0
0
2049 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 4: Cứ gọi là sao?


Tên của tôi là Dương Linh, tôi là du học sinh đến từ Việt Nam. Một đêm tôi chợt mơ thấy thiên thần.
Khi gặp Shinjo, cảm giác thật mơ hồ, có thể quen dù chưa gặp lần nào. Cho đến khi Angelus xuất hiện...
Dương Linh đóng nhật ký lại, Akiko vẫn ngủ say. Cô ấy mơ gì mà mỉm cười hoài. Thật là...
Ishino Shinjo, cái tên nghe thú vị lắm. Cô bỗng nhớ đến đôi mắt anh ta, sự hài hòa hoàn hảo khi mái tóc nâu đen rũ qua gương mặt góc cạnh đó, vừa giống người phương tây lại tựa như nhân vật bước ra từ trong truyện. Cô khẽ cười cùng suy nghĩ ấy, gió lạnh thổi rì rào, mấy ngôi sao lấp lánh đến huyền diệu. Điều gì đó lạ lùng xen lẫn suy nghĩ của cô, giống như mây trên trời, trăng, sao, mọi thứ khi mờ khi tỏ. Cô nghe tim mình đập, chắc lần đầu tiên thôi, có bao giờ chú ý nó đâu. Cảm giác gặp Ishino Shinjo...
Điều mà cô đọc trong ánh mắt anh ta, suy nghĩ chủ quan nhưng chắc chắn!
Một là anh ta đang mang nỗi buồn nào đó.
Hai là anh ta cô độc.
Ba là anh ta gặp vấn đề sức khỏe.
Dương Linh ngán ngẩm thở dài, cô đứng bên ngã tư vệ đường. Akiko về quê rồi, cũng buồn thật. Mẹ cô chắc nhớ cô lắm đây, không lâu đâu, hai năm nữa cô lại về.
- A lô, tớ nghe nè! Ừ, được rồi! Đừng lo, tớ ổn! Nè! Con nhỏ này, cúp máy giữa chừng! - Cô cằn nhằn chiếc điện thoại, trông vừa đáng yêu lại buồn cười.
- Này, Linh!
- I... Ishi... - Cô lắp bắp nói vì cái gã đó chẳng biết từ đâu chui ra, hắn chạy như ma đuổi rồi nấp sau lưng cô. Dương Linh nhíu mày, lúc ấy Higashi cũng lượn lờ nhìn quanh, cậu ta mất hút sau ngã tư.
- Ra thế? - Dương Linh nhìn Shinjo, anh ta trốn Higashi khổ sở quá! Mệt thở không ra hơi, bộ dạng khỏi phải nói.
- Không ngờ gặp anh ở đây! - Cô định đi thì hắn nắm tay cô lại.
- Nè! - Dương Linh trừng mắt nhìn. Đương nhiên cái vẻ đẹp trai kia không thể xoa dịu cơn tức giận nơi cô. Shinjo còn biết nói gì bây giờ, gương mặt anh chỉ hiện lên vẻ lúng túng như ngày mới chạm mặt nhau.
- Xin lỗi! - Cái từ lịch sự thế nhưng cô không thấy nó lịch sự chút nào! Xin lỗi! Nghe sao mà dễ quá!
- Anh Ishino! - Dương Linh gọi một cách nghiêm túc. Những tưởng sẽ khiến anh ta còn giữ lòng tự trọng, ai ngờ...
- Cô ra bờ sông với tôi được không?
Lại nữa rồi! Dương Linh nhìn lên trời, chẳng buồn nói thêm câu nào. Cô lạnh lùng đi qua vạch trắng. Thật bực mình, mà hơi lạ, hắn không đi theo hả? Cô quay đầu lại, Shinjo vẫn đứng giữa lộ. Đèn đỏ đang sáng lên, là đèn đỏ mà?
- Nè! Nè!
Chiếc xe tải lăn bánh tới, tim cô sắp nhảy vọt ra. Lúc này hắn mới chịu... chạy!
- Ôi trời! - Cô ôm đầu mình, Shinjo chỉ việc cười và cười.
- Linh! - Shinjo thoải mái nói. Đôi bàn tay thô ráp nhưng trắng trẻo của một đứa con trai, anh ra đan vào nhau rồi giữ y như thế một lúc.
- Anh gọi tên tôi dễ dàng nhỉ? - Cô bĩu môi. Dương Linh có vẻ tự nhiên hơn mặc dù bản thân cô không cảm giác rõ điều này. Đột nhiên chạm mặt, đột nhiên nắm tay và đột nhiên nghe tâm sự của nhau.
- Đi chứ? - Shinjo hờ hững kéo cô đi, Dương Linh đã bực lại càng bực. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô đánh lên vai anh một cái. Mặt Shinjo đơ ra như gã khờ hay tệ hơn thế.
- Uống coca nhé? - Shinjo lí nhí nói.
- Không, cảm ơn! - Dương Linh chẳng thèm nhìn. Cô vuốt lọn tóc che phủ trán. Trời nhiều mây quá, mấy con chim nhỏ lượn vòng thật vui vẻ.
- Tóc cô đang dài kìa!
- Đang... đang dài? - Cô ngoái cổ lại nhìn. Gã Ishino này nói gì vậy? Mồ hôi ướt đẫm mặt dù không nóng, cô chằm chằm vào mặt hắn.
Làm sao biết người trước mặt có bình thường không? Dương Linh đắn đo trước anh chàng nổi tiếng kia. Hai bàn tay cô chà qua chà lại, dáng vẻ vừa căng thẳng nhưng cũng có phần kiêu hãnh. Ít ra thì anh ta đã chủ động rủ cô đi dạo thay vì chính miệng cô nói. Shinjo trông có năng lượng hẳn. Hình như anh ta sắp buông một tràng những câu hội thoại liên tục, kiểu như kịch bản có sẵn trong đầu.
- Anh ổn chứ?
- Uống coca đi!
Dương Linh đành cầm lon coca cho hắn vui. Chẳng phải Saiko bảo Shinjo lạnh lùng đầy lôi cuốn sao? Đằng này, vẫn là Ishino nhưng hắn cứ hâm hâm sao ấy?
- Anh thích ngồi đây lắm à?
- Phải!
- Tôi ít khi lắm, mà ngồi đây vui nhỉ?
- Cô mơ mộng quá!
- Anh cũng vậy thôi!
- Ngồi bờ sông là mơ mộng hả?
- Nè, anh đang phủ định câu nói của chính mình đấy!
Cô mất kiên nhẫn thật sự, rõ ràng cái đoạn đối thoại này đã in sẵn trong đầu anh ta rồi. Nó liên tục khi được kích hoạt sẵn vậy. Nói và nói thôi! Cô giận dỗi đứng dậy, Shinjo liền kéo tay. Thế là cô nàng ngã nhào vào vòng tay anh. Thật xấu hổ! Cô chả dám nhìn mà anh chàng kia hình như là không. Anh ta cứ lo xoa lấy xoa để cái ngực của mình. Tất nhiên phải đau thôi!
Cuộc dạo chơi bất đắc dĩ nhanh chóng kết thúc sau đó. Dương Linh ngại ngùng đi về còn Shinjo tiếp tục lang thang ngoài đường. Tối đến, anh ta trở lại hiệu sách.
Shinjo, chú về Kyoto gấp, vài hôm nữa sẽ lên.
Shinjo gập lá thư lại, trong căn nhà rộng bỗng dưng tĩnh lặng vô cùng. Anh lặng lẽ ngồi xuống ăn mẩu bánh mì cháy góc. Tấm ảnh dựng bên cửa sổ bất ngờ rơi xuống sàn...
Khác với Shinjo, Dương Linh vui vẻ hơn khi Akiko đi vắng. Cô chưa ngủ được bởi chuyện lúc sáng.
Gã đó kì vậy ta!
Chưa từng gặp ai kiểu này hết. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc hắn ôm cô vào lòng là Dương Linh ớn lạnh!
 Reng! Reng!
Chuông điện thoại vang lên, cô sửng sốt nhìn màn hình. Shinjo gọi à? Mình lưu số hắn khi nào nhỉ? Cô chần chừ rồi nghe máy.
- A lô!
- Linh! Cô lạnh không?
- Hả? - Mặt Dương Linh tái đi, cô lập cập bảo. - Anh nói gì thế?
- À... cô ngủ đi...
- Nè! A lô! A lô!
Cúp máy rồi. Hắn dở hơi nhỉ? Cô trùm chăn lại ngủ tiếp. Hai giờ sáng, cô tung chăn ra và làm chuyện mình cho là ngu ngốc nhất. Cô vỗ tay lên trán mình khi đứng trước hiệu sách, bạo dạn gõ cửa nhưng không ai ra mở.
Mình điên mất thôi! - Cô quay bước đi thì đôi cánh thiên thần xuất hiện. - Không phải chứ? Mình điên rồi!
Cô đẩy cửa vào, trong này tối om. Cố mò mẫm đến cửa phòng Shinjo, miệng cô cứ lẩm bẩm.
- Đã điên thì điên tới bến luôn!
- Anh Ishino! - Cô gọi nhưng không tiếng đáp trả.
Mặc kệ hắn có ngủ hay không, vào rồi tính. Mình đang điên mà?
Cửa không khóa, chân cô đạp phải thứ gì đó. Bật công tắc đèn, căn phòng sáng bừng lên.
- Shinjo? - Cô sửng sốt nhìn, hóa ra thứ cô giẫm phải là bàn tay anh ta. Chuyện gì đó không ổn, hai cánh cửa tủ mở toang, thuốc rơi khắp sàn.
- Tắt đèn đi! - Shinjo ôm lấy đầu mình một cách đau đớn. Cô vội tắt đèn và nhanh tay bật đèn pin lên.
- Anh sao vậy?
Shinjo nhăn mặt, mồ hôi nhễ nhại. Người nóng như lửa đốt. Tay anh run rẩy nắm lấy cô sau đó thì im bặt.
- Shinjo! Shinjo! - Dương Linh hốt hoảng gọi ngay cho Watase.
* * *
Nắng chiều tràn ngập trên đường, Dương Linh trở về nhà với bao suy nghĩ kỳ quặc. Nếu thiên thần có thật thì phép màu cô nhận được là gì? Nằm xuống chiếc giường êm ái, cảm giác dễ chịu làm sao. Bác sĩ Watase nói bao lời khiến cô chợt nghĩ nhiều về Ishino Shinjo. Cô vừa trải qua giây phút tồi tệ khi ở nhà anh.
Cậu ta có một khối máu tụ trong não. Nó rất nghiêm trọng, cần phẫu thuật sớm.
Sao mình thấy không ổn nhỉ?
Nếu đó là điều cô dự cảm thì Watase nghĩ có khác không? Ông ấy vào phòng bệnh thăm Ishino.
- Lại chuồn nữa rồi!
Căn phòng trống trơn, không ngoài dự đoán nhưng nó xảy ra nhanh hơn ông tưởng.
* * *
Tiếng thở dài của Dương Linh làm Akiko chú ý. Cô ấy mới về thôi nên chưa biết gì cả. Ai đó gõ cửa bên ngoài, Dương Linh liền ra mở. Là Saiko! Hiển nhiên, cô ấy tìm Dương Linh nói chuyện riêng mà. Bản thân cô cũng chẳng ngạc nhiên mấy. Dù sao Saiko đâu nói sai!
- Cậu thích anh Ishino phải không? - Saiko giọng trầm buồn. Trông cô ấy không mấy vui vẻ.
- Tớ không biết Saiko, sao cậu hỏi thế? - Dương Linh bình thản đáp lời. Cô không chắc mình giải quyết ổn thoả chuyện này ra sao. Vấn đề tình cảm đối với con gái luôn phức tạp.
- Tớ... muốn biết sự thật! - Saiko nhìn thẳng vào mắt cô để tìm kiếm câu trả lời. Có lẽ tình bạn dễ khiến câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hoặc diễn biến xấu theo hướng không tích cực. Dương Linh cố bình tĩnh nhìn Saiko.
- Tớ không học chung trường với Ishino, không quen biết anh ta. Đó là lý do!
- Vậy à? Cậu dám hứa không? - Saiko loé lên niềm hy vọng. Dương Linh vừa thấy thương vừa thấy tội cho cô bạn.
- Tại sao tớ phải hứa? Nếu cậu đã thích thì bày tỏ cho anh ta biết. Cậu có nhiều cơ hội tiếp xúc anh ta mà!
- Cậu không phản bội bạn bè đúng không? - Saiko nhấn mạnh.
- Phải! - Dương Linh thẳng thắn gật đầu.
- Tớ về đây!
Saiko buồn bã rời khỏi, Akiko bước vào. Dương Linh nhìn Akiko, dù ai cũng biết Saiko thầm yêu Shinjo song chuyện Shinjo dẫn Dương Linh ra bờ sông hẳn có người nhìn thấy, đâu trách cô được.
- Saiko không hỏi thẳng chuyện ở bờ sông à? - Akiko nhìn Dương Linh.
- Cô ấy sợ! - Dương Linh khẽ khàng. - Sợ tớ khẳng định thích Shinjo!
Quá ngạc nhiên, Dương Linh làm Akiko suy nghĩ mãi. Liệu Dương Linh có bị gã đó đánh cắp trái tim?
Nhiều người mải lo nghĩ về Shinjo mà quên bén anh chàng Higashi. Cả đêm trằn trọc khó ngủ, Shinjo mệt mỏi mở cửa phòng. Anh trợn mắt nhìn Higashi vác cái vali to đùng cùng một chú chó nhỏ.
- Shinjo! Cậu muốn nghe tớ nói không? - Higashi mồ hôi nhễ nhại ngồi phịch xuống sàn.
- Gì thế? - Shinjo uể oải ngồi cạnh. Đầu óc anh sắp ngưng hoạt động cả rồi.
- Tớ... bỏ nhà đi! - Higashi thản nhiên bảo.
- Sao cơ? - Shinjo quay ngoắc sang, mặt mày biến sắc.

- Tớ bỏ nhà đi!!!