0
0
2846 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 3: Tại mưa thôi mà


- Này! Này! - Dương Linh muốn phát hoảng. Cô cố phản kháng anh chàng đó. Thật kì lạ, con trai Nhật Bản tùy tiện thế này ư?
Mặc kệ cô lúng túng, anh ta cứ kéo đi nhanh nhất có thể. Họ dừng lại trước một hiệu sách, cứ thế vào thẳng bên trong. Vài người nhìn cô, Shinjo chẳng để cô kịp nói chỉ buông tay khi đẩy cánh cửa. Shinjo mở tủ lấy khăn và áo, cô vẫn đứng ngay cửa. Lúc này anh ta cởi áo ném lên ghế.
- Ơ... khoan... khoan... đã... - Dương Linh đỏ mặt, cô quay người đi. - Sao anh lại thay áo trước mặt con gái thế?
Chiếc sơ mi trắng ướt sũng nằm vắt vẻo trên ghế. Cô ngại như vậy mà hắn cứ nắm tay kéo vào.
- Nè, mặc áo đi! - Cô nhăn mặt, chắc tên này bị hâm. Căn phòng khá rộng, bàn ghế đầy đủ thiếu mỗi TV. Shinjo ngồi xuống, cài cúc áo lại và bắt đầu sửa điện thoại. Cô tranh thủ nhìn quanh, chỗ này giống phòng tập võ hơn. Trên giường có cả một thanh kiếm Nhật, điện thoại di động nằm la liệt dưới sàn. Tấm bình phong che góc nhỏ căn phòng, nhiều thứ khá kỳ lạ.
- Xong rồi!
Shinjo đưa điện thoại cho cô, anh ta giỏi thật. Vừa đón lấy nó thì anh ta lôi ra luôn một hộp chocolate đưa cho Dương Linh.
- Nếu không thích, cô có thể tặng ai đó... - Shinjo bảo. Trông anh như muốn tống nó đi thật nhanh vậy.
- Ơ... - Dương Linh ngớ người. Anh ta tặng quà hay nhờ bỏ đi giúp vậy!
- Cho cô mượn ô nè! - Miệng nói tay làm, Shinjo không để Dương Linh có cơ hội nói thêm điều gì cả.
- À, cảm ơn anh! - Cô bật ra tiếng cuối cùng. Hy vọng thế, nhưng...
- Còn nữa... - Shinjo chỉ xuống sàn.
- Hả? - Dương Linh mặt mày tái mét. Cô lùi lại đằng sau.
- Đừng mang giày cao gót, nó hại chân cô đấy!
Shinjo chốt câu cuối, anh ta đóng cửa lại. Dương Linh hai mắt mở to, cô chẳng biết biểu lộ thêm cử chỉ nào hết.
- Ơ?
* * *
Cơn mưa tạnh hẳn, Akiko vừa mở cửa ra thì Dương Linh về tới.
- Sao cậu ướt quá vậy?
- Không đến nỗi đâu! - Dương Linh ngồi xuống. Akiko nhìn cái ô thì tỏ vẻ ngạc nhiên, đủ biết cô nàng sẽ hỏi gì. Dương Linh thở dài, không đến chỗ bác sĩ Watase lại vào nhà Shinjo.
- Chuyện gì nữa đây?
Akiko gặng hỏi, Dương Linh liền chìa hộp choccolate ra. Cô bắt đầu kể, Akiko im lặng nghe một cách chăm chú.
- Cậu thấy sao? - Dương Linh hỏi.
- Chả trăng sao gì, ý tớ là chỉ có một vấn đề tớ muốn hỏi lại cậu thôi! - Akiko khoanh tay trước ngực, cô nàng nghiêm túc nhìn Dương Linh.
- Gì?
- Linh, cậu có nhìn thấy Ishino thay áo không? Tớ muốn đính chính lại! Cậu "tận mắt" thấy hả? - Dương Linh gật đầu. Akiko bỗng trợn mắt lên, mấy mẩu chocolate văng xuống sàn, cô nàng ho sặc sụa.
- Cậu làm tớ chết cười đấy! - Akiko ôm bụng. - Nếu tính cho kĩ cậu gặp Shinjo mấy lần nhỉ? Thêm lần này là năm rồi! Cậu biết Saiko tốn bao nhiêu công sức chinh phục anh ta chưa? Chả bằng cậu!
- Đừng đùa nữa, Akiko! Vụ này làm tớ oải quá! - Dương Linh nằm phịch xuống giường nhắm mắt lại. Hình ảnh Ishino Shinjo đứng dưới mưa chợt hiện lên, anh ta thật lạ. Ánh mắt chứa đựng nhiều điều khó hiểu, nó mơ hồ như sương mù trên núi.
* * *
Dù sao cũng phải trả ô!
Cô tự nói với chính mình, Akiko lót tót chạy theo sau. Dương Linh đến trước hiệu sách, rồi gõ cửa phòng Shinjo.
- Cạch!
Cánh cửa từ từ hé mở, Shinjo chậm rãi bước ra. Anh ta không mấy ngạc nhiên trước cuộc viếng thăm bất ngờ này. Hầu như cuộc sống của anh cứ quanh quẩn bên mấy vị khách không mời.
- Cảm ơn anh! - Dương Linh cúi chào thật nhanh để mau rời khỏi cái chốn đó. Vẻ đẹp của Ishino Shinjo thật đáng sợ! Cô e mình giống như Saiko thì nguy!
- Nè, cô... - Shinjo cất tiếng gọi. Rõ ràng anh ta chẳng để cô đi.
Dương Linh quay lại, không nhìn vào mặt Shinjo, cô đã học cách lịch sự của người Nhật khi ở đây. Sẽ tốt hơn thế song cái gã Ishino này rõ ràng buộc cô làm toàn điều ngược lại.
- Hôm nay cô rảnh không? Chúng ta gặp nhau mấy lần rồi nhỉ? - Nói đoạn Shinjo đeo ba lô rồi đóng cửa lại. Dương Linh còn ấp úng thì anh ta bước tới.
- Đi thôi!
- Hả?
Ngoài dự kiến, Shinjo tiện thể nắm tay cô ra phố. Anh ta khiến cô chạy bở hơi tai.
Gì chứ? Anh tùy tiện quá vậy?
- Nè! - Dương Linh cố lôi bàn tay mình ra, Shinjo chỉ cười. Nhìn anh ta cứ như chả có chuyện gì. Cô ước ao đấm anh ta vài cú.
Shinjo ngồi xuống, trước mặt họ là bờ sông đẹp tựa tranh vẽ. Cô còn giận, cứ thế im lặng nhìn anh.
- Ngồi đi! - Shinjo phủi bụi trên ghế. Cái vẻ lịch sự đó cũng không tệ.
Chẳng phải vì sợ Shinjo mà cô ngồi, anh ta quá mạnh. Cô không thể kháng cự nổi sức lực của một chàng trai dù bề ngoài khá gầy và có phần yếu đuối.
- Cô thấy hơi thở của dòng sông không? - Shinjo bất giác hỏi. Đôi mắt lơ đãng thật lạ lùng.
Đồ thần kinh! Dương Linh nheo mắt, cô tức khí quá chừng.
- Người Trung Quốc hay thả đèn lồng xuống sông trong lễ hội hoa đăng. Cô thích lễ hội không? - Shinjo hỏi, hai mắt anh như chìm vào một nỗi buồn nào đó. Dương Linh không thể nào hiểu hết. Có lẽ khi sang Nhật Bản du học, tình cảm quê hương đã hằn sâu tâm khảm. Nó làm cô luôn da diết về dư vị xa xăm.
- Một ít thôi, ngày Tết, lúc gia đình quay quần bên nhau đón năm mới.
- Gia đình cô vui quá nhỉ? - Shinjo nói một cách ganh tị.
- Phải! Chẳng gì hạnh phúc hơn thế! - Dương Linh thở phào. Thế là cô lại hồi tưởng quê nhà Việt Nam, nhớ ngôi nhà bé nhỏ, nhớ vòng tay mẹ hôm nào.
- Đó là cuộc sống sao? - Shinjo tiếp tục những câu hỏi quá vô tri. Cô nhìn anh, nét mặt hơi buồn. Gã con trai này kỳ lạ lắm.
- Xin lỗi! - Shinjo lấy trong ba lô ra chai thuốc, anh ta uống ngay sau đó. Kì thực sự thay đổi chóng vánh như một hiện tượng lạ, Dương Linh chẳng thể đuổi kịp cảm xúc kia.
- Muộn rồi, tôi về đây! - Shinjo đột ngột đứng lên.
- Anh bệnh hả?
Dương Linh nhướng mày. Kiểu như cô đã đoán trúng vậy nhưng Shinjo vội cất bước đi ngay. Dương Linh nhìn theo bóng Shinjo, giá mà cô nhớ đến sự tồn tại của Akiko thì tốt biết mấy. Chưa hẳn Akiko sẽ hỏi đủ thứ bù lại bên nhà Shinjo có cái để nói hơn. Vừa tới hiệu sách, Shinjo cất tiếng gọi:
- Cháu về rồi ạ!
Anh vào phòng, ngồi hẳn xuống ghế cùng con người mệt mỏi. Mấy vỉ thuốc còn nằm trong tủ áo, nó rơi ra khi anh mở cửa. Shinjo nhìn chốn giang sơn của mình, cơm canh dọn sẵn, cậu chỉ có mỗi việc ăn thôi.
Nakamura lại hành động sao?
Đầu óc quay cuồng suy nghĩ, cơn đau đầu lại kéo đến nhanh chóng, Shinjo nằm quật xuống giường. Bên ngoài, giọng Higashi lanh lảnh vang vọng.
- Cháu đến đây!
- Higashi hả? - Ông chủ hiệu sách đẩy cặp kính lên nhìn cho rõ. Lúc này, Higashi nhào tới nũng nịu với ông ấy.
- Chú không phiền nếu cháu ngủ lại đây chứ?
- Ơ... có thể... nhưng mà... - Ông chủ hiệu sách nói chưa hết câu thì Higashi chạy ngay vào phòng Shinjo.
- Shinjo! Cậu đâu rồi? - Higashi nhìn khắp phòng, cuối cùng đến cạnh toilet.
- Tớ đây! - Shinjo nói.
- Chocolate đâu, tớ không tìm thấy? - Higashi căng thẳng hỏi. Shinjo vừa đẩy cửa bước ra, anh lên giường trùm chăn kín mít!
- Shinjo? - Cái vẻ khó hiểu hiện diện trên mặt Higashi. Thật sự anh ta đã quen với sự thờ ơ này. Có điều trông Shinjo cứ khác lạ làm sao.
- Higashi! - Shinjo ló đầu ra, anh phiền đến nỗi không sao chịu được. - Ở trong tủ, mọi thứ đều trong tủ! Cậu tự tìm đi!
Higashi bật cười thích thú, cậu mở tủ ra thì thấy mấy viên thuốc của Shinjo lại rơi xuống.
- Shinjo, cậu đau đầu à? - Higashi quay sang, giọng khá lo lắng. Shinjo mặt mày bần thần, anh gật đầu mệt mỏi.
- Ừ!
Higashi cầm thuốc lên xem, căn phòng chợt yên tĩnh.
* * *
Rốt cuộc hộp chocolate vẫn nằm ở phòng trọ Dương Linh, Akiko ăn gần hết. Điều kỳ lạ của bạn thân gây lo ngại cho Akiko. Mặc dù Saiko thích Shinjo nhưng chỉ đơn phương.
- Akiko, đừng nhìn tớ theo kiểu đó chứ? - Dương Linh khó chịu ra mặt.
- Tớ thấy trường hợp này của cậu không bình thường chút nào! Mà hắn biết tên cậu chưa? - Akiko vuốt cằm nghĩ ngợi. Xem ra cô nàng đang trổ tài chuyên gia tâm lý cũng nên.
- Tất cả đều không! Gã Ishino Shinjo đó bị sao ấy? - Dương Linh chỉ tay lên đầu.
- Hay nha! Tớ muốn khám phá rồi! Tối nay chúng ta đi mua sách nhé! - Akiko nháy mắt tinh nghịch. Điều đó khiến Dương Linh há hốc miệng, chẳng nói thêm gì được.
* * *
Akiko quả đáng sợ! Dù Dương Linh tuyên bố không đi nhưng bằng mọi sự lôi kéo, cuối cùng họ có mặt tại hiệu sách.
- Chào chú ạ! Bọn cháu muốn mua sách!
- Ờ... cứ tự nhiên!
Akiko cười tít mắt, Dương Linh thở dài ngao ngán. Cô nàng Akiko lựa sách gì chứ, toàn theo dõi trai thì có!
- Saiko kìa! - Dương Linh thì thầm.
- Tớ biết! - Akiko bình thản bảo. - Cậu ấy thường trực mà!
Dương Linh cảm giác hơi ớn lạnh, Akiko sắp làm gì vậy trời!
Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, Shinjo từ ngoài bước vào, người đầy mồ hôi. Giống mọi lần, anh mở cửa và đóng lại. Mấy cô gái nhìn anh chăm chú.
- Linh, đừng để Saiko thấy bọn mình! - Akiko ngồi thấp xuống. Hai cô lấp ló bên kệ sách. Cũng phải thôi, gặp Saiko khó nói chuyện hơn.
Gần chín giờ, bọn con gái về hết còn hai cô nàng. Akiko lại quầy.
- Cháu mua quyển này ạ! - Đợi ông ấy đưa tiền thừa Akiko bắt đầu hỏi.
- Anh chàng lúc nãy vào đây là bạn bọn cháu ạ! - Akiko nháy mắt nhìn Dương Linh. - Cậu ấy là cháu chú ạ?
- Cũng không hẳn thế! Cậu ấy tạm thời tá túc thôi! - Ông chủ thật thà đáp.
- Cảm ơn chú ạ! Bọn cháu xin phép!
Dương Linh chau mày, Akiko điều tra cái gì thế? Lẽ ra nên tìm cách giúp Saiko mà hình như không phải vậy!
* * *
Không ngủ được!
Dương Linh bật dậy, cô khó chợp mắt. Tại uống cà phê thôi. Thật bực mình! Cô nhẹ nhàng xuống giường, Akiko ngủ quá ngon lành, cô không tiện mở đèn, bên ngoài khá lạnh. Ánh sáng đèn đường thật ảm đạm. Đêm khuya không bóng người, đường phố trống trơn. Nửa tiếng trôi qua, chắc thế, trên đường có một người đang đi. Chuyện gì đó đã xảy ra, người đó loạng choạng ngã xuống đất. Cô nhìn chăm chú, có thể mười giây! Đôi cánh thiên thần xuất hiện.
- Gì vậy nè?
Dương Linh sửng sốt. Cô lấy áo khoác chạy ra ngoài. Đôi cánh như có ma lực khiến cô hành động, khiến cô phải chầm chậm đến gần.
- Ai vậy? - Dương Linh bấm bụng, người đó cứ ôm đầu cùng vẻ mặt đau đớn.
- Đừng nói là... - Cô thử chạm vào vai áo. - Chúa ơi! Ishino!
* * *
- Cháu quen cậu ta hả?
Bác sĩ Watase giở cặp kính ra nhìn Dương Linh. Dĩ nhiên cô không muốn ra đường đêm khuya thế này, chỉ là Shinjo ngã gục trong vòng tay cô. Anh ấy bất động.
- Đây là thuốc cậu ta hay uống hả? - Bác sĩ đưa cô xem thử. Dương Linh tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô đáp:
- Cháu không rõ, cháu thấy nó có một lần!
- Trong túi áo toàn thuốc đau đầu. Tình trạng này chắc đã lâu. Hãy khuyên cậu ta đến bệnh viện ngay khi có thể! - Bác sĩ kéo cặp kính xuống, ông ấy hẳn suy đoán ra điều gì đấy.
- Cậu ấy bị sao thế ạ? - Cô nghi ngại hỏi dồn.
- Trước mắt chờ cậu ta tỉnh đã!
* * *
- Linh, đêm qua cậu đi đâu thế? - Akiko dụi mắt thức dậy. Cô ấy có cả một đêm ngon giấc mà nên đâu biết bạn thân mình gặp vấn đề gì.
- Tớ bị thiên thần ám ảnh! - Dương Linh  buột miệng bảo.
- Sao cơ? - Akiko suýt nhảy dựng lên.
- Tớ nghiêm túc đấy!
Dương Linh mệt mỏi, cô không biết cái quái gì đang diễn ra với mình. Đôi cánh thiên thần? Sao có thể được chứ? Nó luôn lẩn quẩn quanh Shinjo vừa hiện hữu vừa siêu nhiên. Chắc điên mất thôi!
* * *
Shinjo che mắt lại vì chói, người cậu đau ê ẩm.
- Tỉnh rồi hả? - Bác sĩ dẹp vội cái ống nghe sang bên. Vừa trông thấy Watase, anh bật dậy.
- Lại là ông!
- Cậu nghĩ ai chứ? - Watase ngồi xuống khám cho anh. Ông ấy trông kiên nhẫn hết mức. - Vào viện đi! Cậu không ổn đâu!
- Vô ích thôi! - Shinjo vớ tay lấy áo khoác, Watase liền chặn lại.
- Nhớ lại đi! Nếu không có cô gái đó thì e cậu chẳng nói chuyện được như bây giờ đâu!
- Kệ tôi đi! - Shinjo lạnh lùng rời khỏi, Watase chỉ biết lắc đầu.
Shinjo lang thang ngoài đường, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua mấy sợi tóc óng ánh của anh, thật lung linh và kỳ lạ. Anh nhìn phía trước, Higashi đang đến, vừa kịp để anh thoát khỏi cái vòng tay cực vô tư của Higashi.
- Shinjo! - Higashi thích thú reo lên như đứa trẻ. Có vẻ cuộc sống cậu ta không thể nào thiếu được Shinjo, bởi lẽ nó sẽ trở nên tẻ nhạt và vô vị.
- Đừng gọi tớ nữa! - Shinjo cố kiên nhẫn. Trông anh thật khắc khổ đầy sức chịu đựng. Chuyện này đâu phải ngày một ngày hai. Cái đuôi Higashi bám riết khiến cuộc sống anh đầy sắc màu hơn. Thật sự vậy!
- Tại sao chứ? - Higashi đưa bộ mặt ngây thơ ra hỏi. Vừa hay anh chàng cũng muốn khoe Shinjo vài thứ khác nữa.
- Không thích!!! - Shinjo gằn giọng. Sự bực bội đang dâng lên, ấy vậy Higashi vẫn vui vẻ chỉ vào mũi anh.
- Nhưng tớ thích!
Shinjo đập tay lên trán, thật hết nói nổi cái tên Higashi này. Lẽ ra anh nên đi đường khác.
- Đi mua choccolate với tớ! - Higashi khoác vai Shinjo rồi cười ngây ngô như chẳng nghe thấy điều gì.
- Cậu tự đi mà mua! - Shinjo tiếp tục chịu đựng.
- Nhưng Namiko không bán cho tớ! - Higashi vò đầu vò tai thật tội nghiệp.
- Cậu đi cửa hiệu khác ấy! Việc gì phải tiệm Namiko? - Shinjo bực mình tới nổi giọng cũng run rẩy lên.
- Tớ thích chỗ đó thôi Shinjo! - Higashi nài nỉ, cái giọng bỗng õng ẹo như con gái.

- Cậu... - Shinjo nhăn mặt, một cơn đau nhói trong lồng ngực khiến anh choáng váng.