bởi Lăng Tranh

0
0
2603 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 3: Trấn Ceint và Tiệm Thời Trang Calista



Dùng cẳng chân cho một chuyến hành trình dài là trải nghiệm mới mẻ với Severus Snape. Ít nhất thì nó đáng hoài niệm sau gần hai mươi năm chỉ với một cú Độn thổ để đến nơi cần đến.


Ông cuốc bộ cả tiếng mới tìm thấy một con đường mòn rộng bằng hai gang bàn chân, chắc hẳn là lối đi lại thường xuyên của người nơi đây vì nó nhẵn thín và bụi bám đầy mép cỏ hai bên vệ đường. Hai bên con đường mòn là những khoảnh ruộng lúa mạch không mấy đều màu. Có khoảnh đã vàng ươm, những sợi lông trên bông lúa mạch cứ lơ thơ mỗi khi một ngọn gió nào lướt qua. Nhưng cũng có khoảnh còn xanh mướt và thấp lè tè. Dĩ nhiên thì khung cảnh quá đỗi nên thơ chẳng lọt vào mắt Snape. Có điều cõi lòng ông cũng thấy được yên bình đôi chút. Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà ông chỉ việc nghĩ xem phải đi bao lâu nữa thì đến nơi có thầy thuốc mà không phải nghĩ đến công việc, độc dược cần hoàn thành, nhiệm vụ Dumbledore giao, hoặc thậm chí là Lily Potter.


Ngọn gió dịu dàng và đằm thắm mỗi khi lướt qua hai gò má khô đét và xám ngoét của ông, chúng chẳng chê cái mũi khoằm to quá khổ hay mái tóc bết rệt, chúng chỉ việc mơn man, xoa dịu sự cộc cằn khi ông phải đối mặt với một Potter con.


Đi suốt hai tiếng lẻ bốn mươi phút - ừ thì ông có cái đồng hồ tính giờ trong túi áo chùng, ông đã lấy ra xem chừng chừng khi chuyển thằng nhỏ tay này qua tay kia, một bên cánh tay đã tê rần vì ôm thằng nhỏ - ông mới nhìn thấy người sống đầu tiên.


Vẫn là cách ăn mặc kỳ lạ như hai người trên núi. Người đàn ông vận thứ giống váy dài nhưng màu nâu, khăn choàng quấn quanh có ít nếp gấp hơn người đàn ông trong rừng. Ông ta đang đẩy chiếc xe đẩy chất vài thứ nông sản như cà chua và khoai tây, tiếng xe cộc cạch lớn dần khi ông ta càng đến gần bọn họ. 


Snape lên tiếng hỏi một cách thận trọng:


- Xin chào quý ông! Cho tôi hỏi thăm đường đến trấn Ceint với nhé!


Người đàn ông quá đỗi thảng thốt khi nhìn thấy Snape. Trong đôi mắt ông ta phản chiếu nỗi sợ tột cùng, miệng há ra to hết cỡ. Điều đó làm Snape thấy bực bội. Nhưng ông biết mình kỳ lạ trong mắt ông ta. Ông cần phải làm một điều gì đó để cứu vãn tình thế trước khi người chỉ đường của ông ngất xỉu. 


- Này ông ơi, chúng tôi cần đến nhà vị mục sư Liam. Thằng bé này đang nguy kịch lắm!


Người đàn ông cũng thấy đứa bé trên tay Snape, dù nó đang úp mặt vào hõm vai ông này. Dằn xuống cơn sợ, ông hỏi han:


- Đứa bé bị làm sao đấy?


- Nó bị sốt cao và cần được điều trị trước khi cái đầu nhỏ của nó bị đốt thành rỗng tuếch ông ạ.


Hiển nhiên cách hình dung của Snape quá mức khủng bố. Người đàn ông giật lùi mấy bước vì sợ. Trong đôi mắt màu lam của ông ấy toát ra nỗi chần chừ. Ông sợ người đàn ông đen thui trước mắt sẽ gây hại đến những con người chân chất trong trấn. Nhưng hiển nhiên, ông càng quan tâm đến đứa trẻ trong tay ông ta hơn. Ông ướm hỏi:


- Tôi có thể nhìn thằng bé một chút không?


Snape hiểu ra rằng mình phải chứng minh mình vô hại. Ông hơi lật gương mặt thằng bé ra cho ông ta thấy


- Ồ! Một đứa bé xinh đẹp! - Snape nghe vậy thì tức tối nhíu mày. Làm sao mà hình dung một Potter với ngôn từ xinh đẹp cho được?! Nhưng ông cố dằn xuống - Mặt nó đỏ quá! Chắc hẳn là nó đang đau đớn dữ lắm. Thôi được rồi, ông cứ đi theo con đường này chừng một dặm nữa là đến cổng trấn Ceint. Người ở đó sẽ chỉ dẫn ông đến được nhà mục sư Liam.


Ông ta tỏ ra khá lưu tâm đến trang phục trên người Snape và đứa trẻ. Ông nói thêm:


- Và ông ơi, nếu không phiền thì tôi xin nhắc nhở ông về trang phục trên người. Ông nên đến tiệm bà Calista ở gần khu chợ duy nhất của trấn. Chỗ của bà ta có đủ kiểu dáng trang phục lưu hành nhất hiện nay. Tôi e là bộ đồ trên người ông sẽ cản trở sự tiếp xúc của ông với mục sư lắm đấy!


Snape cảm ơn người chỉ đường rồi rảo bước về hướng trấn Ceint. Trong đầu ông vẫn còn quẩn quanh lời đề nghị của người nọ. Thay đổi cách ăn mặc là điều ông không bao giờ suy xét. Nó là gu thẩm mỹ mà ông ta yêu thích. Đen tối và u ám hệt như con người ông vậy. Nó đại diện cho tà ác và tội lỗi. Dĩ nhiên thì cũng có một phần lý do là ít dơ hơn những màu sắc khác. Độc dược mà, luôn khiến trang phục dễ lấm lem, ông chẳng muốn mình quá lôi thôi trong mắt đám học trò, điều đó ảnh hưởng đến uy nghiêm mà ông hằng thiết lập. Vậy là phải suy tính đến việc mua hai bộ đồ. Nhưng Snape hơi ái ngại vì nếu suy đoán của ông là thật thì đồng tiền mà ông mang theo không phải là đồng tiền lưu hành của nơi này. Còn may là bọn họ sử dụng đồng vàng làm đồng tiền chính. Theo ông được biết thì vàng luôn có giá ở bất kỳ đâu.


Cổng trấn Ceint đã thấp thoáng hiện ra ngay trước mắt. Nói là cổng vì nó khá bắt mắt. Có hai cái trụ màu trắng cao chót vót và hai dãy tường thấp cùng màu được xây khít vào từ hai cái trụ chạy vòng quanh, đến đâu thì Snape không biết. Trước cổng bắt đầu xuất hiện lác đác vài người đi lại. Càng đến gần, suy đoán của Snape càng được khẳng định. Trang phục chủ đạo của những này đều giống hệt ba người mà ông từng gặp qua. Điều dễ thấy nhất là kiến trúc của nơi này. Cái trụ đá mà ông nhìn thấy đằng xa đúng là được quệt vôi và có những cái khe lồi lõm bằng kích cỡ, xoay tròn quanh thân cột. Trên đỉnh cột có khắc những hoa văn tinh xảo về một biểu tượng gì đó giống chim ưng. Dưới chân cột là bệ đá hình vuông trơn và có đường viền.


Càng đến gần, người dân xuất hiện càng nhiều. Quá nhiều ánh mắt kỳ thị hoặc kinh hoảng xuất hiện. Snape không thể không đến gần một người trông có vẻ "thân thiện" nhất để hỏi thăm. 


- Xin hỏi quý bà, đường đến tiệm bà Calista đi thế nào ấy nhỉ?


Snape đã nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, có một người to gan lên tiếng chất vấn:


- Ông là ai? Làm sao ông biết bà Calista? Ông đến đây có mục đích gì?


- Sao ông lại mặc thứ đồ dị hợm vậy? 


Lại một người khác lên tiếng.


Snape không thấy bối rối vì điều đó. Nhưng ông không thích sự chú mục. Ông nói nhanh như thể muốn ngăn lại hết thảy sự tò mò tọc mạch.


- Chúng tôi, ý tôi là tôi và thằng bé này đến từ một vùng đất xa xôi. Đây là trang phục thường ngày nơi tôi sống. Và quý ông quý bà biết đấy, thằng bé bị bệnh, còn chỗ chúng tôi ở thì không có thầy thuốc giỏi để chữa cho nó. Tôi đã hỏi đường ba người tốt bụng mới tìm đến được trấn này. Tôi nghe nói mục sư Liam là một thầy thuốc giỏi và nhân từ. Nhưng ông ấy không thích sự dị hợm trên người tôi và thằng bé.


Người phụ nữ "thân thiện" mà Snape vừa hỏi thăm ban nãy đã hiểu hoàn cảnh khó khăn của hai người. Bà hiền từ nói:


- Tôi rất sẵn lòng dẫn ông đến chỗ bà Calista. Nếu ông không có đủ lộ phí thì tôi sẽ rất vui khi được giúp đỡ ông phần chi phí đó.


Snape cảm ơn bà, và ông cũng nói là ông sẽ cố tự lo liệu.


Lòng tốt bụng và sự chân chất của những người này chỉ khiến ông khô cạn lời, dù ông vẫn âm thầm cảm kích sự tốt bụng của họ. Ông giả thuyết nếu mình là một người xấu và có mưu đồ gây rối thì những con người này sẽ ra sao? Quả thật là một tai nạn! À dĩ nhiên, ông cũng không nhận mình là người tốt. Điều đó quá nực cười.


Lối đi vào trấn được lát bằng gạch khối và sắp xếp theo trật tự đường cong, nhìn khá lạ mắt. Nhà trong trấn không phải kiến trúc đồ sộ, nó hơi thấp và đều được phết vôi trắng. Hoa văn được điêu khắc trên những cây cột khá tinh xảo và rườm rà. Snape không có thói quen liếc ngang ngó dọc nên ông chỉ nhìn được bấy nhiêu. Trấn này không quá sầm uất. Có rất nhiều người ló đầu ra nhìn ông, nhưng có lẽ vì người đàn bà dẫn đường rất có uy vọng nên họ chỉ xì xào chỉ trỏ mà không nhảy bổ ra xua đuổi hoặc chất vấn một điều gì.


Họ đi chừng mươi phút, khi lác đác vài cửa hiệu xuất hiện trong tầm mắt thì người đàn bà dẫn đường bảo họ rẽ vào một căn tiệm. Mặt tiền của căn tiệm thường thường với tấm biển nhỏ treo hờ hững trên cánh cửa quết vôi viết "Tiệm thời trang Calista". Điều khác biệt so với những hộ nhà dân là cánh cửa của căn tiệm khá lớn và mở toang ra để đón khách.


Bên trong có vẻ chật chội với rất nhiều loại vải sáng màu như len, lụa, lanh. Ông thấy có treo vài bộ đồ may sẵn cùng kiểu với trang phục người nơi này ăn mặc. Snape đưa ra kết luận: mảng thời trang ở đây thật tụt hậu và gò bó. Bà chủ cửa tiệm là một người phụ nữ có thân hình phốp pháp. Mái tóc màu đỏ xoăn được bà tém gọn sau chiếc khăn trùm. Bà niềm nở với Snape hơn là sợ sệt như phần lớn người đã gặp.


- Chao ôi, là một quý ông hở bà Cara? Ôi nhìn xem cái trang phục ổng mặc trên người kìa! Nó mới lạ quá thể!


Là một người có đam mê với thời trang, bà Calista khá thích thú với trang phục của Snape. Nhưng bà Cara đã kịp ngăn lại sự ham mê của bả.


- Calista ơi, Calista à! Ông đây cần gấp hai bộ đồ cho ông ấy và thằng nhỏ trong lòng ổng. Họ cần đến gặp mục sư Liam gấp. Thằng bé đang sốt và nguy kịch lắm rồi.


Bà Cara nghe thế thì cũng dằn sự ham thích cái mới của mình lại. Bà khá nhanh nhạy trong việc chọn quần áo.


- Tui mạn phép được hỏi nghề nghiệp của ông đây nhé. Ông biết đấy, màu sắc và độ lớn của khăn choàng phải căn cứ vào nghề nghiệp và chức vị của ông nữa.


Thông tin này thật gay go cho Snape. Ông thoáng nghĩ rồi đáp với bà:


- Tôi là một thầy thuốc ở làng.


- Ô thế ra ông đây cũng là mục sư hả? - Bà Calista ngạc nhiên quá đỗi. Bởi vì rất ít mục sư sẽ tự thân đến tìm một mục sư khác để chữa bệnh. Thông thường thì người nhà của đứa trẻ, hoặc nếu đứa trẻ là họ hàng của ông mục sư này, ông cũng sẽ để người hầu đưa nó tới nhờ nhõi mục sư khác mà không phải tự thân đi như thế. Một điều đáng ngờ nữa là trang phục của ông ta chẳng hề giống với trang phục thống nhất của các vị mục sư đáng kính.


- Ồ dĩ nhiên là không thưa bà. Tôi chỉ biết bốc thuốc chứ không chữa bệnh. Và tôi cũng không phải là mục sư.


Snape giải thích ngay sự hiểu lầm. Vì nó có thể mang lại rắc rối cho hành trình kế tiếp của ông.


Bà Calista cũng thấy khó, vì nghề nghiệp của ông này quá lạ so với hiểu biết của bà. Cuối cùng, bà quyết định chọn cho ông ta một bộ đồ màu trắng với chiếc khăn cỡ trung. Còn thằng nhỏ thì chỉ cần một cái váy ngắn màu trắng và chiếc thắt lưng là xong. Nhưng bà đã phỏng theo yêu cầu của ông khách mà bán cho ông ta một cái khăn choàng nữa. Theo như lời giải thích của ổng thì thằng bé cần được giữ ấm.


Bà Calista cũng phát hiện ra sự bối rối của ông khách khi khoác khăn choàng. Bà giúp đỡ ông ta trong khi suy nghĩ về xuất xứ của ổng.


Khi tính tiền lại kéo thêm một trận trầm trồ. Ông hỏi bà là có thể thanh toán bằng đồng vàng được không, và rút ra một đồng vàng Galleons đưa cho bà.


- Chao ôi, là biểu tượng một con rồng hả? Ôi chao ôi! Thật kỳ lạ! Tôi chưa thấy đồng vàng kỳ lạ như vậy bao giờ ông khách ạ! 


Rồi bà bỏ vô miệng cắn thử xem nó là thật hay giả. Dù theo Snape thì kim loại gì mà chả cứng, cắn thử sao có thể phân biệt được. Nhưng ông đã im lặng và chờ quyết định của bà chủ. 


- Thôi được! Tôi sẽ nhận đồng vàng này của ông vì sự độc đáo của nó. Đồng vàng này nặng hơn đồng vàng mà chúng tôi đang sử dụng _ Bà lấy một đồng vàng từ trong túi ra cho ông xem. Đó là một đồng xu có khắc hình một vị vua nào đấy _ Cho nên tôi sẽ thối lại cho ông một trăm xu bạc.


Bà Calista tặng kèm cho Snape một cái túi tiền đựng một trăm xu bạc coi như quà khuyến mãi. Bà để ý thấy Snape không có cái túi tiền nào hết.


Cho đến đây thì việc mua quần áo đã xong. Bà Cara từ tốn lên tiếng sau một quãng thời gian dài im lặng. 


- Giờ thì ta phải tranh thủ đến nhà mục sư Liam thôi. Thằng bé sẽ trở nặng nếu ta còn trì hoãn.


Snape gật đầu cảm ơn bà vì lời nhắc, rồi ông tạm biệt bà chủ tiệm hiếu khách. Khi ra khỏi tiệm, bà chủ còn nhiệt tình mời mọc ông ghé lại tiệm sau khi thăm khám cho thằng nhỏ vì ông sẽ cần thêm quần áo cho những ngày kế tiếp. Ông chỉ gật đầu mà không đáp.


Truyện cùng tác giả