bởi Trí Nghiên

835
75
2815 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương I: Thuận Thiên


“Cảm giác này?”

Ngọc Oanh không hiểu mình bị làm sao, chỉ thấy bản thân mất trọng tâm, cơ thể đang bị nhấn chìm trong nước buốt lạnh. Nước cứ thế tuôn ào ạt vào miệng, siết chặt cổ họng cô nghẹt thở. Bản năng sinh tồn đã gạt bay đi những suy nghĩ mông lung chất chồng trong tâm trí, Ngọc Oanh vùng vẫy điên cuồng. Dòng nước như một con thuồng luồng toàn thân lạnh ngắt khóa chặt cơ thể, càng vùng vẫy nó lại càng kéo tụt cô xuống tận cùng đáy nước không chịu buông bỏ.

Mọi ý nghĩ sống sót trở nên vô vọng, Ngọc Oanh mất dần đi ý thức. Có lẽ cô sắp chết rồi. Giây phút ấy toàn bộ ký ức trong quá khứ đều hiện lên trong đầu cô tựa thước phim tua nhanh. Là hình ảnh bức tượng tạc Lý Huệ Tông trong ngôi đền hiện lên rực rỡ trước mặt khiến cô không khỏi bàng hoàng. Nó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, đan xen hư ảo, đến mức cô tưởng “chính mình” đang cùng  nhà vua chơi đùa, đã từng cùng ông luyện chữ, rồi “cô” lại quỳ trong sân một ngôi chùa bật khóc nghẹn ngào luôn miệng gọi Phụ hoàng.

“Tại sao lại có mảnh ký ức này?”

Khi Ngọc Oanh còn chưa trả lời được cho những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong đầu, thì thước phim lại tua ngược về ngày cô và Văn Liễu đến Bắc Ninh, ngày anh dắt cô về nhà ra mắt ba mẹ, ngày anh tỏ tình với cô, lần đầu tiên cô gặp anh... Và những hỷ, nộ, ái, ố đã trải qua hơn hai mươi năm cuộc đời cứ thế chạy xộc vào đầu cô, những thứ ấy không khiến cô nở một nụ cười mãn nguyện mà chỉ toàn tiếc nuối vì những dự định dang dở. Nếu phải chết tại đây, cô cũng không muốn mình chết trong bộ dạng khó coi. Dù vậy, Thước phim hồi ức vẫn đang tiếp tục chạy, nó đưa cô trở về ngày tốt nghiệp vài năm trước, những năm tháng ấu thơ trên cánh đồng lúa bát ngát, những ngày chập chững biết đi, rồi thuở cô vừa lọt lòng.

“Hết rồi sao?”

Ngọc Oanh tự đặt câu hỏi khi nhìn thấy hình ảnh khi còn là một bào thai của bản thân. Thước phim chậm lại, mờ dần rồi tắt ngúm. Vậy là hết, kết thúc thật rồi…

“Không!”

Nhưng đột nhiên dòng ký ức một lần nữa sáng lên, từ hình ảnh bào thai nhỏ xíu tiếp tục chạy xuyên qua một khung cảnh mới, cảnh tượng mơ hồ hiện ra như mộng mị. Ngọc Oanh thấy mình là một thiếu phụ mang trên người tấm áo lộng lẫy cao sang giống người Việt cổ, nhưng khuôn mặt lại u uất không còn chút sức sống.

“Là mình sao?”

Bất chợt, Ngọc Oanh nghe có ai đó gọi tên mình. Trong vô thức, cô cảm thấy giọng nói vô cùng thân quen. 

“Ngọc Oanh! Đưa tay cho Phụ hoàng.”

Tiếng nói vang vọng trong tâm trí mơ hồ, Ngọc Oanh cố gắng lấy chút lý trí còn sót lại của bản thân, cố gắng níu lấy cánh tay kia. Bàn tay ấy thật ấm áp, thật vững chãi, bao trọn bàn tay Ngọc Oanh kéo ra khỏi dòng nước lạnh lẽo, cứu cô thoát khỏi cái chết trong gang tấc. 

Ngọc Oanh ho sặc sụa, cuối cùng cũng cảm nhận được luồng không khí. Cô cố hít thở thật sâu, cho tới khi nhịp thở đều trở lại mới tin là mình còn sống. Ngọc Oanh mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Cô không phải là người thiếu phụ ban nãy, mà là một đứa bé nhỏ xíu đang nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông cao gầy. Ngọc Oanh hoảng hốt, vùng vẫy thoát khỏi ông ta, nhưng càng giẫy giụa thì ông ấy lại càng ôm chặt lấy cô. Trong cơn hoảng loạn, cô gào khóc thành tiếng, nước còn trong miệng cứ thế tuôn trào ướt sũng tấm áo của người kia.

Trong đầu Ngọc Oanh có muôn vàn câu hỏi:

“Ông ấy là ai? Tại sao mình lại rơi xuống nước? Văn Liễu đâu rồi?”

Nhìn hình thêu đầu rồng đầy vẻ uy nghiêm được trước ngực áo bào của người đang bế mình trên tay, cô không khỏi kinh hãi, cứ ngỡ trước mặt là người đến từ thiên đàng.

“Mình đã chết rồi chăng?”

 Ngọc Oanh chưa nghĩ thông được điều gì thì bên tai lại văng vẳng tiếng quát:

“Mau mau truyền thái y cho trẫm.”

Giọng nói ấy lại trở nên ôn hoà hơn khi quay sang nhìn cô:

“Con có làm sao không? Đã có Phụ hoàng đây rồi!”

Ngọc Oanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, người ấy vẫn bế cô trên tay cho đến khi có một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ hớt hải chạy đến:

“Bệ hạ và Thuận Thiên không sao chứ? Ngài mau thay y phục kẻo lạnh.” (1)

Ngọc Oanh cố gạt nước mắt, nhìn người đàn ông ăn mặc như diễn viên phim cổ trang đang bế mình trên tay. Ông có ngũ quan tinh xảo, giống như bức tượng tạc Lý Huệ Tông ở đền Đô. Bất chợt cô có cảm giác thân quen, thân quen đến lạ thường. Nhưng làm sao có thể thế được, đây chắc chắn là mơ. Ngọc Oanh dùng ngón tay trẻ con nhỏ xíu nhéo lấy da thịt mình, tâm trí rối loạn nhớ về cảnh Văn Liễu đuổi theo mình trong cơn mưa. Phải rồi, đó mới là hiện thực, còn đây chỉ là mơ thôi.

Những điều diễn ra trước mắt Ngọc Oanh lúc này là những điều không tưởng nổi. Trước đó, trong đầu cô đã thoáng nghĩ mình bị bắt cóc. Cô thầm gọi tên Văn Liễu, tự hỏi là anh có biết mình ở đây không? Anh sẽ tìm cách cứu mình ra chứ? Não cô ép buộc bản thân phải vùng dậy và chạy thật xa khỏi cái nơi kỳ lạ này, nhưng cơ thể Ngọc Oanh lại cứng đờ không tài nào cử động được. Càng nghĩ lại thì hình ảnh những kẻ tay giang hồ bắt cóc phụ nữ sang biên giới trong tưởng với hình ảnh người đàn ông đang mặc y phục xưa màu vàng trước mặt thật quá khác xa.

“Mình đang ở đoàn phim nào à?”   

Đôi mắt Ngọc Oanh cứ thế mờ dần rồi nhíu chặt lại, bên tai cô chỉ còn lại tiếng huyên náo của đám người xung quanh. Rồi những âm thanh ấy cũng nhỏ dần cho đến khi Ngọc Oanh chẳng còn nghe thấy gì nữa cả.

Người đàn ông đặt Ngọc Oanh lên chiếc giường mềm mại, rồi ra lệnh cho một cô gái đứng bên cạnh thay quần áo cho cô. Có kẻ động vào người, Ngọc Oanh giật mình, nỗi kinh hãi quay trở lại.

“Đây là đâu?”

Ngọc Oanh nhìn ra cửa sổ, bên hiên có tiếng mưa rơi. Mưa ngày một nặng hạt, như một tấm rèm nhung mù mịt ngăn cản cô nhìn ra thế giới bên ngoài. Nơi đây rất giống ảo ảnh tại ngôi đền mà cô nhìn thấy, màn mưa này cũng y hệt khung cảnh cô trải qua trước khi lạc lối vào thế giới này.

“Trong màn mưa dày đặc ấy hẳn đã có thứ gì đó đã liên kết hai thế giới lại với nhau.”

Người đàn ông ấy lại dỗ dành Ngọc Oanh lần nữa:

“Ngọc Oanh ngoan nào. Phụ hoàng sẽ kể chuyện cho con nghe nhé.”

Chuyện gì thế này?Ông ấy tự xưng với mình là Phụ hoàng? Tiếng gọi này quả thật quá thân thương, đoạn đối thoại này quá đỗi quen thuộc dường như mình đã nói lúc nào rồi thì phải?”

Cô bất ngờ khi nghe hai từ “Phụ hoàng”,  nhìn bộ Việt Phục màu vàng ánh kim ông ta mặc có vẻ đắt tiền. Ngọc Oanh tự hỏi không biết đoàn phim nào chịu chi phục trang xịn đến vậy.

Ông ấy là ai?

Màn đêm tí tách những giọt mưa, Ngọc Oanh ngồi trong vòng tay người ấy, ngón tay mân mê con rồng ngũ trảo cực kì tinh xảo thêu trước ngực áo ông, cảm nhận hơi ấm từ Hoàng đế, người hỏi:

“Phụ hoàng sẽ kể con nghe chuyện Thái Tổ, Thái Tông có được không? Hay sự Tích Phù Đổng Thiên Vương, chuyện nàng Mị Châu...?”

Không đợi Ngọc Oanh gật đầu, Hoàng đế đã bắt đầu kể. Ngài kể rất nhiều nào chính sử, huyền sử, truyền thuyết, những câu chuyện với nội dung khác nhau nhưng điểm chung là nét ưu tư phảng phất trên gương mặt người kể chuyện. Câu chuyện kết thúc, ngài dừng lại và hỏi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng từ tốn:

“Con có muốn nghe truyện Cô Tấm không?”

Trông thấy Ngọc Oanh không biểu hiện cảm xúc, nằm im trong vòng tay mình, Hoàng đế tiếp tục say sưa với câu chuyện.

“Ngày xửa ngày xưa, người ta kể với nhau rằng từ thời Đinh Tiên Hoàng, cũng có người truyền tai nhau là từ thời Thánh Tông (22) ở ngôi làng nọ có một cô gái tên là Tấm...”

Lời kể tựa bản nhạc du dương hòa cùng tiếng mưa làm thành một bản dạ khúc ngân lên khắp căn phòng. Ngọc Oanh thầm nghĩ tại sao người này lại có một giọng nói ấm áp đến thế, mặc dù cô đã rất quen thuộc với Tấm Cám nhưng chuyện người kể vẫn vẫn có thứ gì đó vô cùng mãnh liệt cuốn hút. Thanh âm của ngài cứ thế lan tỏa một thứ cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ...

“Vào hôm vua mở hội, Tấm cũng muốn đi trẩy hội, người dì ghẻ thấy thế liền lấy một đấu gạo một đấu thóc trộn lại bắt Tấm nhặt rồi mới cho đi. Tấm ở lại nhặt mãi nhặt mãi vẫn chưa xong, mà giờ mở hội đã tới, thế là Tấm bật khóc. Nghe tiếng khóc tỉ tê Bụt hiện lên. Con biết không, Phật Tổ sẽ xuất hiện để cứu giúp những con người đang phải gánh chịu sự khổ đau.”

Càng nhìn người đàn ông trước mặt Ngọc Oanh nhận ra cảm giác bên người này thật sự rất an toàn, nỗi sợ hãi gần như tan biến, Ngọc Oanh còn co mình lại nằm gọn trong lòng Hoàng đế. Khoảnh khắc ấy tự cô hỏi chính mình:

Hoàng đế lại kể tiếp. Ngọc Oanh im lặng trong vô thức mà không hề biết rằng đôi bàn tay bé nhỏ của mình đang giữ chặt lấy ống áo dài rộng đưa về phía trước ngực, cô cuộn tròn, co ro trong chiếc chăn bông, cách một đoạn lại mở lời thắc mắc mà quên luôn tình cảnh hiện tại:

“Vì sao tất cả những cô gái trong làng đều muốn làm vợ vua vậy Phụ hoàng?” 

“Vì họ nghĩ được làm vợ vua sẽ được sống trong vinh hoa.”

Hoàng đế liền ôn hòa giải thích. Ngọc Oanh nghe vậy, cảm thấy lý do này quả thật rất buồn cười, nhưng phải chăng con gái thời nào cũng thế. Bất chợt, cô quên mất nỗi sợ hãi lên tiếng trêu đùa cùng Hoàng đế:

“Ngọc Oanh cũng muốn lấy vua làm chồng!” Ngọc Oanh nói đùa với người đàn ông trước mặt

Hoàng đế nhăn mặt trêu ghẹo cô.

“Con là Công chúa của trẫm rồi còn gì?” Rồi người lại trầm tư bảo:

“Là Công chúa thì phải thông minh sắt đá, không được ủy mị, nếu sau này Phụ hoàng không còn nữa cũng đừng khóc.”

Màn đêm cứ thế nhuốm trong cơn mưa, Ngọc Oanh đắm chìm trong câu chuyện của Hoàng đế, lời của người êm đềm ấm áp tựa ngọn nến đang thắp sáng căn phòng. Cô dần dần khép hờ đôi mắt mình lại, tận hưởng cảm giác an toàn này.

Trông thấy Ngọc Oanh đã ngủ, Hoàng đế kéo chăn đắp cho cô, đến khi ánh nến leo lét dần tàn, ngài mới nhè nhẹ bước ra ngoài căn phòng đóng kín cửa. Tiếng bước chân trên hành lang dần xa. Bên ngoài căn phòng, tiếng mưa rơi xuống mái hiên như tiếng đàn ai réo rắt. Trên chiếc giường, Ngọc Oanh mở mắt nhìn bóng tối mờ mịt hơi ấm phả vào căn phòng. Cô cố rúc mình vào chăn, cảm giác buốt lạnh này như đang nhắc nhở cô mọi chuyện đều là thật không phải mơ. Cô thầm nghĩ:

“Đây là đâu? Những mảnh vụn vỡ ký ức tại đền Đô mà tôi thấy được hôm trước là một phần ở đây? Nếu không phải như thế thì sao nó lại quá đỗi thân thuộc?’’

Những ánh nắng lung linh chiếu qua khe cửa, làm màu gỗ từ đỏ tía bỗng chốc thêm phần cổ kính. Ngọc Oanh giơ những ngón tay bé nhỏ của mình lên đón tia nắng lung linh buổi sớm bất chợt nghe thấy tiếng người bên ngoài căn phòng đang xôn xao bàn tán.

“Hôm qua cả đám cung nữ và thái giám bên đình Ngoạn Y (3) đã bị lão hoạn quan Phạm phạt quỳ vì tội tắc trách không xem chừng Công chúa Thuận Thiên, để Công chúa bị rơi xuống hồ.”

Nghe xong lời ấy, phút chốc từng tế bào trong cơ thể Ngọc Oanh tê dại. Dù không biết chính xác nơi mình đang đến, đâu, nhưng cô khẳng định đây không phải là một đoàn phim hay chốn nào đó tương tự. Đầu lại cô đau nhói muốn vỡ tung. Một mảnh ký ức trong mớ hỗn độn bất chợt lóe lên. Trên khoé mắt cô hai hàng lệ chực trào tuôn chảy. Cô nhắm nghiền mắt, hy vọng khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là ảo ảnh, hoàn toàn không có thật.

Ngọc Oanh thầm ước chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng không! Cô thấy cơ thể mình như một đứa trẻ, nằm trên một chiếc giường kiểu dáng xưa cũ. Khoảnh khắc ấy nhịp thở Ngọc Oanh dường như ngưng đọng lại vài giây. Đầu óc cô trống rỗng, không muốn đối mặt với hiện thực. Tức thì cô đập mạnh tay vào thành giường, cảm giác đau tê tái thông báo đây chẳng phải giấc chiêm bao. Lúc này, dù không muốn nhưng Ngọc Oanh đành chấp nhận được sự thật bước ra khỏi giường. Nghe những kẻ xung quanh gọi mình là Công chúa trong lòng có chút hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.

“Mình là Thuận Thiên?”

“Chuyện xảy ra ở đây, tôi phải thuận theo thiên ý như cái tên ấy sao? Không thể cưỡng lại số phận, sống lại một kiếp người đã từng nếm trải?”

Lời nói trẻ con đêm trước cô đùa với Hoàng đế: “Ngọc Oanh cũng muốn lấy vua làm chồng”, đến hôm nay, khi nhớ lại chợt khiến cô bàng hoàng.

“Định mệnh thật cay nghiệt... Không! Không thể như thế được.”

Ngọc Oanh gạt nước mắt, cố nở một nụ cười, vươn vai, chân bước xuống giường. Để tìm đường trở về thế kỉ 21, tạm thời cô phải đón nhận thân phận Đích Công chúa của một đế nghiệp hai trăm năm, chờ đợi cơ hội thay đổi số phận.

Cô chợt nhớ lại bản thảo mà Cảnh đã đưa mình đọc.

“Rốt cuộc có luân hồi thật hay không? Hay đây là một giấc mơ mà bản thân chưa thể tỉnh. Vài hôm trước mình còn cho rằng luân hồi là mê tín. Vậy mà giờ đây chính bản thân lại không biết, liệu dòng luân lưu ấy có đang chảy trên thân xác này hay không?”

Chớp mắt ngàn năm gặp cố nhân

Đời người ly biệt đã bao lần

Phiêu diêu mấy kiếp, duyên đã tận?

Nhìn lại núi sông, giấc mộng trần.

 ***

(1) Thuận Thiên Công chúa có tên có tên húy là Oanh (莹)

(2) Từ thời Đinh Tiên Hoàng và Lý Thánh Tông đã xuất hiện những dị bản khác nhau về chuyện Tấm Cám.

(3) Năm 1203, Lý Cao Tông cho khơi thông ao với sông và dựng đình Ngoạn Y tại ao này, lại cho trồng nhiều hoa thơm, cỏ lạ xung quanh đình. Sử sách chép rằng, phần cung điện mới mở này được chạm trổ khéo léo, đẹp đẽ chưa từng có.