bởi Du Dương

18
1
3977 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 5: Bầu Trời Xanh Đích Thực (1)


Luis rõ hơn bất cứ ai chiến trường là một nơi như sòng bạc trong đó mỗi Fairy là một tay chơi với quân bài của mình là chiến phục, chiến phục tốt vẫn chưa đủ giành chiến thắng trên sòng bạc cược bằng cả tính mạng này, mà còn phải có kỹ năng tốt, thế nhưng kỹ năng tốt lại vẫn không quyết định tất cả mà còn phải thêm vào đó chút yếu tố may mắn, và tuyệt nhiên trên cái sòng bạc diễn ra trên chiến trường này sẽ chẳng ai có thể giở được thói gian lận trừ vài Fairy do sợ quá mà tự ý rời khỏi đội hình rồi lẫn trốn. Trên chiến trường chẳng ai có thể cầm súng mà hô hào «Đây là cuộc đời của tôi và tôi sẽ lái nó theo đúng hướng tôi muốn», đúng là mỗi người sẽ lái nó theo hướng họ muốn nhưng có tránh được bom đạn, những đòn tấn công của lũ Vizil hay không, lại là một chuyện khác. Và càng không có chuyện hứa hẹn trở về vì đó là một lời hứa mà chẳng ai dám tin chắc mình sẽ giữ lời, vậy mà giờ đây Luis lại bắt Liliane phải hứa. Đến bây giờ anh cũng bắt đầu hiểu ra tại sao ngày trước rất nhiều người nhà của Fairy đến thăm họ trước ngày xuất chinh, từ cha mẹ cho tới vợ chồng và con cái, ai cũng bắt các Fairy phải hứa trở về, cốt chỉ muốn tự mang lại cho chính mình cảm giác an lòng giả dối để dứt tay cho người thân ra chiến trường.

Một giấc ngủ bình an với hơi ấm em trao.

Bất kể ngày mai thế nào, nhất định sẽ trở về cùng nhau để nói rằng

- Ngày mai nhất định sẽ cùng nhau ăn sáng!

Đó là lần đầu tiên Luis hiểu thế nào là cảm giác "nuốt thức ăn không vô" trước giờ xuất phát mà đa số các Fairy đều mắc phải trừ anh lúc trước. Hóa ra ngày trước Luis đã kiêu ngạo như thế, đã mạnh mẽ đến thế, tin chắc rằng mình sẽ trở về từ khải hoàn hoặc anh vốn không sợ chết, nhưng bây giờ cứ nhìn Liliane đang chải tóc trước mặt mình mà Luis nghẹn từng cơn trong cổ họng, cô quá nhỏ nhắn, quá mong manh, tựa như làn khói nơi sa trường, sẽ nhanh tan chóng biến vào hư không đến mức anh không kịp níu giữ.

Luis vẫn cố gắng ăn cho hết rồi nhanh chóng đi tới phòng thay chiến phục, chuẩn bị xuất phát đến chiến trường.

Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, những tia nắng hừng đông bắt đầu len lói nơi đám mây cuối trời chiếu sáng, Luis cùng Liliane đứng trên tầng thượng của tòa nhà, hai người mặc hai bộ chiến phục đỏ thẫm. Bộ chiến phục càng tôn thêm sự cao lớn mạnh mẽ nơi Luis, còn Liliane, vẫn nhỏ nhắn đến phát thương.

Đã sắp đến giờ xuất phát, Liliane ngồi trên lan can tầng thượng, đôi chân cô buông xuống đánh qua đánh lại như chiếc chuông, gió buổi sáng khẽ thổi như ru, vài sợi tóc trước mặt Liliane khẽ lay trên dung nhan yêu kiều, cạnh cô là chiếc mũ trụ vẫn chưa đội, cô lẳng lặng ngắm đường chân trời phía xa, ánh mắt cô như bầu trời và mái tóc như đường chân trời bị nhuộm bởi nắng sớm.

- Anh thật sự muốn cứu lấy thế giới này sao? - Liliane hỏi khẽ, mắt cô vẫn hướng về những tia nắng đầu tiên nơi mặt trời sắp lên cao rực rỡ.

- Anh muốn sống trong một thế giới yên bình không có lũ Vizil, dưới một bầu trời xanh thực sự, với em.

Tiếng kèn xuất phát vang lên, Liliane quay lại nhìn anh, mấy lọn tóc đỏ như cùng với hừng đông làm bật lên vẻ đẹp nơi khuôn mặt cô:

- Một thế giới yên bình không có Vizil, một bầu trời xanh thật sự, nhất định, nhất định em sẽ biến mong muốn đó thành sự thật, trong hôm nay.

Nói rồi cô đội mũ trụ lên đầu, buông mình xuống khỏi tầng thượng để xuống sân tập trung bên dưới, Luis cũng tự biết đã đến lúc phải dẹp mọi lo lắng qua một bên để hòa mình vào nhịp đập của chiến trường khốc liệt. Anh đội mũ trụ vào, cùng Liliane bay xuống.

Mỗi một chiến phục chỉ có một lượng năng lượng dự trữ nhất định, để hạn chế Fairy sử dụng năng lượng của chiến phục nên xa được đến đâu thì máy bay sẽ chở các Fairy đến đó. Trên đường các tay bắn tỉa và phi công sẽ cố gắng lượn lái hết sức có thể để tránh những con Vizil trên không trung. Đặc biệt chiếc máy bay chở Luis và Liliane có thêm 5 chiếc phi chiến đấu cơ đi theo hộ tống và một trung đội Fairy khác bay theo trước sau để đảm bảo đưa được hai người đến gần thiên thạch Vizil nhất có thể.

Cũng may trước đó họ đã tiến hành giải phóng thành phố Rentes, bước đầu của chiến dịch Fiery Swan, để mở con đường gần nhất để đội quân có thể đi đến thiên thạch Vizil, vậy mà trận chiến trên không trung vẫn rất ác liệt, những con Vizil có cánh với tốc độ bay cực nhanh không ngừng truy sát ngăn cản các chiếc máy bay. Không ít lần từ cửa sổ nhìn ra, Luis chứng kiến bao nhiêu Fairy lọt vào miệng bọn Vizil hay những chiếc máy bay nổ tung. Biết bao nhiêu con người đã ngã xuống cho trận chiến này rồi? Bàn tay Luis siết chặt đầy căm thù, anh muốn bay ra khỏi chiếc máy bay này để giết hết chúng thay vì ngồi đây và được bảo vệ, nhưng anh hiểu mỗi người một nhiệm vụ, họ đã hi sinh đến cùng để anh có thể đến được đó, vậy nên Luis tự thề với chính mình anh sẽ không để họ hi sinh oan uổng. Đúng lúc này Liliane quay qua nắm lấy tay anh, cô thu lại mắt kính trên mũ trụ để dùng ánh mắt trấn an nhìn anh, khẽ cười dịu dàng.

Nụ cười của cô phần nào khiến cơn điên trong Luis hạ xuống, anh gật đầu với cô:

- Hôm nay chúng ta nhất định phải chiến thắng, bằng mọi cái giá!

Hòa cùng giọng anh là tiếng nổ ầm trời, là tiếng kêu thương đau đớn, là tiếng của tử thần khẽ cười vào sự yếu ớt của nhân loại. Những làn khói phủ kín ánh dương, ngọn lửa rực rỡ hơn cả mặt trời, chiến trường dần trở nên khốc liệt đúng với bản chất của nó.

Mặt trận chính nằm ở Choroux là nơi đóng đô của thiên thạch Vizil, càng đến gần thành phố này bao nhiêu thì số lượng Vizil lại nhiều bấy nhiêu. Đây không phải là lần đầu tiên con người đánh đến đây, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên tổ chức một chiến dịch lớn thế này để đánh phá vào, dùng toàn bộ mọi thứ đang có để đánh cho trận này. Nếu thắng thì vinh quang, nếu thua thì gần như mất tất cả nếu bọn Vizil đủ khôn lanh nhận ra tình hình mà tiến hành chiến tranh xâm lược.

Chiếc máy bay hộ tống đội của Luis đã bị thiệt hại vì tấn công, đến được tận đây đã là nỗ lực và hi sinh của biết bao xương máu. Ai cũng biết đã đến lúc xuất trận nên đồng thời nhấn nút thả, lập tức sàn máy bay như một cánh cửa khép lại, mọi người trên máy bay đồng loạt rơi xuống, chiếc máy bay cũng vừa lúc đó nổ tung trên bầu trời.

Luis nhanh chóng lấy lại thăng bằng trên không trung cùng lúc kích hoạt thanh kiếm Lazer chuyên chống Vizil, mặc dù đã nằm trong địa phận thành phố Choroux nhưng vẫn chưa thực sự gần thiên thạch Vizil nên anh phải tiết kiệm năng lượng bằng cách hạn chế dùng súng.

Nhưng Liliane đã tính đến chuyện để dành năng lượng thay cho Luis, tốc độ bay của cô cực kỳ nhanh, hẳn bộ chiến phục của cô là bộ nhanh nhất rồi, thế nhưng chiến phục có tốc độ nhanh là một chuyện, sức bền của Fairy có chịu được tốc độ đó không lại là một chuyện khác. Nói chung Luis hầu như không phải chiến đấu gì mấy, bởi những con Vizil muốn tiến lại gần anh đều bị Liliane xẻ đôi bằng hai thanh kiếm lazer trên tay mình. 

Như một cỗ máy chặt thịt, một kẻ đồ tể của lũ Vizil, Liliane với hai thanh kiếm năng lượng cầm chặt trên tay, cô xẻ làm đôi mọi con Vizil muốn tiến đến gần Luis, máu đỏ của lũ Vizil tạt lên bộ chiến phục, sắc đỏ càng thêm đỏ, thẫm thành một màu chói lóa.

Thiên thạch Vizil đã ở trong tầm mắt, nó rộng như một thị trấn, đường vào lại còn khó khăn hơn khi mà bây giờ các Fairy như những con bọ còn lũ Vizil thì như cái mạng nhện khổng lồ. Hàng triệu Vizil tụ về kết thành một làn sóng từ đất lên đến tận trời, thành một cái mạng nhện khổng lồ chỉ chờ trực những con bọ Fairy bay vào là dính trong đó rồi bị thịt tươi. Số lượng Fairy ban đầu lên đến 50 ngàn Fairy, đó là con số tối đa sau khi kêu gọi gấp rút toàn bộ nhân lực có thể để chiến đấu, ấy vậy mà bây giờ nhìn qua lại chỉ thấy rải rác vài người, có lẽ đã ở lại phía sau, con số đến được nơi này chắc chưa được 1/10.

Luis dù biết trên chiến trường tuyệt đối không được có suy nghĩ chán nản, nhưng khi nhìn cả một đội quân Vizil vây kín đến mức không thấy được màu xanh của bầu trời phía sau chúng, thì anh gần như mất hoàn toàn động lực chiến đấu.

Làm sao có thể vượt qua được "vách tường" và những tên "lính thủ thành" này, không ai có thể làm được, hàng trăm quả bom cũng không thể cho nổ hết bọn chúng được.

Luis thầm chửi kẻ điên nào đó đã đề xuất ra chiếc lược này, hàng chục đội Fairy đã bỏ mạng ở đây cứ coi như họ không có kỹ năng bằng anh cũng được, nhưng với từng đây con thì có cả ngàn Luis Arhmann cũng không thể nào cân lại, anh chưa bao giờ tin chúng lại nhiều đến vậy.

Không chỉ riêng Luis, mọi Fairy khác đã bủn rủn tay chân hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, thế nhưng bộ đàm bên tai vẫn truyền đến ra lệnh cho họ phải ở lại.

Luis không muốn bỏ cuộc, nhưng anh không muốn tự sát, lãng phí tính mạng của mình. Anh bắt đầu quay sang tìm kiếm Liliane để mở đường rút lui, thì chợt nghe bộ đàm thông báo:

- Chúng tôi xin nhờ cô, Liliane, xin cô hãy vì thế giới này mà chiến đấu, toàn thế giới này cầu xin cô.

Một vài giây trôi qua với Luis dài như cả thế kỷ, rồi tiếng của Liliane vang lên, nhẹ tênh như làn khói:

- Được! Mọi người đừng rút lui, cứ tiến lên phía trước vì thế giới này, nhé! Vì một bầu trời màu xanh thật sự. Hãy hỗ trợ cho Luis, còn "con sóng" trước mặt, cứ để cho tôi.

Rồi cô chỉnh lại bộ đàm để nói riêng với Luis:

- Em không biết nhân loại là gì, nhưng em biết, Luis của em muốn sống trong một bầu trời tự do thật sự.

Nói rồi Liliane cởi mũ trụ ra, ở độ cao này, áp suất khí quyển và độ loãng của không khí này mà mở mũ ra thì chẳng khác nào tự sát. Thế nhưng Liliane vẫn điềm tĩnh bay về đến ôm chầm lấy Luis, còn anh, ngây người đến mức quên cả phản ứng.

Liliane buông anh ra, cô bay cao hơn một chút, cách chiếc mũ trụ dày, cô đặt lên trán anh một nụ hôn. Lúc này Luis ôm chầm lấy cô, níu cô lại, thế nhưng cô đẩy anh ra, nhanh chóng lao vút về phía lũ Vizil đang bay đến.

Luis chẳng biết gì nữa, anh cũng đâm đầu lao theo cô, nhưng ba Fairy đã chạy đến giữ chặt anh lại, họ quát vào tai anh rằng "Anh là hi vọng của thế giới đó", "Làm ơn hãy cứu lấy chúng tôi, cứu lấy cả thế giới", nhưng Luis không thể nghe thêm, anh cảm thấy cổ họng mình như khản đi vì gào tên Liliane.

Lũ Vizil vây kín Liliane đến mức Luis không thể thấy được cô, chúng như một lũ kiến bu lấy viên kẹo ngọt. Luis như điên như dại đẩy hết những Fairy cản mình lại, anh như một kẻ lên cơn, hất tung những thứ cản đường, anh bay lại, lại với Liliane vợ anh.

Thế nhưng một vụ nổ máu bắn ra khiến Luis dừng bước, từ chỗ Liliane bị bâu lấy, lũ Vizil như thể động vào một cái máy xay, chúng bị chém thành hàng chục mãnh, máu xịt tung như pháo hoa nở rộ. Mà trong khung cảnh ấy, Liliane đứng giữa đó mới là thứ khiến tất cả mọi người thậm chí lũ Vizil phải kinh hoàng đến mức ngừng lại mọi hoạt động.

Bộ giáp phục nứt tung, Liliane mặc chiếc váy trắng ôm sát kéo từ cổ xuống ngang đùi cùng đôi tất dài đến đùi - trang phục mặc lót của các Fairy nữ - màu trắng của bộ váy đã chuyển thành màu đỏ vì máu. Cô đứng giữa đất trời với đôi cánh da xám như của loài thằn lằn bay cổ đại, mái tóc đỏ rực, làn da trắng ngọc ngà, đôi mắt cô tròng trắng bên ngoài hóa đen, còn con ngươi màu xanh lơ da trời đã trở thành một màu đỏ cam như thứ dung nham núi lửa với đôi đồng từ hình bầu dục hệt như mắt của lũ Vizil. Những móng tay của cô đặc một màu đen dài và bén như vuốt, với hai chiếc răng ranh đè lên bờ môi dưới đẫm máu. Nổi bật trên mái tóc đỏ là cặp sừng của con Vizil. Như thể sợ Luis kinh tởm mình, cô quay mặt nhìn về phía anh, mĩm cười với hai dòng lệ đỏ thẫm tuôn dài.

Cô mấp máy môi, khẽ nói:

- Em đã không biết rằng thức ăn của con người lại có nhiều vị đến vậy, em cứ tưởng chúng có vị như thịt sống và máu tươi.

Nói rồi cô dứt khoát quay lưng lại đối đầu với lũ Vizil, mà lúc này bỗng dưng lũ Vizil bắt đầu quay sang cắn nhau, chúng như chia làm hai phe, một số con đập cánh lại gần Liliane, cô cưỡi lên nó rồi đưa mắt nhìn về phía Luis ngụ ý anh hãy cùng cô leo lên lưng một con Vizil để vào trong.

Luis lặng người, anh cất tiếng hỏi kẻ đang chỉ huy bên bộ đàm, bằng một giọng không thể nào giá lạnh hơn:

- Các người phải giải thích cho tôi ngay lúc này những gì các người đã làm với vợ tôi, hoặc không, tôi sẽ lập tức bảo cô ấy quay về và mặc kệ các người, với số lượng Vizil mà Liliane điều khiển, chúng tôi thừa sức cùng nhau sống sót và mặc kệ cái thế giới tàn lụi này.

- Luis Arhmann xin hãy hiểu đi! - Giọng người chỉ huy tuy giận dữ nhưng vẫn van nài - Được rồi, giải thích ngắn gọn cho cậu thì Liliane là một bán Vizil, nửa người nửa Vizil, cô ấy là một vũ khí sinh học được cha cậu tạo ra trong phòng thí nghiệm vào hai mươi mốt năm trước, sự kết hợp của một loạt tổ hợp gen Vizil chất lượng nhất và trứng của một người phụ nữ có bộ gen trội nhất. Còn về việc Liliane điều khiển được những con Vizil là vì một con Vizil cấp cao sẽ có cấu tạo bộ não cao hơn, phát ra được một luồng sóng não bắt buộc lũ Vizil có mức sóng thấp hơn và tương đồng tần số phải nghe lệnh chúng cách tuyệt đối, đó là lí do những con Vizil trấn giữ một thành phố luôn luôn có thể kêu gọi đồng loại của nó đến cách nhanh chóng và chính xác nhất bởi não của chúng kết nối với nhau thông qua luồng sóng não này, chúng truyền đạt thông tin cho nhau ngay tức khắc như một hệ thống mạng lưới. Mà Liliane nếu liệt theo cấp độ, thì hẳn là một con Vizil cấp N - không xác định.

Luis đã biết ngay từ đầu Liliane không phải một con người bình thường nhưng anh chỉ suy đoán cùng lắm cô là vũ khí sinh học có sức bền, khả năng lành vết thương nhanh, cùng lắm chỉ hơn con người một chút mà thôi. Thế nhưng một nửa con người, một nữa Vizil với một nửa não là người nửa còn lại là Vizil, chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng của anh,và quá sức chịu đựng.

Liliane là cô gái anh yêu, là vợ anh, vậy mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu đựng những thứ đó một cách bất lực mà chẳng thể làm gì.

- Nhân tiện thì chuyện đến mức này là lỗi của cậu, Luis Arhmann ạ - Luis đứng trên lưng một con Vizil, vừa cùng Liliane bay vào trong vừa nghe lời giải thích của chỉ huy - Chính vì Liliane được cậu cứu cho nên bọn Vizil khác mới biết thông tin về trận chiến này. Bước một của chiến dịch Fiery Swan hôm đó Liliane đã được lệnh phải tự sát vì chỉ số "Vizil hóa" của con bé đã lên quá cao, điều này sẽ sớm dẫn đến việc con bé sẽ mất hoàn toàn nhân tính, bị mạng lưới não Vizil sát nhập thay vì để con bé điều khiển nó. Lẽ ra Liliane phải chết trên chiến trường Rentes, nhưng cậu lại cứu nó, cậu mang lại cho nó hi vọng sống, trong một tháng sống cùng cậu do không có thuốc khắc chế nồng độ Vizil hóa trong cơ thể cho nên nó đã phần nào bị cưỡng chế sát nhập vào mạng lưới chết tiệt đó, kết quả là toàn bộ những Vizil có tần số não tương đồng với Liliane đều biết được chút ít về chiến dịch Fiery Swan và kéo lũ lượt về thiên thạch Vizil, cho nên Luis Arhmann, cậu phải có trách nhiệm với lỗi lầm của mình.

Luis bật cười nhạt nhẽo: 

- Các người tạo ra cô ấy, mang cô ấy đến thế giới này, chính tay các người, vậy mà sau tất cả, sau khi lợi dụng cô ấy như một công cụ xong, các người lại kêu ca cô ấy là một sự sai lầm của nhân loại, và tôi, kẻ đã cứu cô ấy, lại trở thành một kẻ tội đồ. Một lũ khốn nạn!

- Cho dù cậu có cùng Liliane bỏ trốn đi chăng nữa thì kết cục của hai người cũng chẳng thể khá hơn đâu, hôm qua chúng tôi đã đo nồng độ Vizil hóa của Liliane là 48.8% rồi, một khi lên đến 50%, nó sẽ mất hoàn toàn tự chủ rồi hành động như một giống loài man rợ, trở thành một Vizil thực sự, và đến lúc đó, không ai có thể chiến thắng được nó nữa, vì nó chính là Vizil mạnh nhất.

- Vậy ra sự xuất hiện của tôi, giao nhiệm vụ chủ chốt cho tôi là biện pháp tâm lý để kiềm hãm sự sát nhập của Liliane?

- Phải, Liliane yêu cậu, nó yêu cậu suốt 4 năm trời, chỉ cần có cậu ở đó thì chưa đến tận cùng, nó sẽ tự chủ được.

Lúc này hai con Vizil đã chở hai người vào trong thiên thạch, lối vào của nó vô cùng rộng lớn tưởng như một cái hố đen vũ trụ, lối đi bên trong nhơ nhớp bởi những bọc trứng của Vizil, thỉnh thoảng có vài con Vizil nhìn đến hai người nhưng chỉ cần Liliane liếc mắt qua thì nó lại quay đi như thể không muốn chọc vào "sếp lớn".

- Thật sự chỉ cần phá hủy cái khối cầu đó thì mọi Vizil sẽ dừng hoạt động lại sao? Như một máy chủ? - Luis quay sang nhìn Liliane - Còn em thì sao? 

Liliane đánh ánh mắt sang anh rồi nhanh chóng quay đi, cảm xúc trong đôi mắt cô đang giảm và dần dần trở nên vô cảm như lũ Vizil. Có lẽ việc mọc răng nanh cùng vài thay đổi nhỏ khiến cấu tạo xương hàm lúc này của cô không tiện cho việc nói chuyên nữa nên tiếng nói của cô hơi méo, phát âm không rõ ràng:

- Câu hỏi thứ nhất, chắc chắn là như thế, thông tin mạng lưới sóng não đã truyền về như thế. Câu hỏi thứ hai, em sẽ chết vì không ai có thể sống được với một nửa bộ não, cho dù em không chết thì mọi người cũng sẽ giết em để tận diệt gen của Vizil, ngoài ra trong cơ thể em còn có nồng độ Vizil, nồng độ này nếu ở trong môi trường thích hợp sẽ biến thành phóng xạ, tạo ra một số phiên bản bán Vizil khác, nhưng cấu tạo não bộ sẽ ở mức thấp hơn em, không thể kiểm soát được, đến lúc đó thế giới sẽ lại gặp nguy hiểm.

Lập tức Luis bay sang con Vizil của Liliane, anh giận dữ đến mức đè Liliane xuống, bàn tay anh siết lấy cổ tay cô, ấn chặt, gắt gao nhìn cô đầy giận dữ:

- Em điên rồi, em đã hứa sẽ cùng nhau chiến thắng, Liliane! Liliane Arhmann! Chúng ta đã hứa sẽ trở về cùng nhau - Luis mở mắt kính ra, nhìn thẳng vào mắt cô.

Mắt của Luis đỏ ngầu, răng anh cắn chặt lại vì đau đớn và giận dữ.

Đáp lại anh, Liliane vẫn bình thản như thể cảm xúc của cô, tình yêu của cô đã bị ăn mòn bởi sự Vizil hóa, ánh mắt ngây ngô đầy tình yêu cô trao anh ngày nào giờ đây chỉ còn lại đôi đồng tử màu dung nham vô cảm:

- Luis, mọi người sẽ bị biến thành bán Vizil bởi phóng xạ này. Anh còn nhớ lí do anh tuyệt vọng đến mức bỏ trốn vào bốn năm trước mà phải không? Là do anh đã giết một toán Vizil mà sau đó anh mới nhận ra đó chính là cha, cô chú, những họ hàng, bạn bè thân thương của anh, những người đã tạo ra bộ chiến phục cho anh, đã cùng anh trưởng thành, ủng hộ anh tiến về phía trước.