bởi Xám

1010
198
4185 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 1. Kẻ thù số một




Giấc mơ mở ra với một không gian trắng xóa, vô tận. Những tia sáng trắng lướt qua, kéo theo những vệt dài như rạch nát bầu trời. Ở nơi nào đó xa xôi, một âm thanh rời rạc vang lên tiếng của một chiếc monitor. Âm thanh ấy mơ hồ, nhưng lại có sức mạnh kéo ý thức của hắn về thực tại.


Những chấn động từ thế giới bên ngoài kéo hắn trở lại. Cổ họng khô rát như bị đốt cháy. Tiếng máy móc dần trở nên rõ ràng, đẩy ý thức hắn khỏi trạng thái mơ hồ. Tiếng máy móc dần vang lên rõ ràng, dẫn dắt tâm trí hắn bừng tỉnh.


Hắn mở bừng mắt. Ánh sáng đột ngột ập đến, làm đồng tử co rút theo phản xạ. Một cơn chớp mắt, rồi một lần nữa. Đến khi thị giác dần thích nghi, hắn mới nhận ra mình đang thực sự tỉnh táo. Hơi thở hắn trở nên dồn dập. Cả chiếc máy monitor cũng vang lên âm thanh bức bối. Hắn cố gắng điều tiết bản thân để bình tĩnh hơn. Phải mất tầm vài phút để lấy lại trạng thái cân bằng.


Hắn nuốt xuống, cổ họng rát bỏng nhưng không còn đau đến mức không chịu nổi. Nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn đó như có cái gì đó vướng víu, chặn cứng lấy da thịt hắn. Chán nản, Minh An giật phăng đám dây nhợ. Những miếng điện cực bong ra khỏi da, để lại cảm giác ngứa ngáy và đau rát khó chịu. Hắn ấn nút điều khiển của giường bệnh nâng lưng một góc 80 độ. Đầu óc hắn có hơi tối sầm một tí, có lẽ nằm quá lâu, cơ thể bắt đầu không còn sức lực. Hắn nhìn cơ thể của mình, ánh mắt mờ mịt.


Không teo cơ ư? Bao lâu rồi nhỉ?


Minh An tập trung kiểm tra cơ thể sơ bộ lẫn bối cảnh chung quanh. Cơ thể lành lặn, bản thân bị loại bỏ toàn bộ kết nối công nghệ. Bối cảnh lần này là một phòng bệnh rất cơ bản, có phần lỗi thời. Điều khiến hắn cảm thấy kì lạ là ở đây lại có một khung cửa sổ lấy được quang cảnh tự nhiên bên ngoài chứ chẳng phải lớp kính có màn hình mô phỏng cảnh quan tự nhiên. Như vậy, nơi đây ở vị trí rất cao vì bên ngoài không bị chắn tầm nhìn của cao ốc.


Trong phòng, hắn không tìm thấy đồng hồ hay lịch. Bỗng nhớ tới chiếc máy monitor ồn ào, hắn quay sang kiểm tra, tự nhiên nhớ ra trên giao diện của máy có hiển thị thời gian.


Nó vẫn luôn phát cảnh báo. Liên tục.


Đó là một tín hiệu khá hay ho.


7 giờ 45 phút sáng. Ngày 20 tháng 01. Sao lại không có năm nhỉ?


Hôm nay là sinh nhật của Minh Anh. Không hiểu sao hắn bỗng nhớ ra điều này đầu tiên. Lúc trước Minh Anh hay đùa rằng, không biết anh ấy có thể đón được sinh nhật 30 tuổi hay không. Lúc đó, hắn đã bảo rằng, năm nào cũng sẽ là người chúc mừng sinh nhật anh ấy đầu tiên.


- Chúc mừng sinh nhật, anh hai. - Hắn lẩm bẩm.


Cho dù là hiện thực hay ảo ảnh, hắn vẫn cố chấp với lời hứa của mình như vậy.

Cửa phòng bật mở. Một người đàn ông bước vào, mang theo cảm giác thanh lịch nhưng bí bách. Áo sơ mi xanh nhạt, quần tây đen, giày da bóng loáng - tất cả đều chuẩn mực như một quý ông trong bệnh viện. Nhưng chiếc blouse trắng dài tay lại làm hắn trông lạ.

Hắn không giống với những gì còn sót lại trong ký ức của Minh An.

Minh Hy ngày trước có nụ cười ôn hòa, có chiếc kính cận che giấu đôi mắt màu sắc lẻm. Nhưng người trước mặt hắn bây giờ không còn kính, không còn vẻ giả tạo. Đôi mắt lục trà đó nhìn hắn, không mang theo bất kỳ một tia dịu dàng nào.


Trong ký ức của hắn, thật ra, cả ba người bọn họ đều nhan nhác giống người cha của mình lúc trẻ, cùng một dáng vẻ cao ráo, đạo mạo, cùng một kiểu cách tỏ ra điềm đạm, ôn hòa. Minh Anh thấp hơn hai người họ một chút, nhưng lại là người có nhiều nét giống với cha nhất. Nhiều năm trôi qua, vốn dĩ, hắn chỉ còn nhớ dáng vẻ thiếu niên của bọn họ, thuở mà cả ba còn tràn đầy năng lượng, có thể gây chuyện, có thể đấm nhau, cũng có thể ngang ngược làm hòa. Cho nên, khi thấy một Minh Hy ở độ tuổi này, khiến hắn có chút bối rối, Hy làm hắn cảm giác như gặp lại cha, nhưng thiếu mất đi nụ cười đặc trưng của ông ấy.


Bao năm qua, trong mỗi lần họ chạm mặt, gã ta chưa từng để lộ ngoại hình này. Minh Hy luôn cố chấp duy trì dáng vẻ của tuổi ba mươi tám, cho dù là bối cảnh nào.


Có thể, đây là tạo hình sát với bản thể hiện tại của gã ta nhất.


Minh An đột ngột nhớ tới phân cảnh trước đó. Minh Hy thảm hại nằm dưới mặt đất, còn hắn đang là kẻ hành hạ gã ta bằng những cách thức đẫm máu nhất. Cái tên khốn đó luôn thích bị ngược đãi nhỉ? Dần dà, An phát hiện chính cách nuông chiều kẻ xâm nhập của gã khiến chính tinh thần của hắn tổn thương nặng nề và bắt đầu bị ám thị tâm trí khiến hắn luôn chực chờ một cảm giác cực kỳ muốn giết Minh Hy. Người anh quý hóa này đã đưa hắn vào căn phòng để chăm sóc trong khi ở bối cảnh trước đó, Hy mới là người bị hắn tra tấn. 


Gã ta đã khôi phục dáng vẻ lành lặn, tâm lí cũng vô cùng ổn định, mang dáng vẻ như bác sĩ đến thăm bệnh nhân của mình. Loại người có tác phong biến thái như thế này, Minh An thật hổ thẹn để thừa nhận là em trai của tên khốn đó.


An im lặng quan sát, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.


Người đàn ông mặc áo blouse trắng đảo mắt nhìn quanh căn phòng một vòng. Gã bỏ qua hắn và đi về phía cửa sổ, tấm rèm màu xanh lam ở khung cửa sổ có phần không an phận đang tung bay loạn xạ trước gió. Gã kéo rèm về một góc, thắt dây lại gọn gàng. Bên cạnh cửa sổ có một chiếc bàn nhỏ, trên đó còn đặt một bình hoa cắm đầy cúc họa mi, có một vài bông hoa rung rinh bởi gió nhẹ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Bên ngoài cửa sổ còn có nắng ấm và có thể thấy được một đám mây Altocumulus* xinh đẹp.


Minh Hy nhủ thầm: dễ gì có được thời tiết đẹp đến thế nhỉ?


Ở đây, gã là chủ, còn hắn là khách. Vị khách được gã mời đến đối đãi, vị khách có thể tùy ý hành động bất cần nhân tính với bản thân gã ta.


So với cầm tù, việc này còn đáng sợ hơn gấp bội. Minh Hy giam cầm tâm trí hắn, hết lần này tới lần khác xây dựng nên những bối cảnh làm ngục tù, tạo nên những cơn ác mộng liên hồi, giấc mơ này bị chồng lên giấc mơ khác, đến mức tâm trí hắn bắt đầu sa ngã và hoảng loạn.


Cách gã tra tấn người khác đó chính là mời gọi con ác quỷ của kẻ đó thức dậy, hủy hoại dần tam quan của bản thân người đó, khiến tư tưởng của họ trở nên méo mó và tàn bạo. Giống như cách Minh Hy kêu gọi ra con quỷ thực sự trú ngụ trong thâm tâm hắn. Con quỷ đói khát đó muốn giết chết Minh Hy, không phải bằng cách thông thường, mà phải thật tàn nhẫn, phải cắt dần tứ chi của gã ra, phải cắt cả lưỡi đi nữa, phải khiến mọi vết thương đều bị đau đớn nhất có thể.


Phải! Hắn đã thật lòng muốn làm như vậy.


Không khí này thật kỳ dị. An duy trì hô hấp ổn định, cố gắng lãng quên âm thanh máy móc chướng tai bên cạnh.


- Nội tâm của cậu xấu xa thật đó! - Trầm mặc một lúc lâu, Minh Hy đã chịu mở lời, ánh mắt màu lục trà bị ánh nắng nhạt bên ngoài khung cửa sổ chiếu rọi, rõ ràng gã mới là người chịu đựng cảm giác kinh hoàng thực sự, nhưng xem ra bản thân lại còn bình tĩnh hơn kẻ đang nằm trên giường.


- Tôi rất vui khi anh đã chịu đẩy chúng ta về Lucid Dream*.  - Hắn khó khăn khi cất giọng, tiếng nói có phần khàn đặc. - Bộ có gì cần nói à?


Minh Hy nghiêng nhẹ đầu nhìn vào chiếc máy monitor rõ ràng đã tháo rời toàn bộ điện cực khỏi người Minh An nhưng vẫn cố chấp kêu ầm ĩ. Có lẽ cũng không phải Minh Hy nguyện ý đẩy hắn về tầng giấc mơ nông nhất này, mà là đã có cảnh báo kéo cả hai cùng quay lại.


- Cũng không phải là có gì quan trọng, chỉ là... hôm nay tôi dự định chấm dứt chuỗi ngày vô vị này, nên đến chào cậu một chút. - Giọng của Minh Hy rất bình thản, hàng chân mày cũng không có nét cau. Gã ta vẫn mang một vẻ đáng ghét như từ trước đến giờ, thứ luôn khiến hắn phát cáu.


Từ “chấm dứt” này có vẻ không mang ý tốt.


- Gây chuyện xong lại muốn phủi tay? - An hỏi, hắn thả chân xuống giường. Vì biết rõ vật chủ hoàn toàn cho bản thân mình tự chủ trong giấc mơ này, vậy nên, hắn không nên tự xem mình là một kẻ nằm liệt giường nữa, cứ nghĩ mình đi được thì lập tức đi được.


- Cậu cứ tiếp tục thế này, cũng chẳng còn ai muốn ở cùng cậu. - Minh Hy lẩm nhẩm rồi đi đến giường, ngồi xuống, gã ta dùng một chất giọng đều đều và lạnh nhạt. - Cha mất rồi.


Giống như có gì đó nổ bùm trong tâm trí, An bất giác đưa tay ôm đầu, ánh mắt bắt đầu hoang mang. “Cha mất rồi.” - Cụm từ này khi nói ra mang sắc thái rất dửng dưng. Minh Hy lúc nào cũng như vậy. Gã sẽ không thực tình thương tiếc ai cả, ngoại trừ bản thân ra.


Minh An thì khác. Cha đối với hắn là một người thân ruột thịt. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi được cho dù hai người có xảy ra mâu thuẫn đến mức không còn nói chuyện với nhau nữa. Minh An luôn hiểu rõ đạo lý này, cha dù khổ tâm với mình thế nào, cũng chưa bao giờ chối bỏ mình, cho dù bản thân mình đã sa ngã đến đâu.


Hắn đã từng là một đứa trẻ sinh ra trong sự hoàn mỹ, là đứa con sinh ra ở thời điểm gia đình mình là “mặt trời ban trưa” có địa vị xã hội nhất định, được thừa hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất, được sống và nuôi dưỡng ở chuẩn mực toàn diện nhất. Hắn hoàn toàn đối lập với đứa con hoang Minh Hy kia. Nếu như gã cần nhận cha để có một danh phận, thì cha trong cuộc đời hắn đúng nghĩa là đấng sinh thành, dưỡng dục hắn thành người.


Đáy lòng An bỗng lặng như tờ, mơ hồ nhớ về người đàn ông có bóng lưng thẳng tắp đó. Cậu thừa biết thời gian là do Minh Hy luôn sắp đặt, nhưng thông báo này liên quan đến hiện thực. Chỉ là cậu không còn nhận ra đây là năm bao nhiêu.


- Không đau lòng sao? - Bất giác, hắn lại hỏi một câu ngớ ngẩn với kẻ “không tim, không phổi” kia.


Hy giương ánh mắt ảm đạm, nghiêng đầu:


- Hửm?


Không biết là do Hy nghe không rõ hay là không hiểu, nhưng thái độ của anh ta rất lơ đễnh. Hắn bắt đầu nghi hoặc với trạng thái tinh thần của Minh Hy. Hình như, người bất ổn là anh ta, không phải hắn.


- Không đau lòng sao? - Hy dùng chính câu hỏi này, cẩn thận hỏi lại hắn, à, hóa ra anh ta vẫn nghe rõ mà.

- Không hiểu sao không cảm nhận được gì cả. - An thành thật nói. - Nơi đây thanh tĩnh quá, chỉ toàn là lí trí, không có phẫn nộ, không có đau buồn, không có đố kị. Nó chỉ khiến mọi cảm xúc của tôi tê liệt. Đây là đáy lòng thực sự của anh sao?


Minh Hy xỏ tay vào túi áo khoác blouse, nhẹ nhàng gật đầu. Gã ta có quyền năng tuyệt đối ở nơi này, thậm chí, cảm xúc của gã có thể lấn át toàn bộ lí trí của kẻ xâm nhập, vì vậy, cho dù Minh An có nhận ra vấn đề, hắn cũng không đau lòng nổi, vì hắn không thể giãy giụa, gào khóc ở trong tâm trí của kẻ khác được.


An đọc ra sự buồn chán trong đáy mắt Minh Hy. Không hiểu sao hắn luôn cảm thấy nội tâm kẻ này trống rỗng, trái ngược với ngoại hình đặc sắc của gã ta. Dường như, phần nội tâm rỗng tuếch, đờ đẫn này giống như đã từng bị hủy hoại rất nghiêm trọng, cũng không biết là từ chuyện gì, chỉ là nó ảnh hưởng để cả ý thức của vật chủ trong giấc mơ, nó khiến An cảm giác gã luôn như bị mất hồn, mặc dù, trong đời thực, Minh Hy là một con cáo nham hiểm thích đùa cợt, lại vô cùng lanh lợi khôn khéo chứ hoàn toàn không như một người máy ngơ ngẩn thế này.


Vậy nên có gạ gẫm, gặng hỏi vật chủ vô tích sự này cũng chẳng thu thập được gì cả. Nó được giao nhiệm vụ tra tấn hắn, thì nó chỉ biết làm theo phó thác. Minh An bị giam cầm lâu đến nỗi dần nhận ra một số thói quen của chủ thể này. Ví dụ, nó rất hay cúi đầu, nó thích tự nhìn chân mình, giống như một đứa trẻ cô độc ở sân trường bị bỏ lại cuối cùng khi cả lớp đã về hết vậy. Nó không hay cười, càng không bao giờ chủ động tấn công hắn bao giờ.


Lần đầu tiên gặp nó, An đã tẩn cho nó một trận, nó cũng chỉ để mặc cho hắn đánh đến nỗi móp một bên đầu chứ không phản kháng. An nhận ra Minh Hy đã tạo ra nó như một bao cát để An trút giận.


An cũng không nhớ rõ hắn hận tên này đến mức độ nào, mà mỗi lần gặp đều muốn giết gã.  Cũng lâu rồi nên hắn đã dần quên mất lí do hận Minh Hy là gì. Nhưng quy tắc để thoát khỏi bối cảnh trước nay đều không thay đổi, đó chính là phải giết Minh Hy. Thủ đoạn gì cũng được, vũ khí gì cũng được, miễn là khi gã chết, bối cảnh sẽ nhòe dần và thay đổi. Bằng cách này, Minh An đã lang thang trong không gian này không biết đã bao lâu, cho đến lúc này tỉnh dậy trên giường bệnh.


Lần này, biến số lại thay đổi, Minh Hy đến trước mặt hắn nói ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ, hoặc là gã ta chán rồi, hoặc là bản thân hắn sắp không ổn rồi. Tiếng monitor đó không biết là của ai, có lẽ là một trong hai người mà thôi.


- Anh muốn gì thì nói đi, không cần lòng vòng nữa.


Bàn tay trong túi áo blouse cũng chịu rút ra, trong tay có thêm một chiếc hộp, nhìn giống như một chiếc hộp đựng bút phủ nhung đen tinh tế. Minh Hy đặt nó ở bên cạnh cậu, ý tứ như là muốn đưa. Minh An nhìn bộ dạng tử tế không quen lắm của người này trong lòng có hơi sợ. Dù sao thì hắn cũng nâng chiếc hộp lên, mở ra.


Trong hộp là một con dao phẫu thuật, trên cán dao có một dòng chữ tỉ mỉ khắc tên "Minh An".


Khi tay hắn chạm vào thân kim loại lạnh buốt của con dao, một cảm giác ớn lạnh lan từ ngón tay tới vai rồi truyền thẳng vào não. Minh An gặp phải chấn động này, cả người ngồi ngây ra, ánh mắt đăm đăm nhìn con dao phẫu thuật đấy, vô thức rơi một giọt nước mắt. Hắn nhận ra việc kẻ ấy đang buông bỏ những xiềng xích trói chặt tâm trí của hắn, việc để hắn khóc đã là ơn huệ giải thoát bởi vốn dĩ nội tâm của kẻ này là một khoảng trống phẳng lặng như tờ. Minh An không biết được giọt nước mắt này là của hắn, hay là của Hy.


Đây là quà của cha. Năm đó khi rời khỏi nhà, hắn đã không đem theo. Món quà cha đã tặng vào năm mà hắn tốt nghiệp bác sĩ đa khoa. Chữ trên dao cũng là nét chữ của cha. Nụ cười dịu dàng và ôn tồn của cha như vẫn vẹn nguyên trong tâm trí hắn. Hắn  nhớ đôi mắt đỏ đục mang theo bao nhiêu bất lực lẫn không đành của cha lặng lẽ đứng ở trước cổng nhà, nhìn hắn kéo va li rời đi vào năm đó. Hắn nhớ đôi bàn tay kiên định của cha, nhớ cả cảm giác khi còn bé, hắn thường hay vùi mặt vào lồng ngực của cha, thoáng ngửi thấy mùi thuốc khử khuẩn rất nhạt luôn ám vào làn da của ông ấy.


Cả người hắn đột nhiên như bị ai đó giật mạnh, tê dại. Hắn hoảng hốt nhìn Minh Hy, có ý cầu cứu. Minh Hy lặng lẽ đưa ngón tay chỉ ra khung cửa sổ, nói nhỏ:


- Đây là "bầu trời cá thu".


Vai hắn run lên. Hắn ngơ ngác nhìn qua khung cửa, rồi nhìn lại người đang ngồi bên cạnh giường, quay mặt hướng ra cửa sổ. Trên phần cổ áo tách bạch của gã vừa vặn để hắn thực hiện một thao tác đủ nhanh để tạo nên một vết rạch xấp xỉ ở mức đốt sống cổ thứ tư, ngay trên phần sụn giáp, nơi có động mạch cảnh, trong đầu hắn bắt đầu hiện lên cả nguyên ủy, đường đi và tận cùng của nó.


Tiếng máy kêu càng lúc càng khẩn cấp, âm thanh kéo dài này khiến mọi tâm trí hắn rối loạn, quyết định của hắn có thể bị ảnh hưởng theo. Lồng ngực hắn lại bị giật mạnh một cú trời giáng.


Hy đang muốn thả hắn, phải nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.


Hắn không có thời gian để tính toán nhiều, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cầm dao mổ khiến hắn trở nên dạn dĩ, thao tác cũng vô cùng chuẩn xác.


Minh An nắm lấy tóc người anh trai, giật ngược đầu về sau, dùng con dao phẫu thuật kia, rạch một đường mạnh bạo xuyên qua lớp da trên cổ. Cánh tay đó đã dùng hết lực, máu tươi bắn mạnh vào mặt hắn, còn có hơi ấm nóng và mùi tanh xộc lên mũi. An thấy máu phun thành tia do áp lực động mạch, đẹp như thể một dòng dung nham đỏ trào lên không trung. 


Minh Hy hơi thảng thốt, quên cả việc chớp mắt, cố quay đầu nhìn hắn, nhưng mấy chuyện này dường như cũng xảy ra nhiều lần rồi nên gã cũng không có bất ngờ nhiều. Trong đầu hắn có tính toán được thời gian từ lúc bản thân bị rạch cổ cho đến khi mất đi tri giác, là sâu thẳm ký ức của một người đã thuộc làu đến từng diễn tiến lâm sàng của triệu chứng.


Mười giây! Hắn có mười giây để giễu cợt An, trước khi mất ý thức hoàn toàn. Máu bắn tung tóe lên áo blouse thành một mảng đỏ đến nhức mắt. Minh Hy nhoẻn môi cười, điệu bộ sinh động hơn một chút, sức lực đã không còn trụ nổi:


- Khai thật đi, lúc tốt nghiệp cậu không đọc 12 điều Y đức* đúng không? 


Sáu, bảy giây,... tiếng nói của An bắt đầu mơ hồ trong tâm trí của Hy.


- Anh cũng nên xem lại đi, anh vi phạm điều số 2 rồi! Vứt mẹ cái áo blouse của mày vào sọt rác đi!


Hy lại cười, đôi mắt mở trân trân nhìn hắn, ánh mắt màu lục có một nét bi thương thoáng qua.


Mười giây, đủ để hắn trụ đến cực hạn rồi. Người đó không nói được nữa, mệt mỏi ngã gục xuống giường. Máu trào từ phần cổ bắn ra vô cùng dữ dội. Máu làm cả đồng phục bệnh nhân của hắn cũng nhiễm một mảng lớn.


Minh An biết việc làm tổn thương vật chủ không hề làm tổn thương đến bản thể thực sự. Nó không phải là hiện thực. Nhưng nếu biết được mấu chốt của bối cảnh, có thể gây hỗn loạn tín hiệu thần kinh mà vật chủ truyền dẫn, ảnh hưởng đến điện cực trong não vật chủ. Điều này có thể tạo ra sơ hở để tẩu thoát.


Minh An không biết mình lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy. Hắn ném Minh Hy xuống sàn, chạy về khung cửa sổ. Khung cửa đang mở toang, đón ánh nắng ấm vàng nhạt, có chút gió nhẹ. Hắn còn ngửi được mùi hoa cỏ ở đâu đây.


Tự do, lần này nhất định là tự do!


Khi hắn rơi xuống, hắn đã cố tình ngửa mặt lên trời.


Ngày 20 tháng 01 của một năm nào đó, bầu trời có một đám mây Altocumulus xán lạn, hòa rực với ánh nắng vàng, tựa như một đàn cá thu đang tung tăng trên mặt nước xanh thẳm.


"An An, lại đây, lại đây! Em xem nè, thứ này gọi là "bầu trời cá thu" đó!"


Đâu đó trong tâm trí, cậu nhận ra giọng nói của Minh Anh đang văng vẳng đâu đây, cả nụ cười rực rỡ của anh ấy. Năm đó, họ từng là những đứa trẻ, anh ấy từng kéo cả cậu và Hy chạy tít lên lên một bãi đá lớn trước bờ biển rộng. Cũng là kí ức đẹp nhất của ba anh em họ.


Ngón tay hắn vươn lên, nhưng máu làm trơn trượt cả bàn tay. Những mảng mây cá thu cuộn tròn trước mắt, trôi xa dần. Trong một khoảnh khắc, hắn tự hỏi: đây là tự do, hay là rơi vào một giấc mơ khác?


"Minh Hy à, kiếp sau làm ơn cút khỏi mắt tôi!"



------------------------------------------------------

Monitor

Trong y khoa, đây là thiết bị dùng để đo và theo dõi các thông số sinh tồn của bệnh nhân, phân tích một cách tự động trên máy dựa trên những thông số tiêu chuẩn. Nhờ đó, thiết bị giúp bác sĩ theo dõi và đánh giá tình trạng của người bệnh một cách liên tục. Bên cạnh đó, ngoài chức năng theo dõi và thông báo, monitor theo dõi bệnh nhân còn có chức năng báo động khi các chỉ số nằm ngoài khoảng giới hạn bình thường đã được cài đặt.


Đám mây Altocumulus* Mây trung tích chiếm độ cao khoảng 2.400-6.100 m (8.000-20.000 ft). Các đám mây lớp giữa, thông thường có màu trắng hay xám, thường tạo ra thành các lớp hay các đường với các khối hay cuộn tròn gợn sóng. Mây Altocumulus thường được gọi là "lưng cừu" hoặc "bầu trời cá thu" vì chúng giống như lông cừu và vảy của cá thu.


Lucid Dream*

Hiểu cơ bản là một là giấc mơ sáng suốt, là một giấc mơ mà người mơ hoàn toàn có ý thức.


12 điều Y đức*

Tiêu chuẩn đạo đức của người làm công tác y tế được ban hành kèm theo quyết định số: 20881/BYT-QĐ ngày 06 tháng 11 nǎm 1996 của Bộ trưởng Bộ Y tế. 12 Điều trên thường được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.