Chương 2: Lướt qua trong gang tấc (2)
Tác giả: Văn Thị
Ring… ring… ring…
Tiếng chuông báo lại vang lên một lần nữa trên hành lang toa sáu. Mọi người nhìn nhau với ánh mắt thắc mắc.
“Tiếng chuông báo này là của ai vậy.”
Phía sau lưng ông bác Mori đang say giấc với kim tiêm gây mê, Conan nói chuyện thông qua máy biến đổi giọng nói.
“Là của tôi, lúc nãy khi chuông ở phòng B reo, tôi đã dùng điện thoại ghi âm lại rồi phát ra.”
Conan ló đầu qua bức tường, cặn kẽ giải thích cho mọi người về phương thức gây án của hung thủ, rằng kẻ đó đã thông qua việc đèn phòng 8A hỏng mà lợi dụng tiếng chuông báo thu sẵn như nào, rồi việc phòng 8B mở cửa đã giúp hung thủ đi vào mà không ai biết ra sao.
“Một người đã nói với con rằng hai tiếng chuông nghe không hề giống nhau, tất nhiên là không giống rồi, một tiếng được thu sẵn cơ mà.”
Nghe thấy.
Amuro Tooru hơi nheo mắt lại, trong đầu anh nảy lên nhiều suy nghĩ.
“Ồ, ai lại có thể nghe ra vậy?”
“Một vị khách phòng 8D, máy quay an ninh đã thu được hình ảnh vị khách đó ở toa ăn trong thời gian tử vong của ông Murobashi nên có thể xác định ngoại phạm. Hơn nữa, vị khách đó có chút việc nên tôi không dẫn tới đây.”
Conan lập tức dùng máy biến đổi giọng nói đề cập sang chuyện khác. Nhóc có nghi ngờ chú Kaekatsu nhưng không hi vọng bọn họ dính líu đến tổ chức áo đen, đặc biệt là người khả năng cao mang mật danh Bourbon này.
Ban nãy, lúc đến toa tám mời mọi người mời mọi người xuống đây, chú Kaekatsu đã từ chối với lý do ở lại chăm sóc cậu chủ. Dù cho nhóc đã thuyết phục rất lâu nhưng chú Kaekatsu vẫn không đồng ý nên nhóc chỉ đành rời đi, nếu nói thêm một lúc thì lộ gì đó mất. Thôi thì chút nữa xảy ra chuyện nhóc nhờ Kid quay lại dụ họ rời đi là được.
“Ông Ando, ông là người duy nhất có thể thực hiện tất cả điều đó.”
Phòng 8D.
Người đàn ông quấn chiếc chăn mỏng lên người chàng trai tóc vàng, mặc cho cậu chàng vùng vẫy muốn thoát ra. Sau vài phút đấu tranh vô ích, cậu chỉ đành thỏa hiệp.
“Được rồi, em sẽ choàng cái chăn xấu xí này, nhưng anh phải để em ăn xong cháo đã.”
“Em nói ít thôi.”
Chàng trai bĩu môi ngậm miệng lại, cất đi giọng nói khản đặc của mình. Bát cháo nguội trang tay cậu cứ dần mà vơi đi, cho tới khi nó tới đáy, cậu đặt nó xuống bàn “cạch” một cái.
“Sắp đến lúc rồi, đi thôi. Hay anh muốn ở lại gặp anh ấy.”
Kaekatsu cúi người xuống cõng chàng trai trên lưng, chiếc chăn mỏng vẫn chùm lên kín người, dù nhìn từ trước hay sau cũng chỉ thấy mái tóc vàng lấp lánh. Có thể do cổ cậu còn rất rát, cũng có thể do hành lang quá yên ắng, cậu thì thầm vào tai Kaekatsu:
“Đi về toa sáu, nhớ tránh mọi người, em cần đi gặp mẹ.”
Chuông báo cháy bắt đầu kêu, tiếng người ta bỏ chạy hô hoán vang vọng khắp các toa tàu. Khi cả hai dần đi khuất, một bóng người con gái chạy về phía toa tám, đằng sau là một người vô cùng quen thuộc với Kaekatsu.
Nhưng Kaekatsu chưa muốn nhận lại bây giờ.
Bùm.
Một tiếng nổ rất to vang lên, Kaekatsu ngoái đầu qua cửa sổ, nhìn về phía sau. Một toa tàu nằm ngay giữa hai vách núi, bốc cháy nghi ngút. Chẳng biết bằng sức mạnh nào khiến đoạn đường ray đó vẫn còn chịu được, không sụp xuống ngay lập tức.
Điện thoại trong túi chàng trai “ting” lên một tiếng, chàng trai không cần mở ra cũng biết ai đang nhắn, có vẻ thằng nhóc đó an toàn rồi.
Đột nhiên Kaekatsu vội vàng chạy về phía trước, còn liên tục an ủi chàng trai sau lưng, hệt như một vị quản gia lo lắng cho cậu chủ.
“Cậu chủ, đừng lo lắng, không sao đâu.”
Chàng trai biết ý gục mặt thật sâu vào cổ Kaekatsu, trong phút chốc, một cảm giác lạnh lẽo vụt qua rồi biến mất, lúc chàng trai ngó đầu lên chỉ còn thấy thân hình cao lớn với bộ quần áo đen tuyền và chiếc mũ đội trên đầu khuất sau vách tường.
Không biết nên vui vì không bị nhận ra hay không vui vì không bị nhận ra nhỉ.
“Rye.” Kaekatsu nghĩ gì đó lại nói tiếp. “Akai Shuichi, người của FBI, đang giả chết.”
“Ồ, anh điều tra người tên Subaru Okiya đang ở dinh thự nhà Kudo.”
“Được.”
“À, không cần, cứ để em.”
Bọn họ tiếp tục đi tới toa sáu, khói thuốc nổ khắp nơi giúp những kẻ vốn quen sống trong bóng như họ tối có chút ít thời gian để thả lỏng. Dù đã qua được khoảng thời gian ấy ít lâu, nhưng cuộc sống như bước trên phiến băng mỏng trưởng kia vẫn để lại cho bọn họ không ít di chứng.
Giả dụ như, ghét ánh sáng.
Phía trước, một người phụ nữ chạy ra khỏi một căn phòng, trên tay vẫn cầm khẩu súng. Hẳn cô ta chẳng có chút e ngại nào vì tin tưởng những kẻ ngu ngốc đã rời đi hết. Kaekatsu chờ cô ta đi khuất mới bước vào căn phòng đó, nói nhỏ với người bên tai:
“Vermouth.”
Bên trong phòng, Yukiko mới vừa ngồi xuống sàn thở phào đã phải giật mình bật dậy vì tiếng mở cửa. Bên ngoài, một người đàn ông đang cõng một chàng trai với mái tóc vàng nhạt bước vào. Yukiko nheo mắt hỏi:
“Ai?”
Kaekatsu thả chàng trai xuống, một tay vẫn đỡ lấy eo cậu. Cả người chàng trai dựa vào Kaekatsu, giọng nói khản đặc vang lên trong căn phòng.
“Mẹ không nhận ra con luôn ạ.”
Gương mặt quen thuộc trước mắt làm Yukiko sững người, nó quá giống bản thân bà. Màu tóc kì lạ kia khiến Yukiko phải chững lại hai giây nhưng tiếng “mẹ” đã cho bà đáp án ngay lập tức.
Yukiko vội vàng lao tới ôm chầm lấy chàng trai, còn ai ngoài thằng con trai bị bố bà bắt về thừa tự chứ.
“Kazuki, sao con ở đây?”
Yukiko đỡ Kazuki xuống ghế, cậu cười tủm tỉm dựa vào người mẹ.
“Sao nào, mẹ không chào đón con à.”
Không nhiều người biết, Yukiko có hai đứa con trai song sinh, một đứa là Kudo Shinichi, một đứa là Fujimine Kazuki. Ừm, họ trước khi lấy chồng của bà chính là Fujimine.
“Ông ấy thả con đi rồi?”
“Không, nhưng ông ngoại nghỉ hưu rồi, giờ gia chủ là con.”
Bà Yukiko lo lắng, con trai bà cũng chỉ mới hơn mười bảy tuổi, làm sao mà…
“Giấy tờ của con là hai lăm đấy, mẹ đừng lo.”
“Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, giọng của con bị làm sao đây.”
Trước khi Kazuki kịp giải thích thì Kaekatsu đã cắt ngang lời:
“Xin thứ lỗi thưa phu nhân, chuyện khá dài nên tôi xin phép trả lời thay.”
Bà Yukiko nhìn con trai gật đầu thì quay sang tiếp tục nghe.
“Tôi là Kaekatsu Takahiya, là quản gia kiêm thư ký của cậu chủ Kazuki. Mấy hôm trước cậu chủ có lén đến Gunma để ngắm hoa anh đào, sau đó quay về trong trạng thái ướt như chuột lột. Thế rồi, cậu chủ vội vàng đòi đến Nagoya trên chuyến tàu này trong trạng thái ốm yếu như hiện giờ.”
Bá Yukiko sửng sốt:
“Vậy nên người hôm đó bé Shin đuổi theo là con sao.”
Shinichi có kể qua cho bà về sự việc xảy ra trên núi Gunma, vì vô tình phải dùng thuốc giải tạm thời nên Haibara mới bị lộ thân phận. Nhưng mà, bé Shin còn nhắc đến chuyện thằng bé thấy một bóng người lướt qua khi Haibara còn trong hình dạng Sherry. Tuy nhiên, thằng bé đã đuổi theo đến tận mép sông nhưng chẳng thấy ai cả.
“Nên con nhảy xuống sông.”
Hai đôi mắt nhìn chòng chọc vào người Kazuki khi cậu gật đầu với câu hỏi trước đó. Kazuki chỉ dám ho nhẹ, cẩn thận trả lời.
“Không có, rìa con sông đó có một cái hang nhỏ nên con trốn trong đó, sau đó con ngủ quên mất. Đến lúc con tỉnh nước đã ngập hang…”
Tiếng Kazuki càng lúc càng nhỏ, đến cuối, cậu không dám nói thêm nữa. Bà Yukiko bực mình vò mái tóc vàng óng của cậu con trai. Kaekatsu thì không dám làm vậy, nhưng anh hoàn toàn có thể chỉnh sửa thực đơn tối nay của cậu chủ.
Em cứ chuẩn bị tinh thần ăn cháo đến khi hết bệnh đi.
Kazuki thực sự muốn kêu oan, ai biết con sông đó cũng có thủy triều đâu, mà thằng em anh còn cẩn thận dò đi dò lại quanh bờ sông của nửa tiếng trời chứ.
Lúc này, trên tàu vang lên tiếng thông báo.
“Kính thưa quý khách, xin chú ý, do sự cố xảy ra trên toa tám nên chúng tôi buộc phải dừng tàu tại một ga gần đây sau ít phút nữa. Những quý khách đang có mặt tại toa sáu, toa bảy xin hãy di chuyển lên các toa trước để đảm bảo an toàn. Xin lỗi quý khách vì sự cố này.”
“Xin nhắc lại…”
Cả ba ngẩng đầu lên, có vẻ không còn nhiều thời gian cho cuộc trò chuyện này. Kazuki nói với mẹ:
“Sắp tới con sẽ chuyển sang khu Beika, mẹ không cần nhắc bé Shin đâu. Con muốn ở trong dinh thự Kudo, mẹ hãy cứ báo là một người họ hàng nhé.”
“Nhưng Subaru…”
“Con biết mà, mẹ chỉ cần không báo là được thôi, mấy chuyện phía sau để con tự xử lý.”
Bà Yukiko thở dài, con trai bà cái gì cũng tốt, chỉ trừ tật đùa dai.
“Con không cải trang gì thì bé Shin sẽ nhận ra ngay thôi, không lừa được thằng bé đâu.”
“Mẹ xem,” Kazuki vuốt mái tóc vàng nhạt của mình, “Ít nhiều cũng lừa được mấy ngày, chơi đủ vui là được, lâu quá Shin-chi dỗi mất.”
Nghe tiếng xe sắp vào ga, bà Yukiko chỉ đành đồng ý, trước khi dời đi, bà quay lại nhìn câu một lượt rồi nói:
“Chuyện liên quan đến tổ chức mẹ không rõ con biết bao nhiêu, cũng không rõ con giấu mẹ bao nhiêu, nhưng mẹ sẽ nói chuyện với bố con. Con cứ liệu mà giải quyết với ông ấy đi.”
Kazuki bĩu môi nhìn mẹ rời đi, đưa tay để Kaekatsu cõng mình ra ngoài.
Mẹ không làm thám tử mà nhạy bén quá đi thôi, ốm đến mức này thì đâu chỉ là do ngâm nước thôi chứ.
Cơ mà, có một số chuyện, đến bố mẹ cậu cũng không dám nói.
Về cơ thể này của cậu chẳng hạn.