ạ.” 

“Ừ, thế con đi đi. Nhưng nhớ cẩn thận đấy!” 


Không mất nhiều thời gian sửa soạn, nó mặc đúng một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò và mang theo túi xách để đựng tiền và điện thoại. Thu Thảo ngay lập tức bắt xe đi theo chỉ dẫn mình nghe thấy vừa rồi. Nhưng rõ ràng có gì đó không đúng chút nào cả... 


Thông thường khi ai đó xuyên không, linh hồn của ta sẽ ngay lập tức được trực tiếp đưa đến thân xác của nhân vật. Ai lại bắt xe buýt đi đến thế giới trong tiểu thuyết bao giờ? Nguyễn Dạ Thu Thảo vẫn cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, đây có phải triệu chứng căng thẳng hậu kỳ thi? Liệu nó nhất thiết phải đi gặp bác sĩ tâm lý?


"Hả, đó là thứ quái quỷ gì vậy?" 


Thảo không thể tin vào mắt mình. 


Ở ngay giữa lòng đường quốc lộ mà chiếc xe khách đang vẫn đang bon bon lăn bánh về đằng trước, bất chợt một lỗ đen lớn trong không trung hiện ra. Từ bên trong cái lỗ kỳ lạ này còn thoát ra những tia sáng màu đen tím... Thảo dụi mắt đến ba lần, tự nhéo tay mình để xem có phải mơ hay không, nhưng lỗ đen vẫn không hề biến mất. 


Kỳ quặc hơn, những vị khách khác trên xe có vẻ không một ai nhìn thấy thứ đó cả. Họ vẫn bình tĩnh làm việc riêng của mình một cách im lặng đến đáng sợ. Kể cả tài xế, ông lao xe thẳng vào cái lỗ và không có ý định dừng lại.

“Á...” Thảo ngồi thụp xuống, hai tay vẫn ôm chặt chiếc ô của mình vào trong lòng. 


Cũng không biết là may hay rủi, đúng đoạn đường này tài xế bất chợt cua gấp. Vậy nên mọi người trên xe không quá ngạc nhiên khi bỗng dưng Thảo hoảng sợ. Một người đàn ông gần đó chìa bàn tay ra với lòng tốt muốn kéo nó đứng lên. 

“Có sao không cô bé? Ha ha, thanh niên bây giờ nhát thế cơ à? Mau đứng dậy đi, nói cho cháu biết ngày xưa bác còn là đội trưởng đội đua xe đấy...” 


Lúc này, Thảo mới lấy lại tinh thần và ngẩng đầu lên. Điều kỳ lạ là dù cho đã đi qua cái lỗ đen kỳ quặc đó nhưng mọi người vẫn an toàn và chiếc xe cũng không có bất cứ dấu hiệu gì của việc gặp tai nạn cả. Thảo ngượng ngùng đứng lên cảm ơn ông bác rồi ngoảnh về phía cuối xe, nơi có thể nhìn thấy khung cảnh phía sau thông qua cửa kính trong suốt. 


Cái lỗ đen vẫn còn ở trên đoạn đường ấy. Phía bên kia lại là một nơi giống như thế giới bình thường chứ không phải là cõi chết như những giả thuyết về hố đen vũ trụ. Trải qua việc đọc tiểu thuyết và xem phim ảnh quá nhiều, Thu Thảo đã lờ mờ nghĩ đến những câu chuyện kinh khủng... 

[Thông báo mới: Chúc mừng Kí chủ đã phát hiện Cánh cổng đầu tiên ở Thế giới Nhiễu loạn. 

Mở khóa: Bách khoa toàn thư Nhiễu loạn, hãy ấn vào để xem thông tin chi tiết!] 


Không thể ngờ, cái Hệ thống bí ẩn chết tiệt đêm hôm qua đã quay trở lại để chứng minh cho Nguyễn Dạ Thu Thảo thấy vị quản trị viên này không chỉ biết hack máy tính mà còn có thể đưa Hệ thống vào ký sinh trong linh hồn vật chủ, giống như những cuốn tiểu thuyết. Trước mặt nó chính là Chibi xanh, linh vật hoạt hình xuất hiện trên màn hình máy tính đêm qua đang bay lơ lửng.


Hai bàn tay run rẩy bám chặt vào cán của chiếc ô đang cầm theo mình, đến lúc này Thu Thảo thật sự rất sợ hãi. Đảo mắt quanh xe một vòng và giờ thì Thảo càng chắc chắn là không có ai trên xe nhìn được sinh vật trí tuệ nhân tạo mà mình đang thấy, dẫu cho có gào thét lên thì mọi người cũng chỉ nghĩ là huyên thuyên. Thu Thảo đành phải hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh trước, dù sao thì mình cũng có kinh nghiệm đọc mấy cuốn tiểu thuyết thể loại này rồi. Có xuyên đến thế giới tiểu thuyết "Người em gái" thì cũng chẳng có gì to tát vì đây chỉ là một cuốn truyện tình cảm nhiều chàng trai thích một cô gái, Thảo dần cảm thấy tò mò về Hệ thống này nhiều hơn, bèn chọn ấn vào “Bách khoa toàn thư ảo”. 


Vào giây phút ngỡ tưởng mình có thể gặp mặt những chàng trai tài năng và quyến rũ của nhà họ Dương trong nguyên tác, một dòng chữ màu đỏ chót hiện lên trước mắt nhưng lại khiến cho nó lạnh hết cả sống lưng...


[Chào mừng bạn đến với vùng Nhiễu loạn, thế giới mới được kết hợp làm một từ sáu thế giới cũ. Nhấn vào để xem chi tiết!]


Thì ra việc thế giới xung quanh thay đổi một cách bất ngờ, đến thời tiết cũng chuyển từ mưa sang nắng đều là có ý đồ hết. Cái Hệ thống chập mạch chết tiệt, ngươi đã gộp thế giới của ta với thế giới trong tiểu thuyết Người em gái vào làm một rồi. Không chỉ có thế, lại còn thông tin về bốn thế giới khác vẫn chưa được mở khóa. Thần kinh nhà ngươi có ổn không? Có biết hậu quả của việc gộp sáu nền văn minh khác nhau lớn đến mức nào không vậy hả?

Truyện cùng tác giả