3. Mang đồ ăn cho em
Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả.
- Elvis -
__________
Harry khui bọc đồ ăn ra. Vẫn những món thơm lừng làm bụng Snape sôi sùng sục. Trong lúc ăn, hai người có trò chuyện về độc dược. Thằng bé đã khoái môn này ngay khi lật giở những trang sách đầu tiên.
- Thực tình tôi dốt môn này lắm đây. Đó là một món nghệ thuật cần sự cố công tỉ mỉ, tôi thì không đủ sự kiên nhẫn. Nhưng nếu em học được thì đấy lại là cái lợi. Em có thể khiến mình mạnh khỏe hơn.
Rồi, Harry bảo:
- Thôi, cà kê vậy là đủ rồi. Chúng ta bắt đầu vào bài học thôi.
Snape chắc phải cố lắm mới giữ cho giọng mình không dồn dập quá. Nó đáp:
- Vâng.
Harry lôi đũa phép ra, thì thầm:
- Nebulus.
Làn sương tràn ra từ đầu đũa. Chẳng mấy chốc, chung quanh hai người đã phủ dày sương mù. Đứng từ xa nhìn lại không thể thấy gì cả.
Snape hồi hộp tới mức trông như đang nín thở.
- Cái này là Bùa tạo sương. Nhưng hôm nay em không học nó vội. Giờ, tôi nói với em đôi lời trước đã. Em sẽ được dạy tám môn vào năm đầu tiên tại trường, đó là: Biến Hình, Bùa Mê, Lịch sử Pháp thuật, Độc dược, Thảo dược học, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Thiên văn và Bay. Trong số tám môn đây, tôi sẽ dạy em vài môn chính là Biến Hình, Bùa Mê và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Môn Bay là sở trường của tôi, tôi có thể dạy nếu em muốn học. Thời gian học có thể thay đổi theo lịch sinh hoạt của em. Còn lại, - Harry lục lọi trong túi vải lôi ra bộ sách giáo khoa mới toanh. Snape chẳng hiểu sao cái túi nhỏ mà đựng được nhiều đồ thế. - em sẽ phải tự tìm hiểu.
Snape đưa tay đón nhận các quyển sách hết mức long trọng. Trong chốc lát, nó không tìm nổi một từ diễn tả niềm hạnh phúc ập đến đột ngột.
Snape trịnh trọng nói:
- Em sẽ giữ gìn sách cẩn thận.
Harry gật gù:
- Ừ, đức tính tốt đấy. Hồi tôi đi học, mấy tập sách của tôi rách bươm cả rồi.
Anh lại lui cui kiếm trong túi ra cây đũa phép mới mua hôm qua, thảy nó cho Snape:
- Được rồi, coi đây, về bài học đầu tiên của chúng ta...
Harry đặt một cái khóa kim loại xuống đất, bảo Snape:
- Xem đi.
Snape cầm lên ngắm nghía, nhưng cái khóa chẳng có gì đặc biệt:
- Nó là khóa thần khóa hết được các cánh cửa ạ? Hay là...
- Không, Severus ạ. Nó là cái khóa thôi. Và nó đang khóa chặt, thấy không?
Snape đỏ mặt:
- Ơ... vâng...
- Đừng ngại, hồi tôi mới biết về ma - pháp thuật như em, tôi luôn ảo tưởng về mấy cái món vật thần kì, như tấm áo tàng hình chẳng hạn.
- Vậy cái áo tàng hình không có thật ạ?
- Có thật chớ! - Harry kêu lên, - Nhưng nó hiếm, Severus à. Hiếm lắm, giống như cái khóa thần mà em nói ấy.
Rồi Harry chĩa đũa phép về cái khóa trên tay Snape:
- Cầm chắc nghe. Alohomora!
Cái khóa trên tay thằng bé kêu "tạch" một cái. Snape ngạc nhiên khi nó đã mở ra.
Harry lại vung vẩy đũa phép:
- Colloportus.
Thêm tiếng tạch nữa. Vậy là cái khóa lại trở về nguyên dạng.
Harry nói:
- Bùa mở khóa và Bùa khóa. Đây là hai Bùa đầu tiên em học.
Luyện tập tới lúc gần mười một giờ trưa, khi nắng quá đỉnh đầu, Harry phải giải tán đống sương mù. Vì cái mớ này trông nổi bật quá, nhỡ mà dân Muggle thấy được thì lại mất công rù quến cho họ quên ngay.
Harry nhét vào tay Snape cái bánh mì nướng đã nguội và một quả táo đỏ:
- Em ăn đi.
- Cảm ơn anh.
Rồi chẳng nín được, Snape hỏi khe khẽ:
- Ngày mai em có thể gặp anh nữa không?
- Tôi luôn ở đây mà. Bất cứ lúc nào em muốn, chỉ cần gọi và tôi sẽ xuất hiện.
- Thật chứ ạ?
- Thật.
Lúc này Snape mới chịu rời đi. Nhưng gần tới nhà, nó lại quay mình trông ngọn đồi phía xa. Chỉ tới khi nhìn thấy vạt áo chùng dưới tán cây, nó mới an tâm vào nhà.
Snape đã kể má nó nghe về việc mình nhận được thư Hogwarts. Má chỉ gật đầu, không quan tâm nhiều thêm. Điều đó khiến Snape đâm ra chán nản. Ba má nó vẫn cãi nhau thường xuyên, không về tiền thì cũng về vấn đề pháp thuật, phù thủy. Chưa một ngày nào sống an bình.
Tối nay lại là một đêm dài. Snape rúc vào phòng mình. Bữa cơm dang dở bị hất đổ chỉ vì má lỡ miệng nói từ "Nhiệm màu", mọi từ ngữ trong cái nhà lụp xụp này đều thật nhạy cảm tới khốn đốn. Snape sờ lá thư trong tay, đây là hy vọng cuối cùng của nó.
Đêm đen, không trăng, không sao. Snape đương nghĩ tới những khoản nợ trong nhà và đống thức ăn ít ỏi chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa, thì đột ngột, có một tiếng vang khô khốc đáng sợ.
Cộc!... Cộc!...
Snape giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó ngồi im. Độ một giây, cánh cửa lại kêu ra tiếng:
Cộc!... Cộc!...
Snape đặt chân xuống đất, đứng lên. Nó cẩn thận bước từng bước về phía cửa sổ. Gần tới nơi. Thình lình, sàn gỗ kêu kẽo kẹt rất to. Snape đứng hình.
Hai giây yên lặng. Rồi cửa bật tung ra. Một cái đầu thò vào, đôi mắt xanh lá hấp háy sau kính.
Snape thở phào:
- Anh Harry hả?
Nó bước tới mở rộng cánh cửa, nhận ra trên tay Harry đang cầm một đĩa cơm, trên đó có nhiều thịt ba chỉ và rau xào. Mùi thơm bay vào mũi khiến cơn đói thêm da diết.
- Tôi mang đồ ăn cho em nè.
Harry chìa ra. Snape nhận một cách vội vàng trong lúc quay ra phía cửa xem.
Harry hất cằm:
- Thử làm Bùa khóa với cái cửa kia xem.
Snape đón cây đũa thần từ tay Harry. Nó tới gần cửa, gõ đũa lên đấy, đọc:
- Colloportus.
Một tiếng tạch rất khẽ. Harry khích lệ:
- Giỏi lắm, Severus. Một Bùa khóa không thể được mở bởi dân Muggle, nên em có thể an tâm rằng sắp tới đây không ai làm phiền hai ta cả.
Snape mím môi cười, xơi nhanh bữa ăn. Harry chẳng biết móc đâu ra cái khăn lau miệng cho thằng bé. Anh xoa đầu nó dịu dàng.
Snape đưa lại đĩa cho Harry, nói:
- Cảm ơn anh, anh Harry.
- Không có chi. Được rồi, tôi đi đây. Chúc em ngủ ngon, mơ đẹp nghe.
- Chúc anh ngủ ngon.
Snape trông bóng Harry đi xa, tiếc nuối vô hạn. Hình như bầu trời hôm nay chẳng còn đen ngòm như trước nữa, và khung cảnh tiêu sơ cũng đâm ra đẹp hơn hẳn. Nó toan đóng cửa, thì đột nhiên cái bóng người to dần. Harry đã quay lại.
Chẳng để Snape kịp hỏi han, anh đã ôm mặt nó, và hôn một cái lên trán:
- Ngủ ngon, Severus.
Snape há hốc miệng, sững người nhìn về giáo sư Harry đang khuất dần sau những tấm gạch đổ nát. Thậm chí nó đã không nghe thấy tiếng lè nhè của cha:
- Thằng kia! Mở cửa ra! Mở cửa!
Chỉ tới khi cha nó đổ người đánh rầm một cái vào tấm gỗ, làm cánh cửa vẹo xuống, Snape mới chạy lại. Nó còn không lấy làm buồn lòng khi cha lại cất mấy câu chửi quen thuộc.
Thằng bé sờ tay lên trán, có một cảm xúc kì lạ cuồn cuộn dâng lên, làm nó thấy ấm áp mà chẳng cần đắp tấm chăn bông nào. Có lẽ đấy là "được yêu thương".