0
1
4096 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 2: Gia đình đã mất


- Cậu nói phải, nhưng tôi vẫn phải nói, không thì bọn nó lại được thể, à mà bắt đầu làm việc đi, đến giờ rồi đấy.

 

- Vâng...

 

Hôm nay lại thêm thông báo mới về việc có những kẻ tự tử để trở thành những con quỷ khát máu. Drogo mỗi khi đọc và làm báo cáo thì cậu đều biểu hiện không mấy làm vui vẻ về điều này. Có lẽ cậu ghét quỷ, mà ai cũng đều ghét lũ quỷ thôi. Chỉ có điên cuồng lao vào giết người rồi ăn thịt để thỏa mãn cơn đói. Cậu yêu quý con người, cũng như yêu quý tính người của mình hơn nhiều, dù có được tái sinh chắc cậu vẫn sẽ chọn tiếp tục làm con người và cống hiến nhiều hơn nữa cho thế giới.

Với cả, cậu ghét lũ quỷ khốn kiếp và kinh tởm ấy cũng là bởi người bố của cậu mà ra.

Nhưng bây giờ không phải lúc, cậu cần phải bình tĩnh lại. Drogo hơi nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh nhịp hô hấp đang có chút gấp gáp của mình. Cậu không thể để sự sợ hãi hiện rõ lên trên gương mặt được.

 

Hừm, nghĩ kĩ thì mình hơi bị tốt đấy chứ nhỉ, hừm... nếu chính phủ cân nhắc cho cuộc sống thứ hai của mình tốt hơn thì chắc mình sẽ còn nỗ lực hơn nữa quá... Không được, không được suy nghĩ lung tung, phải nỗ lực hơn nữa, nhưng mà tối nay có nên rủ Phelan làm ván game không nhỉ? Hay rủ nó đi nhậu, mà kệ đi, nghĩ đến lại rách việc, đến trưa rồi hỏi sau vậy...

 

Chà, xem nào, khó tin thật đấy, Alvis của phòng bên cạnh ngày hôm qua đã tự sát và lập tức trở thành một con quỷ, được camera an ninh của khu chung cư quay lại luôn cơ à, thế thì bao giờ bên phía mấy Thánh Hiệp Sĩ sẽ giải quyết nó nhỉ, đáng sợ thật. Mấy thằng này sướng quá hóa thần kinh hết rồi. Toàn thích gào thét rồi ăn thịt, sau đó bị săn lại kêu điếc tai...

 

- Anh Cadell này, tên Alvis bên kia tự biến thành quỷ rồi. Tệ thật nhỉ? Em thấy thằng đấy cũng có phải là loại bế tắc gì đâu mà lại chọn mạng sống đến ngớ ngẩn vậy nhỉ? Giờ thì chắc nên chúc mừng vì án tử đã chính thức treo lên đầu hắn rồi.

 

- Hầy, à đấy, vừa mới tuần trước tôi với cậu ta cùng một số đồng nghiệp khác còn đi uống với nhau xong. Nào ai ngờ đâu... 

Cadell thở dài đồng thời lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ sự chán nản.


- Thằng khốn đấy, hôm đi uống nó còn mạnh mồm đủ kiểu, tôi cũng tưởng có thêm bạn bè trò chuyện lúc nhàn rỗi, cũng không tệ lắm. Chẹp, với cả hình như thằng đấy... Oái!

 

Bầu không khí đang dần chùng xuống theo nhịp kể chuyện của Cadell, bỗng đột nhiên ông lại bị hù dọa bởi một tên năng động thái quá nào đó khiến hét toáng lên như muốn kéo cả cổ họng ra ngoài.

 

- Nhưng mà sếp này, biết đâu anh ta lại gặp vướng bận cuộc sống nào đó khó nói thì sao! Những người vui vẻ họ thường mang trong mình những nỗi lo lắng khó đoán lắm đấy nhé! Có đúng không nhỉ, à đâu, phải là chắc chắn chứ? Chuẩn rồi!

 

Có một tên vô duyên khác xuất hiện ngay sau lưng của Cadell đương lúc ông không để ý, thôi thì thương tình nên cậu gọi hắn là thanh niên đi vậy. Một gã thanh niên sở hữu vẻ bề ngoài sáng sủa mà kì dị, bỗng đột ngột lao ra từ cái xó xỉnh nào đó mà không ai biết. Tên của hắn ta là Pawn.

 

Hắn rõ ràng là một tên lắm điều khó chịu, dễ dàng nhận thấy chỉ bằng đống cử chỉ thiếu tế nhị vừa mới nãy. Nhưng hơn cả là với cái ngoại hình đầy chất du côn đến từ mái tóc nhuộm vàng lẫn vài cái xỏ khuyên "ác quỷ" đầy vành tai chỉ khiến Drogo càng thêm ghét cay ghét đắng. Nói cho dễ hiểu thì cậu luôn ngứa mắt mấy kẻ có tính khí ngông cuồng và thoải mái quá đà như thế. Mỗi lần nhìn thấy chúng cậu lại đều tự nhủ rằng bản thân mình thật tốt làm sao khi đã không rẽ lối sang con đường ăn chơi buông thả, sa đọa đến mất thường thức như hắn bây giờ.

 

- Đến sớm ghê nhỉ, Pawn. Muộn hai mươi tám phút rồi.

 

- Em bận mà sếp, đương nhiên phải mất thời gian một chút rồi, mấy màn cuối đâu có dễ để phá đảo tới mức qua đêm là ăn được đâu...

 

- Tôi không hỏi cái vớ vẩn đấy, mà mệt thế chứ lại, tôi chịu đủ với mấy cái trò chơi lúc này lúc kia của cậu rồi. Nói chung là bắt đầu làm báo cáo đi, hoặc tôi sẽ trừ lương cậu vì đến muộn, lúc đấy thì đừng có mong game nữa, sẽ còn là đống tai nghe và thiết bị kia đấy. Sọt rác hoặc tài liệu, cứ xem xem cái tay của cậu hợp với chỗ nào hơn thì gắn vào.

Cadell cau có, giọng nói có phần đáng sợ chẳng khác nào một tên đồ tể sắp làm thịt con mồi trong tầm tay.

 

- Rồi rồi mà, sẽ làm ngay đây thưa sếp! Ồ, chào buổi sáng, anh Drogo! Vẫn yên ắng quá nhể!

 

Tên thừa năng lượng ấy dù đứng ngay bên cạnh cậu vẫn ra sức vẫy tay chào hỏi đầy nhiệt tình.

 

- Ừ, chào buổi sáng.

 

Và đương nhiên Drogo cũng không muốn rách việc nên đành phải đáp lại nhanh một câu cho xong, đằng nào đó cũng là phép lịch sự tối thiểu mà ai cũng nên có. Nếu như tên dở người kia làm được thì cậu cũng phải ra mặt như một đàn anh gương mẫu và nghiêm túc chứ.

 

Nhìn phong thái của thằng này làm mình mệt thật, kệ xừ đi, cứ lo việc đã.

 

- À đúng rồi, những người còn lại đâu cả rồi sếp?

 

Pawn lại nhổm cái đầu của hắn qua khỏi màn hình máy tính và gợi chuyện.

 

- Tôi vừa mới nhận được tin nhắn là chúng nó xin nghỉ hôm nay cả rồi, rặt toàn một lũ lười biếng. Mà thực ra có cả cậu nữa, nhưng chắc không tiện nói đâu nhỉ?

 

- Ấy, sếp đừng nói thế chứ, cuộc đời của chúng ta còn trải dài thêm lần nữa cơ mà, lo gì mà không tận hưởng thêm chút, miễn sao thoải mái nhất là được! Sếp cũng nên dùng nốt cái mạng cuối cho thư thả nhất đi chứ nghiêm túc mãi thì phí lắm.

 

Thằng này nó muốn gây sự đấy à?

 

Tên năng động đầu đất hay ngây thơ thì Drogo không biết, nhưng cậu chắc chắn một điều rằng, phải kiên nhẫn và bao dung lắm mới tha thứ cho kẻ thách thức ngông cuồng như vậy.

 

- Ngậm mồm vào hoặc kết thúc công việc ngay bây giờ.

 

Và anh ấy lại tha cho nó như mọi lần, thằng này số chó đỏ thật. Anh đang tốt tính với thằng cà chớn lắm điều này quá rồi.

 

- Ấy, được rồi mà, xin lỗi sếp nhé, em bắt đầu làm việc chăm chỉ ngay đây!

 

Cuối cùng cũng chỉ là một tên lãng phí cuộc đời của mình...

 

Buổi sáng đầy những suy nghĩ tiêu cực trong tâm chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng luôn để lại một đống căng thẳng chồng chất làm Drogo kiệt quệ đến tận giọt mồ hôi cuối cùng. Khung cảnh buổi sáng này chắc chắn sẽ còn diễn ra nhiều lần nữa trong tương lai, Drogo tự nhủ rằng bản thân cũng nên dần làm quen với nó đi thôi, hoặc cậu sẽ ức chế đến nổ đom đóm mắt chỉ vì ngồi yên một chỗ mất.

 

***

 

Kịp thời chạm tới vạch đích, hoàn thành nguyện vọng lấy vội lấy vàng chỗ ngồi cạnh cửa sổ làm Drogo trông phấn khởi hẳn lên.

 

Ai dà, oải ghê...

 

Đang ưỡn dài cái lưng ra và lười biếng như thể một chú mèo phơi nắng, cậu liền bị đống trí nhớ bạo lực gõ cho một cái để nhắc nhở về một bữa tiệc đã dự tính trong "kế hoạch" lúc ban sáng.

 

À đúng rồi, phải nhắn cho thằng đấy luôn, quên thì lại thành chửi nhau mất...

 

Drogo nhanh nhảu rút điện thoại từ trong túi áo ra, bắt đầu công cuộc bắn liên thanh qua bàn phím với tên bạn thân.

 

Xem nào, Phelan, đây rồi, luôn và ngay, không thì spam cho tới khi nào nó tỉnh đầu ra cũng được, nhỉ?

 

Tay thì vẫn bấm, nhưng đầu thì vẫn không quên đi mục đích tối thượng khi bước vào quán ăn tấp nập khách này, đó chính là một bữa trưa thỏa mãn cái bụng háu ăn.

 

- À, xin lỗi, cô phục vụ ơi, cho tôi suất ăn như mọi khi được không?

 

- Anh Drogo! Vâng, vẫn như thế phải không ạ, anh chờ một chút đồ ăn sẽ được dọn lên ngay. Anh có muốn uống nước trong lúc đợi không?

 

Cô phục vụ xinh đẹp với mái tóc tím thẫm đầy vẻ bí ẩn, giọng nói và thái độ luôn nhiệt tình với năng động khiến cậu như được chữa lành tâm hồn.

 

- Ừm... Cho tôi một cốc nước lọc thôi vậy, tôi cũng chưa có ý định uống cái gì khác cho lắm...

 

- Vâng, vậy thì có ngay đây, anh chờ một chút nhé.

 

Gật đầu và gửi lời cảm ơn tới cô phục vụ của quán, cậu liền tức tốc trở lại với cuộc nội chiến cam go qua màn hình. Một cuộc chiến không khoan nhượng với bất cứ một ý tưởng giải trí nhàm chán nào, cậu phải thật cẩn thận trong từng lựa chọn, phải khiến cho tên kia thốt lên rằng "đây quả là một hoạt động tuyệt vời".

 

Nhắn gì nhể, chưa biết làm gì cả... Hay là đi uống...?

 

Nói hùng hổ là thế nhưng dù đã gãi đầu gãi tai hồi lâu, cậu vẫn không biết nên tung xúc xắc vào ô giải trí nào. Bối rối ngập tràn trên gương mặt, cậu cuối cùng nhảy đại đến việc đi uống. Mở tiệc giải trí hai người cho đơn giản, cũng như đành chấp nhận trở thành kẻ thua trong cuộc đua ý tưởng ngày hôm nay.

 

"Tối nay đi uống không thằng kia?" Rồi gì nữa nhỉ?

 

Tin nhắn vẫn còn đang bỏ dở ở đấy và chưa hề được chủ nhân của nó gửi đi, dường như Drogo đang quên mất phải thêm thứ gì đó cho đủ độ mặn mà. Nhưng mà cậu nên lắp cái gì vào mới được?

 

Kiểu gì cũng khó, ầy. À... đúng, hôm nay, ờ đấy, suýt quên luôn kìa...!

 

Mắt đang chạy dọc những ô cửa sổ hòng tìm kiếm lí do chính đáng, cậu bỗng bắt gặp những nhóm đông người đang loay hoay sắp xếp, tổ chức một cái gì đó. Và thế là tia sáng lóe lên, chiếu xuyên qua màn sương tăm tối nơi cái đầu bí bách của Drogo.

 

Là lễ hội, là Ngày Hòa Bình, cậu lại suýt quên mất nó, và đương nhiên lần này đã nhớ rồi thì chắc chắn là cậu sẽ không để nó thoát.

 

"Nay Ngày Hòa Bình đấy, có được nghỉ không? Anh em giải trí tí." Hợp lí phết nhỉ, giờ thì gửi thôi.

 

- Để anh đợi rồi, đây là bữa trưa của anh, chúc anh ngon miệng, mong lần tới anh sẽ tiếp tục ủng hộ quán ạ!

 

- À hay quá, cảm ơn cô nhiều.

 

Tay bấm cái bụp vào phím gửi, cũng vừa tầm bữa ăn thơm nức mũi của cậu được dọn lên. Cậu định là sẽ đợi tin nhắn nhưng mà sự đúng giờ này quả thực đã được sắp đặt từ trước. Thế là Drogo đã lập tức ném cái đoạn hội thoại kia đi, toàn tâm toàn ý vào việc vét sạch bữa trưa, mang đến sự khoan khoái cho cái bụng rỗng mệt nhọc.

 

Hửm, nó gửi tin nhắn lại rồi, cứ đọc đã vậy...

 

Mồm nhai nhóp nhép, mắt thì lại đánh sang cái điện thoại vừa đổ chuông thông báo tin nhắn mới.

 

"Ừ thì chiến, nhưng mà mày hôm nay có em nào tát cho hai nhát làm tỉnh đầu à? Sao tự nhiên hỏi han thêm đoạn sau nghe sến thế?" Thằng này đang gửi tối hậu thư đấy à...?

 

Quái gì vừa nhắn vừa dùng que chọc hổ, đã thế thì "Đâu, thằng nào mượn máy tao thêm vào, chắc là con ma dưới gầm giường tối qua, chứ tao nhắn mỗi câu đầu, câu sau bị nguyền rủa đấy." Ờ, giờ làm gì nhau nào.

 

Vẻ mặt đắc thắng, tay cũng đồng thời làm công việc cung cấp năng lượng cho chiến trường căng thẳng.

 

"Vẫn còn nghe có ngải lắm, đâu nào, hẹn đâu? Để tao còn hạ mình xuống đi cùng đây." Thằng này đúng là muốn tập thể hình bằng các đốt sống cổ lắm rồi.

 

Mà hẹn chỗ nào nhể, vẫn chỗ cũ à...? Hay là đến mấy chỗ lễ hội kia, mà chắc thằng này nó cũng chẳng thích thú gì, thôi thì cứ phang quán cũ vậy.

 

"Thánh Ca Thiên Không, được luôn không? Ngựa chiến phá đảo ở đấy luôn?" Chắc là thằng này nó đồng ý ngay mà nhỉ...

 

"Rồi, đúng tám giờ nhé bạn dây dưa dài hơn kim đồng hồ." Hừm, mà kệ đi, ăn nốt đã, chốt đơn, tối nay sẽ hấp dẫn này, mong phết...

 

Tắt nguồn điện thoại rồi ném nó sang bên cạnh. Drogo lập tức quay sang giải quyết nốt đống bữa trưa trước mặt, trong lòng đầy phấn khởi về một buổi tối xỉa xói nhau của hai thằng bạn.

 

- Phù, được quá, giờ ngồi nghỉ tí xong về luôn, làm giấc đến tối là đẹp. Hôm nay Ngày Hòa Bình nên việc ít thật, mình yêu mấy ngày kỉ niệm như này...

 

Drogo hướng đầu lên, nhìn về phía quảng trường được bày biện đủ các loại đồ đạc. Cậu bỗng nảy lên một suy nghĩ trẻ con, rất ngẫu nhiên mà thôi, đó là nhảy vào và thưởng thức cho bằng sạch chỗ trò chơi kia vào tối hôm nay. Nhưng có lẽ nó quá xa vời nhỉ, bởi cậu còn nhiều thứ phải quan tâm hơn thế. Và hơn nữa, sau cùng với "thứ đó" còn tồn tại thì cậu khó mà có thể hoàn toàn thả lỏng trong những dịp đặc biệt như thế này.

 

Cậu trầm lắng một lúc lâu, không nói cũng chẳng rằng, chỉ nhìn khung cảnh nhộn nhịp nơi con phố trước mặt qua tấm kính. Đôi mắt cậu như chậm lại, nó muốn chủ nhân của bản thân thư giãn, quên hết đi những thứ phiền não và cả sự lo lắng, bởi cậu xứng đáng có được điều ấy.

 

Cậu bỗng muốn nhắm chặt hai hàng mi, bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của đôi mắt tốt bụng. Cậu muốn được nghỉ ngơi, và đương nhiên là không phải với sự hạnh phúc thừa thãi nào cả, ngọn lửa mà cậu đã quyết định mang theo, không được phép trở nên yếu lòng.

 

Thời gian chầm chậm bước tiếp, chỉ để lại một Drogo nhiều suy tư và lo lắng.

 

Chết thật, cũng gần một tiếng ở đây rồi, phải về nhanh còn làm giấc...

 

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không nên ngồi lại quán quá lâu, thế là Drogo cắt đứt mạch tâm trạng, trả tiền cho bữa ăn đồng thời rời quán ra về.

 

***

 

Cậu về tới nhà rồi, vẫn là căn nhà yêu thương của mọi khi. Nhưng tâm trạng của cậu có chút lay động. Cậu như nghe được tiếng vần vũ của một ngọn gió cũ, ngọn gió luôn tồn tại cùng ký ức năm xưa.

 

Drogo cởi giày, chân đạp cho rơi hết cả đôi cẩu thả ở cửa. Cậu bước nhanh vào trong, ném cái túi tài liệu vào một góc nhà rồi theo quán tính mà nằm gục ra giường.

 

Cậu thở phì phò dù cho chẳng mệt mỏi, cậu chỉ đơn giản là muốn tìm một thứ gì đó để làm, cho quên đi cái cảm giác nửa tức giận, nửa hối hận bập bùng này.

 

- Hmm...

 

Tự nhiên, mình muốn thử lại, lần nữa... Sợ gì, tao mà lại sợ á, đủ thứ xảy ra rồi, còn khướt... Chắc thế, gần vậy, phù...

 

Cậu hơi gai người khi nghĩ đến "nó", phải, là "nó". Bức ảnh bị nguyền rủa. Thứ gánh nặng đáng sợ không thể vứt bỏ.

 

Đôi tai cậu lắng nghe sự tĩnh lặng sâu thẳm nơi trái tim, có điều gì đó thôi thúc cậu một lần nữa đứng lên, thế là cậu chồm dậy, chân thoăn thoắt đến chỗ tủ giày ở cửa ra vào.

 

Drogo đứng trước "nó", cậu nuốt nước bọt, đoạn cậu giơ tay lên cao thật cao rồi từ từ đưa tới, chạm vào "nó" bằng tất cả dũng khí. Tấm ảnh, cậu nhìn chằm chằm vào thứ đó, nhưng cậu không thể nhấc tấm ảnh ấy lên được. Cậu lo sợ, cậu không muốn bản thân tự đối mặt với bi kịch, đối mặt với cái quá khứ đen tối và dày đặc tưởng như sẽ không bao giờ tan biến đi.

 

Ừ, tao giờ khác rồi, ừ, tao vẫn thế, đúng không? Nhưng mà đấy, tao sợ á, không, còn tùy, nếu mãi thế thì sao có cơ hội chạm tới, à không, có lẽ là vĩnh viễn không bao giờ, mình cơ mà, có phải họ đâu...

 

Trong thoáng chốc, đôi mắt cậu ánh lên sự chần chừ chẳng khác nào của một kẻ hèn nhát, một tên ngu ngốc vĩnh viễn không dám thay đổi nỗi sợ hãi sâu bên trong tâm hồn.


Cái quái, ai thế...!

 

Nhưng bất chợt, cậu lại cảm giác như có ai đó đang thúc giục. Là một giọng nói, một cái chạm vào gáy cậu thật nhẹ nhàng và bồng bềnh, cũng không có nổi một tí quyến rũ nào để được gọi là kẻ dụ dỗ cậu. Ấy thế mà nó lại mang một sức nặng không tưởng, đè bẹp cậu dưới sự ép buộc vô hình, dưới con mắt của cái bóng phía sau lưng.

 

- Thứ... chẳng là gì... Hừ...

 

Giọng cậu run rẩy, cậu đứng ngây người, dường như là để chuẩn bị tinh thần. Rồi cậu hạ quyết tâm, lại đưa tay lên chạm vào "nó", cậu chạm vào rồi. Giờ cậu chỉ cần phải nhấc tấm ảnh lên, chỉ cần cho một cái nhìn, và thế là mọi thứ sẽ kết thúc. Không hơn không kém, cậu không cần phải đi quá xa. Chỉ cần như vậy thôi thì thứ này không thể đe dọa cậu được thêm một lần nào nữa. Cậu cần phải đặt dấu chấm hết cho mọi thứ, nếu cậu còn muốn tiến thêm một bậc nữa.

 

- ...!

Cậu nhấc nó lên rồi, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Đúng như cậu đoán.

 

Vẫn thế, mẹ mình nhìn vẫn hiền hậu, xinh đẹp, còn bố thì tốt bụng, đúng không? Ông ta là gì ấy nhỉ, không phải, ông ta là bố mình, phù, ông ta...

 

Cậu không sợ, cũng chẳng lo lắng, nhưng tại sao cậu lại run lên như thế này. Tay cậu tự có ý thức riêng, nó vung lên, ném thẳng cẳng cái bức ảnh đáng nguyền rủa ấy sang một bên. Cậu ho sù sụ, nước mắt cứ ứa ra, sức lực bỗng chốc rời bỏ cơ thể.

 

Drogo rơi vào trống rỗng, thế giới lại tối mịt, không còn lối thoát nào cho cậu. Một con quỷ đáng sợ, nó đang bóp cổ người mẹ xinh đẹp của cậu. Nó muốn giết chết bà, nó muốn đày bà xuống địa ngục.

 

Cậu tự cấu lên hai vai, co rúm người lại, hơi thở dồn dập từng hồi. Người cậu lạnh quá, lạnh hơn cả những ngày đông đáng sợ. Tim cậu đập thình thịch, những ngón tay dâng trào nỗi khiếp đảm, run rẩy co rút, gồng cứng các khớp nối cào kin kít lên mặt sàn.

 

Cậu gọi tên ai đó, nhưng là ai mới được? Cậu chỉ muốn có ai đó trả lời mình, bất cứ ai cũng được, chỉ cần một lời thôi. Cậu cầu xin họ, nước mắt của cậu đã quá nhiều rồi. Cậu chỉ cần một ai đó gọi tên mình để cậu biết rằng hiện thực này là không thể thay đổi.


Cậu trông thấy mẹ, bà ấy hét lên. Bà ấy muốn cậu phải chạy, chạy đi thật nhanh, xa thật xa khỏi cơn ác mộng vô tận ấy. Cậu hít rồi lại tiếp tục hít, hít mạnh, phổi cậu đã đến giới hạn. Cậu lắc đầu, cậu không muốn nghe, không muốn nghe! Cậu không muốn tin vào sự thật ấy! Nước mắt chảy ra giàn giụa, tầm nhìn mờ tịt, cổ họng nóng rực, cậu quằn quại, tiếng khóc ngày một thảm thiết.

 

Cậu không muốn ngẩng mặt lên. Cậu không muốn đối diện với nó, cậu không muốn phải chiến đấu với tiếng thét điên loạn của con quỷ ấy, tiếng thét tuyệt vọng cùng cực đã dập tắt ý chí chiến đấu của cậu. Cậu dũng cảm, cậu dũng cảm lắm, mẹ cậu bảo thế. Cậu phải bảo vệ mẹ, cậu là người hùng của mẹ.

Cậu rít lên, cậu đưa bàn tay về phía bà. Con quái thú gầm thét, cậu cũng gào lên, giọng cậu khàn đi, mọi thứ đã kết thúc.

 

Cậu sợ, cậu sợ lắm, nhưng cậu phải đứng dậy, cậu hèn nhát, nhưng cậu phải dũng cảm bởi đây là lẽ sống của cậu. Dũng cảm chính là sợi dây thừng duy nhất cậu có thể níu lấy cho cái vận mệnh vốn dĩ luôn lạc lối trong màn sương mịt mù này.

 

Sống mũi phập phồng, cậu nghiến răng ken két, cậu rền rĩ, cánh tay trườn bò trên sàn cố tìm về chiếc giường. Chỉ còn một chút nữa thôi, cậu sẽ thoát được khỏi thứ này, cậu sẽ trở về với ánh sáng của sự lạc quan, tương lai của cậu sẽ ngập tràn hạnh phúc.

 

Nhưng tại sao, tại sao con quỷ ấy lại ở đó. Nó đứng yên, nó nhìn cậu đăm đăm. Cả cơ thể cậu cứng lại, từng tế bào đau như muốn xé ra từng mảnh. Cậu buồn nôn quá, lồng ngực căng lên rồi quặn lại. Cậu lắp bắp, tiếng kêu cứu nơi đầu lưỡi khản đặc, và rồi cậu gục ngã khi chỉ còn cách chiếc đệm có nửa bước chân.

 

Là bóng tối, là đêm đen đang chìm vào đôi mắt cậu. Cậu cố cựa quậy, cậu phải chống lại nó, nhưng hai hàng lông mi, tại sao chúng lại phản bội cậu. Niềm tin trong cậu không còn điểm tựa, màu đen kịt của thế gian đã chối bỏ những bước chân nỗ lực cuối cùng. Người cậu lả dần, giọt lệ lăn ra khỏi khóe mắt, rơi xuống nền nhà lặng như tờ.