26
6
1425 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

🌷3. "Xóa lỗi cho mình nha?"


Sáu giờ ba mươi lăm phút sáng thứ Sáu, nhỏ Hạnh vác ghế trên bàn giáo viên đặt trước cửa lớp. Nhỏ ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại và một xấp tiền lẻ. Đôi chân hai ngàn mét cũng được sử dụng tối đa bằng cách chặn ngang cửa như một thanh chắn. 


Lam nhìn nhỏ một bên nhận tiền, một bên hạ chân mà vui mắt.


“Lần này dời trạm gác đến cổng luôn à?”


“Chứ sao nữa. Hôm nay phải báo cáo tiền thu chi rồi.” Nhỏ Hạnh bỏ chân xuống, cho Lam đi vào. Dù rằng Hạnh không làm việc đó, Lam vẫn có thể đi vào từ phía một nửa bên cửa trống huơ. 


Giờ này, trong lớp chỉ có loe hoe vài mống. Nhưng vì gánh số trực nhật, Lam đành phải đến sớm như thế. Đến bàn học, Lam thấy cặp xách của Điền đã nằm sẵn ở đấy. Nó chỉ nhìn phớt qua rồi đi đến cuối lớp lấy chổi. 


“À. Thằng Điền dọn rồi.” Nhỏ Hạnh ngửa cổ la lên.


Dọn rồi? Nhìn sàn quả thật là đã được quét và lau sạch sẽ, Lam bèn đi lên bục tìm giẻ lau bảng.


“Bảng thằng Điền cũng đã lau nốt luôn.”


Lam nhìn quanh một lúc rồi quay về chỗ ngồi. Quyết định đợi đến giờ truy bài thì sẽ lau hành lang. Lúc này, Điền cũng đã quay trở lại. Cậu bạn mặc một cái áo hoodie màu xanh rêu bên ngoài áo đồng phục. Trên mái tóc bảy ba hơi tán loạn chụp một cái headphone màu đen. Có lẽ vì mới rửa tay, Điền kéo ống tay áo lên cao, để lộ bàn tay với các ngón thon dài. Lam bỗng thấy giật mình. Lúc này nó mới nhận ra, dường như bạn cùng bàn của mình là một đứa đẹp trai.


Ngược lại, Điền thấy Lam thì mỉm cười. Cậu chạy bước nhỏ rồi ngồi sà xuống ghế, vội vàng mở khóa cặp lấy ra một quyển sổ đặt trước mặt Lam.


“Lam ăn sáng chưa?”


“Có muốn chép bài tập không?”


“Bài tập mình gửi hôm qua, Lam xem có hiểu không?”


Toàn những câu hỏi thăm nhạt nhẽo.


“Sao lại phải viết ra? Đau họng hả?” Lam trợn mắt.


Điền nghiêng đầu, lấy bút viết xuống một dòng, “Lam bảo là, mình không được nói chuyện.”


Lam nhìn dòng chữ ngay ngắn ấy, không biết nên nói gì cho phải. Trong vòng ba giây đồng hồ, Lam nghiêm túc hỏi lại một lượt trong đầu, mình thật sự… thích Điền hả? Một đứa ăn to nói lớn như Lam - thích một người khép nép, rụt rè như Điền?


“Mày… cứ nói chuyện đi.” Lam phẩy tay, cúi mặt ôm đầu như thể không chấp nhận được sự thật.


“Vậy Lam đã xóa lỗi cho mình chưa?” Điền dùng ngón trỏ chạm nhẹ cánh tay của Lam. Cảm giác mát lạnh nho nhỏ làm Lam giật thót, nó vả một phát vào bàn tay của Điền theo phản xạ.


Tiếng “bốp” vang lên, cả Lam, Điền và nhỏ Hạnh đang “gác cổng” đồng thời rơi vào sửng sốt. Một thoáng ngơ ngác và đàn quạ đen quang quác bay đi, Lam vội vã cầm tay Điền lên xem. Trên cổ tay cậu bạn hiện lên một mảng hồng hồng. Điền lén nghía mắt nhìn, thầm thở phào một hơi. May mà kiểm tra ngay. Chậm một tí là không còn dấu vết nào mất!


“Có đau không?” Lam áy náy cầm bàn tay cậu xoa xoa.


“Đau.” Điền nói nhỏ, nhỏ như cái giọng thều thào của một người sắp từ giã cõi đời. Chỉ một chữ “đau”, vậy mà Lam lại nghe ra sự kìm nén, vẻ cố gắng kiên cường nhưng lẫn cả sự tủi thân trong đấy.


“Thì cũng tại…”


“Tại mình,” Điền cắt ngang, “là do mình đột nhiên động tay động chân làm Lam bất ngờ.”


Bị cướp lời. Lam ú ớ không biết phải nói sao cho phải. Nếu tiếp tục bắt bẻ, trông nó cứ giống người xấu muốn vội vàng phủi bỏ trách nhiệm ấy. Vả lại, đúng là nó cũng có một phần lỗi. Nhỉ?


“Ôi chao!” Giọng của Khiêm bất chợt xen ngang, “Nhỏ này định làm gì anh em của tôi ?”


“Xéo!” Lam chột dạ quát lên, buông tay Điền ra. Nhìn thấy bàn tay lẻ loi của mình, Điền cảm thấy hơi tiếc nuối.


Hôm qua, sau khi bị Lam bán bơ một ngày, Điền trở về nhà, tìm các tài liệu mức trung bình, khá và những bài giảng dễ hiểu gửi cho Lam. Nào ngờ, cô bạn chỉ thả một dấu like rồi mất tăm. Điền biết Lam khó chịu vì việc gì, nhưng quả thật, cậu giành lại vở cũng là điều bất đắc dĩ. Thư tình kia là Điền viết cho Lam, nhưng bây giờ - khi cô bạn còn chưa hề có một tí cảm xúc nào với Điền, Lam không thể nhìn thấy bức thư ấy được.


Điền thích Lam. Thích từ lâu lắc lâu lơ rồi.


Hồi mới vào lớp mười, Điền được cô giáo xếp cho ngồi cạnh Lam. Với cậu lúc ấy, ngồi ở nơi nào cũng giống nhau thôi, đều là cạnh người lạ cả. Bỗng dưng ba mẹ Điền quyết định chuyển về quê. Thế là dù có kháng cự thế nào, Điền cũng phải tạm biệt bạn bè đã chơi cùng suốt cấp hai, đi đến ngồi cạnh những người bạn hoàn toàn xa lạ. 


Giữa lúc Điền chênh vênh và buồn tủi, Lam ghé đầu sang, “Này, bạn mới. Đừng có sợ lạ nhé! Chị bảo kê cưng.” Sở dĩ Lam biết cậu là bạn mới, vì cô quen hết cả lớp này, quen hết cả lớp chỉ trong ngày đầu tiên nhập học. Một nửa là học sinh chung trường cấp hai với cô, nửa còn lại thì biết đến trường cấp hai của cô.Suy nghĩ đầu tiên của Điền… là không nghĩ gì cả. Có lẽ đấy là một cô bạn mắc hội chứng Hoang tưởng tuổi dậy thì, nghĩ mình có năng lực siêu nhiên, có trách nhiệm bảo vệ thế giới. Nào ngờ, Lam nói được làm được. Cô dẫn dắt cậu hòa nhập với tập thể - dù cậu là người chủ động kháng cự việc đó. Biết được Điền chuyển về từ thành phố, Lam còn tốt bụng giới thiệu cho cậu một số điểm vui chơi, thư viện, hiệu sách,... Sự tốt bụng đó của Lam chẳng biết tự lúc nào làm Điền nảy lòng tham, cậu không muốn Lam tốt với ai khác ngoài mình nữa.


Tiếng trống trường vang lên tùng tùng tùng. Cờ đỏ lớp 11A7 đi sang, ló đầu vào từ cửa sổ hô to: “Lau hành lang đi ông cháu ơi.”


“Tổ bốn phân công kìa.” Lớp trưởng Yên Hà đang nhón chân ghi sỉ số trên bảng, không ngoảnh đầu lại mà hô to vang dội.


“Biết rồi!” Lam trả lời.


Điền nhanh chân đi xuống góc lớp lấy thùng lau sàn, cùng Lam mang ra chỗ rửa tay hứng nước.


“Để tao cầm cho.”


Điền tránh khỏi tay Lam, “Không sao đâu. Mình cầm.”


“Ồ.” Lam thấy Điền không có vẻ gì là cáng đáng, bèn chắp tay đi bên cạnh. 


Đồng phục trường Lộc Châu cũng như nhiều trường cấp ba khác. Nữ mặc áo dài trắng; nam thì vận sơ mi trắng, quần tây. Giờ tăng tiết buổi chiều, thống nhất mặc đồ thể dục tất cả các khối. 


Lúc này, Lam đi trên gió. Tà áo dài trắng tinh khe khẽ bay. Điền sợ tà áo va phải thùng lau sàn bẩn, bèn lách mình qua, đổi chỗ với Lam. Không khí im lặng này làm Lam hơi ngại. Chính nó cũng thấy lạ, không ngờ có ngày, mình sẽ thấy ngại khi đi cạnh một người nào đó. 


“Cuối tuần này… Lam rảnh không?”


“Cuối tuần… cuối tuần hả?” Lam ngờ nghệch, “Ừ. Cũng bình thường.”


“Vậy… đi thư viện cùng mình nhé?”


Thư viện ư? Lam muốn đáp là không. Cuối tuần thích hợp để dành thời gian cho chiếc giường thân yêu ở nhà. Dẫu thế, miệng nó lại nói “ược” một cách dứt khoát và nhanh chóng.  


“Quyết định thế nhé!” Điền cười tươi. Nụ cười ấy sáng quá, làm lời từ chối bên đầu môi lòe mắt, chạy biến biệt tăm.