0
0
2171 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 5: Hành Trình Đầy Khó Khăn


Với việc con quái vật đột biến đã bị tiêu diệt, cả nhóm tạm thời nghỉ ngơi trong khoảng một giờ. Dương Hạo dặn dò mọi người chuẩn bị hành trang, thu dọn lại vũ khí và kiểm tra lại tình hình sức khỏe. Những vết thương của anh tuy đã được hệ thống tự động chữa trị phần nào, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không thể biến mất hoàn toàn. Anh vẫn phải giữ vững tinh thần để dẫn dắt nhóm tiếp tục cuộc hành trình đầy nguy hiểm này.

Sau trận chiến vừa rồi, Dương Hạo càng nhận ra sức mạnh của hệ thống là vô cùng quan trọng. Mỗi lần thuộc tính tăng lên, cơ thể anh lại mạnh mẽ hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ an toàn. Đối diện với những sinh vật đột biến và kẻ thù nguy hiểm khác, anh cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn nữa.

"Chúng ta tiếp tục," Dương Hạo nói, giọng trầm ổn. "Đừng để thời gian trôi qua vô ích. Càng lâu, chúng ta càng nguy hiểm."

Lệ Thu gật đầu, đi sát theo sau anh. Cô vẫn còn hoảng hốt sau trận chiến nhưng không thể để cảm xúc đó chi phối hành động. Cô biết, nếu không hành động ngay bây giờ, họ sẽ trở thành mồi ngon cho những con quái vật khác.

Hành trình của họ tiếp tục. Những tàn tích của thành phố dần khuất bóng khi nhóm di chuyển xa hơn vào khu vực ngoại ô. Những con đường vắng vẻ, những ngôi nhà hoang tàn dần hiện ra trước mắt. Mỗi bước đi của họ đều tiềm ẩn nguy hiểm. Dương Hạo không ngừng cảnh giác, mắt luôn quan sát xung quanh. Anh không thể để mình lơ là, đặc biệt là khi đã gặp phải những sinh vật nguy hiểm như con quái vật đột biến kia.

Trong lúc đi qua một khu phố vắng, đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Dương Hạo giơ tay ra hiệu cho cả nhóm dừng lại. Đôi mắt anh sắc bén, quan sát xung quanh trong khi tay khẽ siết chặt khẩu súng.

"Tiếng gì vậy?" Lệ Thu thì thầm.

Dương Hạo không trả lời ngay mà chú ý lắng nghe. Tiếng động càng lúc càng rõ rệt. Một âm thanh lạ từ phía xa vang lên, giống như tiếng sột soạt của những bước chân nhẹ nhàng, nhưng có cái gì đó không đúng. Dương Hạo cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó không phải con người, càng không phải là một con vật bình thường.

"Phía trước," Dương Hạo ra lệnh, "Di chuyển theo tôi."

Anh dẫn đầu, giữ khoảng cách an toàn với mọi người. Mỗi bước đi của anh đều đầy cẩn trọng. Những tiếng động ngày càng gần. Anh không thể để mình bị bất ngờ một lần nữa, nhất là trong một thế giới mà bất kỳ lúc nào cũng có thể có mối đe dọa chết người.

Đi thêm một quãng nữa, một bóng dáng đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối. Đó là một sinh vật giống như người, nhưng cơ thể nó lại đầy những lớp vảy cứng, những chi khổng lồ với móng vuốt sắc nhọn. Đặc biệt, đôi mắt của nó phát ra một ánh sáng đỏ rực, khiến Dương Hạo cảm thấy lạnh sống lưng.

"Đây là… một sinh vật biến dị?" Lệ Thu hỏi trong khi nắm chặt khẩu súng.

Dương Hạo không đáp ngay lập tức, chỉ quan sát đối thủ. Hắn cao gấp ba lần người bình thường, thân hình vạm vỡ, và vảy trên cơ thể ánh lên ánh sáng kỳ lạ. Mặc dù nó đứng yên, nhưng Dương Hạo có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ con quái vật này.

"Mọi người lùi lại," Dương Hạo ra lệnh.

Anh nắm lấy khẩu súng của mình, nhưng lần này anh không chỉ sử dụng súng. Hệ thống trong đầu anh đã thông báo cho anh về một sự thay đổi quan trọng.

"Thuộc tính nhanh nhẹn: Tăng ba. Nhanh nhẹn hiện tại: Bảy mươi phần trăm."

Một cơn sóng năng lượng lan tỏa khắp cơ thể Dương Hạo. Anh không chần chừ, lao về phía con quái vật với tốc độ kinh ngạc. Cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn, linh hoạt hơn khiến anh tự tin hơn bao giờ hết. Mặc dù quái vật kia to lớn và mạnh mẽ, nhưng Dương Hạo tin rằng mình có thể đánh bại nó.

Con quái vật gầm lên một tiếng vang trời, vung móng vuốt về phía Dương Hạo. Tuy nhiên, với tốc độ vượt trội, Dương Hạo đã tránh được cú tấn công của nó một cách dễ dàng. Anh liền phản công, dùng sức mạnh của đôi tay kết hợp với sức mạnh từ hệ thống để tấn công vào những điểm yếu của sinh vật.

Một cú đấm mạnh mẽ vào phía sườn con quái vật khiến nó lảo đảo. Máu đen sền sệt chảy ra từ vết thương, nhưng con quái vật không hề yếu đi. Nó tiếp tục tấn công, càng lúc càng điên cuồng.

"Chết tiệt!" Dương Hạo thầm nguyền rủa. Anh nhanh chóng lùi lại để tránh khỏi một cú tấn công dữ dội khác. Con quái vật này có tốc độ phục hồi đáng sợ.

Nhận ra rằng vũ khí thông thường không thể đối phó lâu dài với sinh vật này, Dương Hạo quyết định sử dụng một chiến thuật khác. Anh quay lưng lại, chạy nhanh ra xa con quái vật, kéo nó vào một khu vực có địa hình thuận lợi. Những tảng đá lớn và các tòa nhà đổ nát có thể là lợi thế cho anh.

Lệ Thu và những người còn lại đứng xa, quan sát và chờ đợi cơ hội. Họ biết rằng chỉ có Dương Hạo mới có thể đối phó với con quái vật này.

Dương Hạo ngừng lại đột ngột khi anh đã lôi kéo con quái vật vào một ngõ hẻm nhỏ. Con quái vật, trong lúc chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đâm đầu vào một tòa nhà đổ nát. Lợi dụng tình huống này, Dương Hạo liền tung ra một cú đấm mạnh vào đầu con quái vật, khiến nó ngã khuỵu xuống đất.

"Được rồi, lần này thì xong rồi," Dương Hạo thở hổn hển, nhìn con quái vật đang nằm im lìm trên mặt đất.

"Anh làm được rồi!" Lệ Thu vui mừng kêu lên.

Dương Hạo đứng thở phào, nhưng trong lòng lại không cảm thấy vui mừng hoàn toàn. Anh biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Thế giới này, với những sinh vật đột biến và các kẻ thù tàn ác, sẽ không dễ dàng buông tha họ. Họ chỉ vừa bắt đầu đối diện với sự tàn khốc của tận thế này.

"Tiếp tục đi thôi," Dương Hạo nói, ánh mắt kiên định. "Không thể dừng lại quá lâu. Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn."

Lệ Thu gật đầu, ánh mắt của cô tuy mệt mỏi nhưng không thiếu sự kiên cường. Cô biết rằng, nếu họ không tiếp tục, sẽ chẳng có ai bảo vệ được họ trước những nguy hiểm ngoài kia. Không phải ai cũng có may mắn như họ—không phải ai cũng có một Dương Hạo dẫn dắt.

Nhóm tiếp tục đi về phía khu vực đông dân cư. Dương Hạo đã nghe được từ những tin đồn về một nhóm sống sót đang trú ẩn trong một ngôi trường cũ. Ngôi trường này từng là một nơi an toàn, nhưng giờ đây, nó đã bị bỏ hoang và đầy rẫy những sinh vật nguy hiểm. Tuy nhiên, Dương Hạo không thể để mình chùn bước. Họ cần phải tìm thêm nguồn cung cấp và phải tiếp cận những nhóm sống sót khác nếu muốn có cơ hội sống sót lâu dài.

Vào lúc này, hệ thống của Dương Hạo lại vang lên trong đầu anh, thông báo một sự thay đổi quan trọng.

Dương Hạo lập tức tăng cường cảnh giác, đôi mắt anh như dao sắc, lướt qua từng góc tối và mỗi khu vực xung quanh. Cả nhóm dừng lại ngay lập tức, tạm thời ẩn mình trong bóng tối của những tòa nhà đổ nát, mỗi người đều giữ vũ khí trong tay và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

"Chúng ta sẽ không thể chiến đấu với nó nếu không có chiến thuật," Dương Hạo nói, giọng lạnh lùng. Anh không phải là người thích hành động vội vã, nhất là trong tình hình hiện tại.

"Chúng ta phải đợi thời cơ," Lệ Thu lên tiếng, tay vẫn siết chặt khẩu súng, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi bóng tối. Cô biết, Dương Hạo sẽ không bao giờ bỏ qua một cơ hội nào.

Dương Hạo nhìn quanh. Mặc dù cơ thể anh đã mạnh mẽ hơn nhiều sau mỗi lần thu thập thuộc tính, nhưng sự tự tin không khiến anh trở nên bất cẩn. Sinh vật cấp cao là một mối đe dọa rất lớn—đó không phải là những sinh vật thông thường mà họ có thể dễ dàng tiêu diệt. Anh cần phải nghiên cứu và lựa chọn một chiến thuật thật chính xác.

Đúng lúc đó, từ trong bóng tối, một bóng hình lớn xuất hiện. Sinh vật này không giống như những con quái vật bình thường mà họ đã gặp trước đó. Nó có thân hình khổng lồ, cao gần gấp đôi Dương Hạo, với bộ lông dày và gai nhọn mọc trên khắp cơ thể. Mắt nó đỏ rực, phát sáng như hai ngọn lửa, và nó thở ra những hơi khói đen. Mùi hôi thối của nó lan tỏa, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Dương Hạo nhận ra đây là một con quái vật cấp cao, có khả năng phục hồi và phản công rất mạnh.

"Con này... mạnh đấy," Dương Hạo lầm bầm. Hệ thống đã cảnh báo, và anh không thể mạo hiểm. Đây không phải là lúc để thử sức mạnh của mình.

"Chúng ta phải làm sao?" Lệ Thu hỏi, giọng cô có chút lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô không muốn rút lui, nhất là khi họ đã đi quá xa.

"Chờ một chút nữa," Dương Hạo nói, không rời mắt khỏi con quái vật. Anh cần phải tính toán từng bước một.

Con quái vật bước những bước nặng nề về phía nhóm, nhưng nó không tấn công ngay lập tức. Có vẻ như nó cảm nhận được sự hiện diện của nhóm Dương Hạo nhưng không chắc chắn về họ. Đây là cơ hội của họ. Dương Hạo quan sát kĩ hơn và nhận thấy rằng con quái vật này có một điểm yếu rõ rệt: khu vực dưới cằm và phần bụng. Đây chính là điểm yếu mà Dương Hạo cần khai thác.

"Chuẩn bị sẵn sàng," Dương Hạo ra lệnh. "Khi tôi lao vào tấn công, các bạn phải bao vây từ ba phía. Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất."

Mọi người đều gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng. Dương Hạo hít một hơi thật sâu, tính toán lại mọi thứ trong đầu. Anh đã không thể chờ đợi thêm nữa. Một khi con quái vật này đã đến quá gần, sẽ không còn thời gian để tính toán nữa.

Đột ngột, Dương Hạo lao về phía trước, tốc độ cực nhanh khiến con quái vật không kịp phản ứng. Anh phóng qua, vung tay phải về phía bụng con quái vật, đấm mạnh một cú. Tuy nhiên, con quái vật kịp thời vung móng vuốt về phía anh, khiến Dương Hạo phải nhanh chóng né tránh.

"Tấn công ngay!" Dương Hạo ra lệnh.

Lệ Thu và những người còn lại đồng loạt xông lên, mỗi người đều hướng đến điểm yếu mà Dương Hạo vừa chỉ ra. Cả nhóm phối hợp chặt chẽ, không để con quái vật có cơ hội phản công. Dương Hạo lao tới, một cú đấm mạnh mẽ, kết hợp với sức mạnh của hệ thống khiến cú đánh đó khiến con quái vật rung chuyển.

Cuối cùng, sau một loạt những đòn tấn công, con quái vật cấp cao ngã xuống đất, không thể cử động nữa. Máu đen từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Dương Hạo thở hổn hển, nhìn vào con quái vật đã bị đánh bại. Tuy nhiên, anh không thể chủ quan. Những sinh vật đột biến như thế này sẽ không dễ dàng chịu thất bại, và chúng sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.

"Chúng ta không thể dừng lại ở đây," Dương Hạo nói, quay lại nhìn nhóm. "Tiếp tục đi thôi, hành trình của chúng ta chưa kết thúc."