bởi Văn Thị

31
3
1884 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 3: Rượu anh đào đen đổi vị (1)


Tác giả: Văn Thị

Trên đường đến bán đảo Izu.

“Em vẫn chưa hết ốm đâu, sao lại tự dưng đòi lên đây chơi tennis làm gì?”

Kaekatsu bất lực nhìn cậu chủ nhỏ đang lắc lư theo điệu nhạc phát ra từ chiếc radio, những cọng tóc của cậu ta cứ phấp phới qua lại trông rõ là ngứa mắt.

“Phải hoạt động nhiều mới hết ốm được chứ. Với cả, em có một món quà cho anh.”

Kazuki ngân nga theo bài hát suốt chặng đường, khi nhạc hết, cậu lại chuyển kênh tìm một bài khác thú vị hơn.

“Em đừng nói, món quà của em là kia nhá?”

Phía trước bọn họ là chiếc Toyota Crown màu trắng thường xuất hiện cùng với ông Mori Kogoro. Không phải Kaekatsu quá nhạy cảm, bởi vì anh đã thấy bóng người quen thuộc thông qua kính sau.

Hình như là Mori Ran và ai đó.

“Có cả Conan?”

“Có Shin-chi, nhưng mà đó là quà của em, không phải quà của anh.” Kazuki gật đầu cười híp mắt. “Đến sân tennis đi rồi anh sẽ thấy.”

Bất chợt, con Mazda RX-7 màu đen tuyền tăng tốc, vụt qua chiếc Toyota Crown với một tốc độ khủng khiếp. Kazuki nằm bẹp dí vào ghế phụ, không dám hó hé nửa câu chọc tức vị quản gia của mình.

Anh ngày càng nóng tính hơn rồi đấy.

Trên sân tennis, Kazuki đang phải đỡ những cú đánh khủng khiếp từ vị quản gia đang nóng giận.

“Này, anh sợ nhìn thấy người ta là do anh chứ có phải do em đâu.”

Kaekatsu trách bản thân không đề phòng, đáng lẽ ra anh phải sớm phải biết “quà” trong miệng Kazuki chắc chắn bằng “trò đùa dai”.

“Em vì anh mà đang lộ mặt về phía Shin-chi đấy.”

“Em nói ít thôi, tối nay, không, đến cuối tuần này, em cứ liệu hồn mà ăn cháo đi.”

Một quả bóng khác lại vút bay về phía Kazuki, cậu vội vàng đánh ngược lại.

“Này, em đã ăn cháo suốt ba ngày rồi đấy, anh không thể đối xử với gia chủ nhà mình như vậy được.”

“Em biết mình là gia chủ rồi?”

Bọn họ càng cãi hăng, càng đánh hăng. Quả bóng tennis vun vút bay qua lại giữa hai sân, lực đập mạnh đến mức tưởng chừng sẽ đập nát bất cứ thứ gì chạm vào nó trên đường bay. Chẳng mấy chốc, người vây quanh sân bên cạnh bắt đầu để ý đến bên này, đám Conan cũng ngoái đầu sang.

Conan chưa kịp nhìn rõ bên sân là ai thì một tiếng “nguy hiểm” thốt lên từ phía sau lưng.

Cốp. Bịch.

Một chiếc vợt và một quả bóng bay tới đập vào đầu nhóc. Những gì còn sót lại trong chiếc đầu choáng váng của Conan là:

“Tránh xa… tổ chức áo đen… tóc vàng…”

Amuro nhanh chóng lao tới sơ cứu cho Conan, từ hai sân bên cạnh có hai đám người chạy sang. Ông bác già Mori thấy là ai thì ngạc nhiên nói:

“Cậu Kaekatsu.”

“Thám tử Mori.” Kaekatsu nắm lấy tay ông bác, sau đó nhìn về phía nhóc Conan, né tránh người đàn ông đang sơ cứu bên dưới.

Kaekatsu…

“Tôi và cậu chủ đến đây đánh tennis, ban nãy cậu chủ có sơ xuất đánh quả bóng vào đầu cậu bé. Dinh thự của chúng tôi ở ngay trên đồi kia, mọi người có muốn đưa cậu bé đến đó không, chúng tôi có bác sĩ gia đình ở đó.”

Lúc này Kazuki vội vàng chạy tới, kéo chiếc khẩu trang xuống khiến mọi người ngỡ ngàng trong phút chốc.

Chàng trai bước tới chỉ độ mười chín hai mươi. Làn da trắng hồng, mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đôi mắt cười xanh biếc của cậu ta dừng như chứa hàng ngàn vì sao, nhỏ vụn lại trong suốt.

Bên cạnh đó, gia đình ông Mori cũng cảm thấy gương mặt xinh đẹp này vô cùng quen thuộc. Mà với Ran, đôi mắt này, rất giống ai đó.

Cậu ta chắp hai tay lại kề sát mặt, cúi đầu với giọng điệu hối lỗi.

“Rất xin lỗi mọi người ạ, tôi sẽ cố gắng đền bù cho bé.”

Ông Kogoro lấy lại tinh thần trước tiên, tươi cười nó không sao, mà Sonoko ngồi dưới đang không ngừng gào thét trong lòng.

Aaaa… Đây chẳng phải kiểu thiếu gia lớn lên trong nhung lụa bước ra từ cổ tích hay sao. Mái tóc óng ả kia, làm da mềm mại kia, gương mặt xinh đẹp kia, giống giấc mơ của mình quá.

Sonoko đứng dậy, bẽn lẽn tới gần cậu thỏ thẻ:

“Anh ở gần đây ạ, mình mau đưa bé đến để chữa trị ngay thôi ạ.”

Nghe những lời này xong, Ran hơi nổi da gà, nhờ vậy cũng nhớ ra Conan đang ngất xỉu.

“À, thực ra thì nhà tôi ngay cạnh sân, mình sang đó sẽ nhanh hơn.”

Giọng nói vang lên từ phía sau Kazuki, là một cô gái với mái tóc nâu nhạt. Bên cạnh cô còn mấy người bạn, cả nhóm gồm hai nam hai nữ.

“Cái vợt kia là của tôi, thật sự xin lỗi, mọi người bế bé vào nhà tôi luôn cho tiện.”

Kazuki cũng không tranh giành, giục mọi người đi nhanh còn mình thì gọi điện cho bác sĩ gia đình tới. Khi Amuro bế Conan lướt qua người Kaekatsu.

Đôi mắt này, quen thuộc quá!

Bên ngoài nhà của Momozone Kotone

“Thằng bé ổn rồi, chỉ chấn động nhẹ thôi.” Kaekatsu dẫn vị bác sĩ ra cửa rồi lên xe gặp Kazuki, thông báo cho cậu về tình hình của Conan. Kazuki chán nản gục đầu vào vô lăng, ra hiệu để bác sĩ ngồi ghế sau.

“Để em chở anh Misei về dinh thự, anh ở lại coi Shin-chi nha.”

Kaekatsu chau mày, không rõ Kazuki lại sắp dở trò gì nữa. Gia chủ nhà anh là một người tuyệt vời, đáng tôn trọng, chỉ trừ tật đùa dai. Dường như bất cứ thứ gì cậu ta cũng đùa được, nhưng khó chịu ở chỗ trò đùa luôn chỉ vừa dẫm lên giới hạn của người khác, không bao giờ quá trớn để đối phương bực mình.

Có khi còn phải quay lại cảm ơn.

“Không, anh từ chối, em giỏi thì quay lại giải quyết cái trò của em đi.”

Nụ cười quen thuộc lại nở trên môi Kazuki làm anh bắt đầu đề phòng. Cậu ngoắc ngón trỏ ra hiệu anh tới gần hơn. Cậu thì thầm:

“Anh ấy đang nhìn ra đây kìa.”

Khi Kaekatsu giật mình toan quay đầu lại nhưng Kazuki đã kịp giữ chặt người anh.

“Đừng, anh ấy nhận ra đấy.”

Tiếng ho đột nhiên vang lên trên chiếc xe nhỏ hẹp, bác sĩ Misei dùng nụ cười sắc lạnh chấn chỉnh hai con người ngồi đằng trước.

“Nếu muốn hú hí thì về dinh thự, nếu muốn chơi trên xe thì để tôi xuống.”

Kazuki bĩu môi, thả Kaekatsu ra.

“Ai thèm hú hí với ảnh, cái người giao diện hổ báo mà lòng dạ thỏ đế, có một người mãi không chịu nhận.” Nói rồi, cậu quay về phía Kaekatsu. “Anh ở lại hay không thì tùy. Nhưng em nhắc trước, anh dám để nhân viên tình báo số một tổ chức ở chung với Conan thì đừng nói danh tính, có khi đến cái quần trong của anh cũng bị khui ra đấy.”

Kaekatsu khẽ gãi mũi trước câu nói thiếu lịch sự của Kazuki, sau đó chấp nhận cậu nói đúng. Anh bước xuống xe, trạng thái chẳng khác gì một vị chiến sĩ chuẩn bị bước ra chiến trường. Kazuki nhìn vậy thì bật cười, nói nhỏ:

“Không sao, có gì thì làm người yêu mới. Tình cũ chết rồi cũng không phải không có cơ hội.”

Kaekatsu không thèm để ý Kazuki, đi một mạch vào nhà Momozone. Phía sau lưng anh, chiếc Mazda RX-7 đen tuyền phóng thẳng xuống phía đông, chẳng mấy chốc đã ra khỏi địa phận bán đảo Izu.

Trên xe, bầu không khí im lặng nhưng chẳng mấy ngột ngạt. Làm một bác sĩ tư nhân, Misei có đủ sự thông minh và kiên nhẫn, anh sẽ không mở miệng ra hỏi trước khi gia chủ nhà mình mở lời. Đặc biệt khi anh không chỉ là bác sĩ tư nhân đơn thuần, anh là bác sĩ thuộc sở hữu của Fujimine Kazuki.

Kazuki một tay lái xe, một tay vuốt mở chiếc điện thoại mới cóng. Bên trong hộp thư ngoại trừ mấy thông báo thì chỉ có một chuỗi số với tin nhắn chẳng đầu đuôi.

“SR 4869”.

Tại sao ngày đó mình lại lấy mã số của apotoxin để đặt cho phòng an toàn nhỉ?

Xe dừng tại phường Chiyoda, cách sở cảnh sát thủ đô Tokyo mấy căn chung cư. Kazuki xuống xe, trước khi bước vào, cậu dặn Misei:

“Anh nhớ giữ máy, tầm…” Cậu nhìn xuống đồng hồ trên tay, ngẫm vài giây, “... nửa tiếng nữa em sẽ gọi, anh xách đồ sơ cứu vào.”

“Lâu hơn cũng được.” Misei không phiền gì nếu Kazuki để anh ngồi chờ ở đây đến tối. “Nhưng nhớ quay lại sớm, anh sợ bị dán giấy phạt, phiền.”

“Haha, được thôi.”

Căn nhà trước mặt Kazuki có màu trắng sữa, xây dựng theo phong cách nhà hai tầng bình dân. Vốn dĩ căn này rất bình thường nếu nó không nằm gần những tòa chung cư chọc trời, cung điện hoàng gia cùng với tòa nhà quốc hội.

Nó trông bình thường đến mức lạc lõng, nhưng chẳng ai để ý tới cả. Hoặc không dám để ý tới.

Bước vào trong, Kazuki ném bừa dép ở bậc thềm, tay lần mò công tắc đèn điện giữa nơi tối mù này. Đã rất lâu cậu không quay lại đây rồi, không còn nhớ rõ vị trí mọi thứ trong nhà nữa.

Đèn điện vừa lóe lên, một vật màu bạc sắc lạnh bay thẳng tới vị trí tim của Kazuki. Cậu ngồi sụp xuống, gạt chân khiến đối phương mất thăng bằng, tranh thủ sơ hở trong tích tắc để bóp cổ đối phương.

Nhưng cậu chững lại mất nửa giây, chiều cao của đối phương không trong dự đoán của cậu. Khả năng không cao đến eo.

Kazuki không để bản thân sơ suất lâu, cậu nhanh chóng tính toán lại chiều cao đối phương, thẳng tay bóp lấy cổ hắn. Chân cậu đạp lên người đối phương, ép hắn vào tường, một tay còn lại giữ chặt cánh tay đang cắm thẳng chiếc nĩa lên yết hầu cậu.

Đầu nĩa mới chạm đến da, nhưng cậu tin tưởng mình có thể đã chết trong khoảnh khắc đó, xác suất năm mươi năm mươi.

Sau mấy giây chập chờn, bóng đèn đã sáng hẳn. Khi nhìn rõ kẻ vừa muốn đâm chết mình cười mỉa, Kazuki đã tính đến chuyện chết chùm luôn ở đây.

Mấy chữ xuyên qua kẽ răng cậu một cách khó nhọc.

“Gin.”

“Lâu không gặp, Kirsch.”