Chương II: Luân Hồi
“Kiếp trước năm trăm lần ngoảnh đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần vô tình nhìn thấy nhau."
Đức Phật dạy, thể xác và linh hồn luôn thay đổi chỉ có nhân duyên nghiệp báo là vĩnh viễn theo chân. Cuộc sống không khởi đầu bằng sự sinh ra và cũng không kết thúc bằng cái chết. Bản thân con người khi chết không như ngọn nến tắt, cũng không nhất định là được đầu thai làm người mà sẽ thuận theo nhân duyên nghiệp báo mà chuyển sinh…
“Cậu đang viết cái quái gì thế?”
Lúc nào Ngọc Oanh chả vậy, cậy có bạn trai tổng biên tập chống lưng nên lớn tiếng với đồng nghiệp là chuyện xảy ra như cơm bữa. Cô cầm xấp bản thảo tiến thẳng đến bàn làm việc của Văn Cảnh lớn giọng chê trách:
"Sao mà trường cho cậu tốt nghiệp hay vậy? Bằng cách viết mấy thứ mê tín này à?"
Trong mắt Ngọc Oanh, Cảnh luôn là người suy nghĩ thận trọng, làm việc từ tốn lại là người điềm đạm, nhưng lần này cậu ấy lại nổi giận:
“Đấy không phải là mê tín! Chị có bao giờ nghĩ kiếp trước mình là ai chưa?"
“Chưa! Ai mà thèm quan tâm kiếp trước làm gì. Điều tôi quan tâm là cậu làm cách nào nộp đề tài khác vào sáng mai cho tôi.” Ngọc Oanh lớn tiếng đáp.
Văn Cảnh không nhận ra khóe miệng mình vừa nhếch lên. Nụ cười chát chúa không thành tiếng mang theo đôi mắt buồn. Từ khi bước vào tòa soạn này cậu chưa bao giờ được thỏa sức viết theo ý mình. Dù chỉ là một ý tưởng thôi cũng chưa từng được xem trọng.
“Đúng rồi, nhớ làm gì? Tôi sẽ tìm chủ đề khác. Xin lỗi!”
Cảnh nói xong liền giật lại tập bản thảo trên tay Ngọc Oanh, rồi tiếp tục cắm mặt vào màn hình vi tính.
Không kìm nén được tức giận, Ngọc Oanh liền lớn tiếng, tay chống lên bàn thị uy:
“Cậu tỏ ra thái độ gì đấy?”
“Không có gì!” Văn Cảnh đáp lời không thèm liếc mắt nhìn Ngọc Oanh lấy một cái.
Thấy Cảnh đột nhiên cộc tính khác thường, Ngọc Oanh cũng không muốn lấy vai trên mà làm lớn chuyện, liền xuống nước dịu giọng lại:
“Sắp tới chị và tổng biên tập đi Bắc Ninh lấy thông tin về các đền chùa. Tổng biên muốn cậu đi cùng.”
Cảnh rụt rè đáp, mặt đang bừng bừng tức giận, đột nhiên xám xịt:
“Không! Không đến!”
Ngọc Oanh nhìn thẳng vào ánh mắt sau cặp kính người đối diện, yêu cầu một câu trả lời thích đáng.
“Sao lại không? Dạo trước, chị còn thấy cậu cứ giữ khư khư tờ báo cũ rích tiêu đề Đền Rồng Ngậm Ngùi Phủ Bụi.” (1)
Cảnh đưa mắt nhìn cô, như trả lời lại câu hỏi vừa rồi mà cũng giống đang tự trách bản thân:
“Tư cách gì để đến đó?”
Ngọc Oanh hơi sững lại, cô đứng thẳng người lên, như sợ bản thân sẽ hút vào đôi mắt sâu thẳm của người đối diện. Không chỉ lần này mà nhiều lần trước kia, cô đều cảm thấy bản thân râm ran khó tả khi đối diện với cậu, vừa quen thuộc lại vừa day dứt. Cô đã từng tự hỏi:
“Liệu mình đã bỏ lỡ điều gì từ cậu chăng?”
Ngọc Oanh thở dài chán chả thèm nói, thật sự đôi co với cậu làm cô rất bức bối. Cô cương, cậu ấy nhu, đánh qua đánh lại cuối cùng vẫn là cô mệt.
Cô phóng viên tòa soạn sau khi quay về bàn làm việc, liền lén nhìn về phía Cảnh. Bàn chỗ cậu ta làm việc rất ngăn nắp và xếp đầy những quyển sách văn thơ thời trung đại. Cậu ngồi ngẩn người, tay cầm tờ báo cũ, mười ngón tay dài nhè nhẹ nâng niu như thể đang cầm một vật trân quý. Miệng thì thầm hai từ “xin lỗi” nhưng Ngọc Oanh không nghe thấy.
“Đền Rồng Ngậm Ngùi Phủ Bụi.”
“Cậu ta muốn làm Tố Như khóc Tiểu Thanh sao?” Ngọc Oanh thầm mỉa mai.
Đây đâu phải lần đầu, Ngọc Oanh chứng kiến Cảnh cứ ôm khư khư tờ báo. Cô thật sự không hiểu cậu ta đang nghĩ gì? Cô phóng viên tòa soạn cũng thừa nhận rằng chính bản thân mình không biết vì sao lại quan tâm đến tờ báo đó đến như thế.
Quả thật nếu chỉ xét về viết lách, Ngọc Oanh sẽ không bao giờ phản đối việc Cảnh viết về những thứ mang giá trị tâm linh, vì đó là sở thích, là đam mê của cậu. Cô không phủ nhận khả năng viết bài của Cảnh. Nhưng đây là công việc, người chịu trách nhiệm cho từng số báo in như Ngọc Oanh phải biết cái nào được truyền thông đón nhận cái nào không.
Nghĩ đến đây Ngọc Oanh không khỏi tiếc nuối tháng ngày còn ngồi trên giảng đường, cô cũng như Cảnh lúc này chỉ chăm chăm viết những cái mà mình cảm thấy thích thú, còn việc độc giả đón nhận cái gì đều bỏ ngoài tai. Ngặt một nỗi, Thứ tòa soạn cần là một số báo bán chạy thu về lợi nhuận.
Mặc dù bên ngoài Ngọc Oanh có vẻ khắt khe với Cảnh, nhưng thật ra cô đang lo sợ đồng nghiệp sẽ bàn tán, nói cậu ta dựa vào mối quan hệ thân thiết với tổng biên tập nên được được bao che dù thành tích không tốt vẫn còn ở lì mãi trong tòa soạn mà chưa chịu thôi việc.
“Rốt cuộc nơi đó có điều gì thu hút đến thế?”
Ôm trong lòng tâm trạng tò mò, cô nhanh chóng gõ vào tìm kiếm trên thanh công cụ Google. “Đền Rồng Ngậm Ngùi Phủ Bụi” - bài báo được đăng trên báo Văn Hóa - Thể Thao năm 2008.
“2008 sao? Xem nào, 2008? Lúc ấy mình mới chỉ là học sinh cấp hai?”
Ngọc Oanh biết Đền Rồng đang thờ Lý Chiêu Hoàng - vị nữ hoàng duy nhất của Việt Nam, vị vua bị xem là kẻ làm mất đi đế nghiệp hai trăm năm của Lý triều, đến khi chết đi cũng không được thờ cùng các bậc tiên đế. Nhưng dù Cảnh có để tâm đến số phận của vị nữ hoàng ấy đi chăng nữa cũng đâu đến mức giữ một tờ báo từng ấy năm, rồi còn tỏ vẻ tiếc thương như thể mình là người trong cuộc.
Cô nghi hoặc gửi tin nhắn cho tổng biên tập - cũng là anh trai cậu Cảnh.
“Em trai anh cứ mãi giữ một tờ báo cũ rích, lại còn viết linh tinh cái gì mà kiếp trước kiếp sau. Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy?”
Chốc lát sau cô nhận được dòng tin nhắn của Liễu.
“Khi Cảnh còn bé đã từng bị tai nạn. Cả nhà anh đã tưởng nó không qua khỏi.”
“Rồi sao nữa hả anh?” Nhận được tin nhắn, Ngọc Oanh lập tức trả lời, còn không quên đính kèm theo icon ngạc nhiên.
“Cũng may chỉ sau một năm nó đã hoàn toàn bình phục.” Liễu lại tiếp tục nhắn một tràng dài. “Có điều, như em thấy từ lúc khoẻ lại, nó dành phần lớn thời gian để tìm hiểu về luân hồi. Và đặc biệt nhất là, nó rất quan tâm đến giai đoạn lịch sử cuối thời Lý. Có lần, chẳng biết nó tìm ở đâu được tờ báo, sau đó nó ngồi thẫn thờ cả buổi chiều trước sân nhà, mấy ngày trời không thèm ăn uống.”
“Lần này, anh muốn đưa nó đi cùng vì lý do đó? Tiếc nhỉ! Tổng biên tập Văn Liễu chỉ muốn đưa em trai người ta đi cùng.” Ngọc Oanh trả lời lại trong tin nhắn với lời lẽ có vẻ bông đùa.
“Em thì anh để dành đưa lên xe hoa.”
“Thôi thôi đi ông. Tại anh em nhà ông mà tôi bị cả tòa soạn bêu rếu là mụ Diêm La đây.”
“Dạo này trên mạng có một câu nói, em đã nghe qua chưa?” Không đợi Ngọc Oanh trả lời, Văn Liễu đã nhắn tiếp. “Đó là…”
“Nếu anh lỡ yêu một người không phải em, thì chính là em của kiếp khác.”
Từ đầu dây bên kia Ngọc Oanh thả một icon tỏ vẻ chán nản kèm theo lời nhắn:
“Lại nghìn năm văn vở, anh gửi cho bao nhiêu cô như thế rồi.”
Dòng tin nhắn im lặng hồi lâu. Văn Liễu lại nhắn:
“Khi nào em mới chấp nhận lời cầu hôn của anh?”
Mặc cho người bên kia đang chờ đợi, thì dòng tin nhắn hồi âm dành cho anh vẫn không có câu trả lời. Hiện tại, Ngọc Oanh vẫn chưa muốn kết hôn. Bởi cô biết, tình yêu mình mình cho anh là thật nhưng nó vẫn chưa đủ để chấp nhận sống cùng một người nào đó trọn kiếp này. Cô còn công việc, còn những mộng ước trong tương lai, còn những nơi xa lạ mà cô phải đến. Trong những dự định kia chưa bao giờ cô nghĩ phải vì người khác mà từ bỏ. Đến đây Ngọc Oanh thở dài trong vô thức, nếu lỡ có một ngày phải lựa chọn giữa Văn Liễu và tự do hiện tại cô sẽ chọn điều gì. Chọn giữa những chuyến đi rong ruổi khắp đất trời sau một năm chăm chỉ làm việc hay chọn anh làm tương lai của mình, kết hôn, sinh con, rồi già đi cùng anh.
***
“Nếu quả thật như lời Cảnh viết, đâu là điều kiện tối thiểu và cần thiết cho sự tái sinh? Chúng ta đã đi đâu trong nghìn năm qua, hay chỉ luẩn quẩn chờ nhau trong cõi tạm bợ?”
Mười hai giờ đêm, Ngọc Oanh nằm trong phòng ngủ ngẫm nghĩ mãi không tài nào chợp mắt. Bất chợt, di động sáng lên dòng tin nhắn từ Cảnh:
“Chị đừng quên viếng Đền Đô (1) đó!”
“Cậu đã không muốn đi sao còn phải bận tâm đến thế?” Dù nói vậy thâm tâm Ngọc Oanh cũng rất muốn đến đó, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội. Cô thầm nhủ lần này nhất định phải đến viếng các vị vua Triều Lý cho bằng được.
***
Chuyến đi lần này Văn Liễu muốn đưa Cảnh theo cùng vì nghĩ cậu rất thích Đền Rồng. Vậy mà thái độ của Cảnh lại nhất quyết không chịu đi, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Văn Liễu. Thành ra từ chuyện công lại vô tình thành chuyện riêng tư của anh với bạn gái, Ngọc Oanh hào hứng chuẩn bị quần áo giày dép mấy ngày liền, cô còn đặc biệt chuẩn bị hẳn một bộ giao lĩnh để hoá thân thành “thiếu nữ Đại Việt”.
Ngày đầu tiên, thời tiết ủng hộ cho phép Ngọc Oanh thướt tha trong dáng vẻ “thiếu nữ Đại Việt” mà cô hằng mong ước, thật khác với Ngọc Oanh nghiêm túc, cứng nhắc ở tòa soạn. Mới dựa lưng ở bụi cây này, thoắt cái đã thấy cô nghiêng vai bên cành hoa kia. Đến đâu, cô cũng hí hửng đòi chụp ảnh, dường như đã quên mất rằng mình đang đi công tác.
“Liễu! Chỗ này đẹp nè, chụp cho em đi.”
Sự phấn khởi này của Ngọc Oanh làm Liễu khóc thầm, chiếc máy ảnh tác nghiệp của anh vốn để làm tư liệu viết báo lại có đến hai phần ba ảnh là của bạn gái.
“Ngọc Oanh! Chúng ta đang đi công tác đó!”
Ngọc Oanh nở một nụ cười tự tin đáp lời:
“Anh yên tâm. Em sẽ viết thật tốt bài báo về chuyến đi này.”
***
Ngọc Oanh đang vui vẻ tung tăng với sông nước hữu tình ở Bắc Ninh, lại càng hào hứng hơn khi nghe từ phía xa xa tiếng hát quan họ đang vọng về. Âm thanh hoài niệm như một chén trà đặc, vị đậm đà rót thẳng vào tai khiến cô vội kéo anh người yêu tiến về bờ hồ. Mặt nước gợn lên từng đợt sóng xanh nhờ chiếc thuyền đầu rồng. Đằng trai áo dài khăn đóng màu đen như mấy ông đồ viết thư pháp ngày tết, đằng gái áo tứ thân đủ màu sắc đang ngân nga điệu quan họ.
“Người ơi ở đừng về. Người ơi ở đừng về…”
Bình thường phải có hội mới được xem, hôm nay vô tình gặp được hát quan họ cũng coi như chuyến đi này không uổng phí. Nhất thời Văn Liễu không biết hôm nay có sự kiện gì, nhưng nhìn mọi người chung ai ai cũng mặc áo tứ thân trẩy hội, rồi nhìn sang Ngọc Oanh anh thầm cười trong lòng. Nhìn Ngọc Oanh đang mặc bộ giao lĩnh màu xanh vạt chéo, ống tay rộng, váy dài gần chấm đất, lúc này cô trông rất lạc quẻ với mọi người chung quanh nếu người không biết còn tưởng cô bạn gái của Văn Liễu đang lậm mấy phim cung đấu của Tàu.
“Nhìn em không khác gì một bà mệnh phụ.” Văn Liễu cười cười nói.
“Ý anh là nhìn em già đó hả?”
Cái nôi của văn hóa Kinh Bắc, Bắc Ninh được ca ngợi là nơi phong cảnh hữu tình nên thơ, vì thế mà Văn Liễu hết sức mệt mỏi với độ “sống ảo” của cô bạn gái. Sau một ngày tác nghiệp qua làng gốm Phù Lãng, làng tranh Đông Hồ, chùa Phật Tích gian nan, thì máy ảnh cơ của Văn Liễu gần như đầy dung lượng.
Dù dự báo nói thời tiết sẽ mưa to nhưng Ngọc Oanh lại một hai muốn đến Đền Đô cho bằng được, thế là Tổng Biên Tập lại phải chiều ý. Đôi trai gái đứng trước cửa đền nhìn cảnh vật dưới làn mưa. Khung cảnh ở đây làm cô ngẫm nghĩ về những bước ngoặt tạo nên một Lý triều thịnh trị.
“Năm xưa Dương Hậu đã nghĩ gì khi nâng tấm long bào họ Đinh khoác lên người Lê Hoàn? Lý Thái Tổ nghĩ gì khi nối tiếp đế nghiệp họ Lê. Dù rằng triều Lý là một giang sơn cực thịnh ngang tầm Đại Tống. Nhưng không thoát khỏi vòng tuần hoàn, hưng thịnh rồi lại suy vong. Trải qua bao năm tháng huy hoàng sử Việt. Giờ đây đền Đô chỉ còn sót lại Ngũ Long Môn một mình trơ trọi, dù là nắng hay mưa vẫn đứng sừng sững nghìn năm.”
Ngọc Oanh ngước nhìn lên mái đền, phía trên mái bầu trời trong xanh, cô nhận ra tám đám mây ánh lên vầng hào quang màu vàng kỳ lạ bồng bềnh trôi tựa như bức tranh tiên cảnh. Thấy đây là một cảnh đẹp, Ngọc Oanh quay sang bạn trai, tay cô chỉ về hướng đám mây:
“Anh nhìn kìa! Những đám mây đó lạ quá!”
***
(1) Sở dĩ đền có tên là đền Rồng vì theo một số tài liệu, Lý Chiêu Hoàng được coi là người không giữ được nhà Lý nên không được thờ chung ở Đền Đô- Đền Lý Bát Đế cùng các bậc tiên đế Nhà Lý. Lý Chiêu Hoàng chỉ được thờ ở phía Tây Đền Đô, tức làng Long Vĩ (Đình Bảng) - đuôi của con Rồng, từ đó đền có tên là Đền Rồng.