Chương 5: Thư tình đầu
Sang học kì II, cô và cậu không trực nhật chung nữa. Chắc là bọn người đó đã thấy việc gán ghép hoàn toàn vô hiệu. Thiên Di chưa kịp mừng vui trong bụng thì cả hai lại cùng trực thư viện.
Vì thích đọc sách nên Thiên Di đã đăng ký trực thư viện. Xui xẻo là Nhật Hy cũng làm vậy. Và đặc biệt là chỉ có hai người trong lớp đăng ký nên chuyện làm việc chung là điều không thể tránh khỏi.
“Cho tớ hỏi… vì sao cậu lại muốn trực thư viện?” Thiên Di dè dặt hỏi. Hy vọng là sẽ không dẫn tới bất kỳ màn tranh cãi nào. Cô thấy dạo gần đây cả hai ít gây gổ hơn, nhưng vẫn chưa thể xem là hòa thuận. Đôi lúc nghĩ lại không hẳn cô và cậu ta không hợp nhau, trái tính trái nết. Chỉ là lắm lúc cậu nói ra câu nào là cô cứ muốn châm chọc hay phản bác ngay câu ấy.
Cả hai đồi ngồi khá gần nhau, ngay bàn thủ thư. Vào giờ này thư viện khá vắng vẻ, chỉ có vài ba người.
“Hừm…” Nhật Hy nheo mắt nhìn cô. “Vì tôi thích đọc sách…” Nói đoạn cậu đưa mắt ngắm nhìn những kệ sách nằm san sát, nối dài nhau. Những bìa sách với nhiều màu sắc khác nhau cứ như những ô màu lấp lánh. “Có lẽ… đây là thứ duy nhất tôi thích ở thị trấn này.”
Cậu không thích sự quê mùa những đứa trẻ cùng tuổi mình. Xung quanh thị trấn chỉ toàn là núi rừng chán ngắt và đồng phục cứ cũ kỹ, quê mùa thế nào. Lời thoát ra khỏi miệng rồi cậu mới nhận ra mình đã nói hớ. Nhưng chẳng sao cả, cô có phản ứng hay đánh giá về cậu thế nào cũng không quan trọng.
Thiên Di không nói gì cả khiến Nhật Hy khá kinh ngạc, không giống cô thường ngày chút nào. Cô cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt hồi lâu, như thể đang hoàn toàn chìm trong vô vàn suy nghĩ miên man.
Từ khi trực chung thư viện với nhau cả hai bắt đầu ít cãi vã hẳn. Thay vào đó là những cuộc hội thoại về sách bắt đầu tăng dần. Cậu và cô không ngờ rằng sở thích đọc sách của hai bên lại có khá nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều thích những quyển sách kinh điển như: Kiêu hãnh và định kiến, Trà hoa nữ, Không gia đình, Trong gia đình,… Đều thích đọc những quyển lịch sử, địa lý.
oOo
Vào một buổi chiều nọ, Nhật Hy đứng tựa bên khung cửa sổ đọc sách. Giữa tiết trời oi bức đầu mùa hạ, giữa luồng gió ấm nóng lùa vào phòng, cậu đứng đó, tĩnh lặng, chăm chú vào từng trang sách. Tựa như toàn bộ khung cảnh đều động, chỉ có mình cậu là tĩnh. Tấm rèm trắng không ngừng bay phấp phới, như đang phù phép, khiến cậu khi ẩn lúc hiện sau tấm rèm. Trong một khoảnh khắc, Thiên Di có cảm tưởng cậu ta hoàn toàn biết mất giữa không trung, không để lại bất kỳ vết tích nào.*
Bất giác Thiên Di không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Dáng vẻ vô cùng tập trung và nghiêm túc ở cậu toát ra một sức hút kỳ lạ. Đúng là nhìn kĩ trông cậu ta thật sự ưa nhìn, lại thêm vẻ mặt có lạnh lùng, khó gần bảo sao nhiều đứa con gái lại mê mẩn.
“Sắp rơi hai con mắt ra ngoài rồi kìa!”
Đột nhiên Nhật Hy rời mắt khỏi quyển sách, hất cằm về phía Thiên Di. Giọng điệu của cậu hết sức châm biếm, lại còn cười nửa miệng nữa chứ.
Song Thiên Di lại không hề thấy tức giận, cô ngượng chín cả mặt. Bây giờ cô mới nhận ra mình đã ngẩn ngơ ngắm nhìn cậu bạn một lúc lâu, đến nỗi đối phương dù rất chuyên tâm đọc sách vẫn phát hiện ra. Vội vã lảng mắt sang chỗ khác, vờ bình thản đáp: “Cậu biết bộ phim tên “Thư tình đầu” không?”
“Hở?” Nhật Hy nghiêng đầu, cậu không biết bộ phim đó.
“Cậu đã tái hiện một phân cảnh kinh điển trong bộ phim ấy.”
“Hở?” Cậu nhăn mày, càng thấy khó hiểu hơn.
“Đó là cảnh nam chính đứng đọc sách bên cửa sổ.” Thành công đánh lạc hướng, giờ Thiên Di mới dám quay lại đối diện với cậu bạn. “Cậu hãy về xem thử đi.”
Nhật Hy gật gù. Nhưng cô không nghĩ cậu sẽ xem Lá thư tình, ai ngờ sang hôm sau cô và cậu đã cùng nhau bàn về bộ phim đó. Cả hai đều có cùng quan điểm, thương nữ chính và thấy bực với nam chính. Và đâu đó cũng luyến tiếc cho mối tình đầu dở dang thời cấp ba.
Chính bộ phim ấy đã kéo Nhật Hy và Thiên Di lại gần nhau, không còn những trận tranh cãi nảy lửa hay chống đối đối phương. Cô cậu bắt đầu thân thiết và mở rộng chủ đề chuyện trò, không chỉ là về những quyển sách và phim ảnh. Đứng trước sự thay đổi đáng kinh ngạc trong mối quan hệ của hai người cả lớp lại kết luận rằng cả hai “đã chia tay”. Còn gia đình hai bên lại rất đỗi vui mừng.
(*) Khung cảnh nam chính đứng đọc sách bên cửa sổ được lấy cảm hứng từ bộ phim Love Letter (Lá thư tình) của Nhật Bản được sản xuất vào năm 1996.