15
0
2805 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 3 - Chúng Tôi Trở Thành Bạn


Tôi không nói nên lời trước những câu hỏi liên tục rằng tôi là ai. 

 

Tôi nên nói gì đây?

 

Tất nhiên tôi là Ashalla de Ach.

 

Nếu tôi nói sự thật với người bảo vệ này, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi đi như một con chó.

 

Nhưng nếu tôi nói tên thường dân của mình, không đời nào anh ta lại coi trọng tôi. 

 

Công tước phu nhân… Không, tôi muốn gặp Tử tước phu nhân.”

 

Quý cô à? Cô đã có lịch hẹn trước chưa?”

 

“Tôi không… Có thực sự không thể gặp bà ấy nếu tôi không có lịch hẹn trước?”

 

Người bảo vệ cười khinh trước câu hỏi của tôi. Lúc này, cái cách anh ta nhìn tôi có vẻ đáng ghét. 

 

"Ồ. Cô đã bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ ngớ ngẩn như vậy chưa? Cô có nghĩ rằng một phụ nữ quý tộc sẽ gặp một thường dân vào bất kỳ thời điểm nào không?"

 

Người bảo vệ đã đúng. 

 

Nhưng mẹ cô là người sẽ gặp thường dân miễn là mẹ cô không có việc gì quan trọng phải làm. 

 

Không có khả năng tính tình của người sẽ thay đổi. Có phải là người bảo vệ này được giao công việc canh cổng ở đây.?

 

“Tử tước phu nhân de Ach luôn trả lời bất cứ khi nào thường dân yêu cầu gặp mặt. Anh thực sự không biết điều đó? ” 

 

"Cái gì… cô nói cái gì?"

 

“Nếu quá khó để nhìn thấy Tử tước phu nhân, thì tôi muốn gặp Tử tước phu nhân. Tôi không mong anh hướng dẫn cho tôi. Chỉ cần anh cho tôi vào”.

 

“Tôi cạn lời với cô đấy, cô gái trẻ! Nhìn kìa, cô gái trẻ. Cho dù gia tộc quý tộc này có sa sút, nó vẫn là nơi ở của Tử tước! Cô cũng thấy điều đó mà, cô gái.”

 

“… Tôi biết.”

 

"Mặc dù chủ nhân của chúng tôi đối xử với dân thường rất tử tế, vẫn có những ngoại lệ đối với những người dân thường thô lỗ như cô!"

 

Thô lỗ? Ai là con người thô lỗ, bất lịch sự ở đây…!”

 

Thế là đủ rồi! Biến đi! Thường dân này từ đâu tới mà bắt đầu làm ồn lên thế?”

 

Người bảo vệ không chịu nghe tôi nói nữa và xua tay. Anh ấy quay đầu sang hướng khác và tôi cảm thấy rằng sẽ chẳng có ích gì khi nói chuyện với anh ta nữa. 

 

“Tốt thôi, chúng ta sẽ chờ xem. Tên bảo vệ thô lỗ đó…!”

 

Nếu đây là nhà của de Ach, người chiến thắng sẽ là tôi. Nhưng nó sẽ là một rắc rối và mất một thời gian.

 

Sau khi cười vào mặt người bảo vệ, tôi ngồi xuống con đường cách nhà vài bước chân. 

 

"Huh? Này này này! Cô đang làm gì ở đó vậy?!"

 

Chắc chắn rồi, người lính canh bắt đầu tra hỏi tôi với ánh mắt rực lửa. 

 

Tại sao anh làm thế? Anh có sở hữu mảnh đất trên con đường này không?”

 

Cô gái trẻ! Cô bị điên rồi sao?”

 

Đúng. Tôi hoàn toàn điên rồi, thì sao? Nói thật là mới lấy lại được sự tỉnh táo một thời gian nên tôi hơi bối rối. Nhưng tôi vẫn ở trong tình trạng tốt nhất, ngay bây giờ, chứ không phải là tình trạng mà tôi đã ở hơn mười năm qua!”

 

"Cô gái này... đang nói cái quái gì vậy?"

 

Lần này, tôi phớt lờ lời bảo vệ, duỗi thẳng chân rồi dựa vào tường. Bố mẹ tôi là tử tước, nên một lúc nào đó họ sẽ ra khỏi biệt thự. Tôi cũng sẽ ổn hơn khi gặp lại gia đình của tôi. Nếu có ai ra ngoài, cuộc gây gổ này sẽ kết thúc.

 

“Tôi phải gặp được Tử tước hoặc tử tước phu nhân, vì vậy tôi sẽ đợi ở đây! Nếu anh không thích điều đó, anh có thể mở cửa biệt thự cho tôi vào.”

 

“Ư! Cái con chó điên này! Cô ta hoàn toàn mất trí rồi. Con chó cái kỳ quái điên khùng này từ đâu đến…!”

 

Người bảo vệ tiếp tục chửi thề và càu nhàu với tôi, nhưng anh ta không cố gắng làm bất cứ điều gì với tôi bằng vũ lực.

 

Thả lỏng người, tôi ôm chặt túi vào ngực.

 

Ah. Hoàn cảnh của tôi thật bất hạnh.

 

Tôi nghĩ rằng thật khó và thật buồn khi gặp gia đình tôi.

 

Một người trong hai người có thể nhanh chân đến đây được không? Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel.

 

Con đang đợi hai người.

 

* * *

 

[Lúc này Asha nhớ về quá khứ và Asha là ngươi dẫn truyện nên những khúc dẫn truyện Asha sẽ gọi là Hadel hay anh ấy; còn những cuộc đối thoại là họ của Hadel, đọc rồi mọi người sẽ hiểu, chứ không phải admin chỉnh xưng hô loạn xạ đâu nhé!]

 

Đó là một ngày mùa đông rất lạnh.

 

“Lahadelt! Người đã chờ đợi rất lâu rồi, phải không? ”

 

Đã đúng một năm kể từ ngày Lahadelt lấy hết can đảm đề nghị tôi làm bạn với anh ấy.

 

Vào ngày hôm đó, tôi đã hứa với Hadel sẽ xuống làng cùng với anh ấy lần đầu tiên. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi bắt Lahadelt phải chờ đợi.

 

"Không sao đâu. Đi thôi nào, Asha."

 

Dù anh ấy đã đợi một lúc rồi nhưng anh ấy chỉ mỉm cười hạnh phúc và nắm lấy tay tôi.

 

Sau đó, với tâm trạng phấn khởi, tôi cùng anh đi du ngoạn dưới làng.

 

Ngôi làng phía dưới, nơi tôi chưa từng đến trước đây, thật nhộn nhịp và ồn ào.

 

"Asha có thể cho ta biết có những người như thế nào không?"

 

Tôi nghe được câu hỏi của anh ấy, tôi quay sang nhìn Hadel. Tôi đã không nghĩ về việc Hadel sẽ không thể nhìn thấy tất cả những người đó vì anh ấy bị mù.

 

Tuy nhiên, Hadel chắc hẳn đã rất phấn khích khi anh ấy mỉm cười với vẻ mặt đầy mong đợi.

 

“Ừm, ở phía bên trái, có một cửa hàng rất lớn. Tôi nghĩ đó là một cửa hàng váy. Chà, có nhiều quần áo đẹp quá. Có rất nhiều người bên trong! Tôi nghĩ tất cả họ đều đến để mua quần áo ”.

 

Ta hiểu rồi. Một cửa hàng váy. Còn gì nữa? Còn bên phải thì sao?

 

“Ở bên phải, có một ông cụ đang đứng và cầm một nhạc cụ…”

 

Cứ thế, tôi mô tả cảnh vật xung quanh đường phố cho Hadel một lúc.

 

Mặc dù lúc đầu rất khó khăn, nhưng tôi đã quen với việc giải thích mọi thứ cho Hadel.

 

Hadel lắng nghe tôi nói, lắng nghe âm thanh và cảm nhận gió thổi qua một cách hạnh phúc.

 

"Asha, ta đã nghe từ ngài Coleraine."

 

“Hả? Nghe nói gì?”

 

"Ta nghe nói rằng họ đang bắn pháo hoa ở làng dưới sau giờ ăn tối."

 

"Bắn pháo hoa?"

 

Đúng rồi. Ta nghe nói rằng chúng giống như những bông hoa làm bằng lửa được bắn lên trên bầu trời. Nếu chúng ta đến một nơi đủ cao và quan sát, Sir nói rằng chúng sẽ thực sự xinh đẹp.”

 

“Nhưng Lahadelt, ngài…”

 

Ngài không thể nhìn thấy. Ngài vẫn ổn với điều đó chứ?

 

Tôi nuốt ngược nửa câu sau của mình vào trong.

 

Đó là bởi vì Hadel có biểu cảm như anh ấy rất muốn đi.

 

“Asha, nếu giải thích thì tốt thôi. Cũng giống như cách Asha đã luôn luôn làm cho đến bây giờ.”

 

Đôi mắt đỏ hồng không thể tập trung vào bất cứ thứ gì của Hadel dường như sáng hơn bao giờ hết.

 

Tôi thực sự yêu đôi mắt lấp lánh của anh ấy. Nó giống như những viên ngọc sáng đang lấp lánh vậy...

 

"Được rồi, vậy đi thôi nào!"

 

Vì vậy, chúng tôi lại nắm tay nhau và đi lên một ngọn núi gần đó.

 

Vì đã có rất nhiều người xung quanh để xem pháo hoa nên con đường không có gì mang vẻ đáng sợ cả.

 

“Lahadelt, ngài hãy nắm chặt tay tôi nhé. Đường đi không được bằng phẳng đâu đấy.”

 

“Được rồi, đừng lo lắng. Ta vẫn ổn, Asha.

 

Mặc dù chúng tôi đã leo núi rất nhiệt tình, nhưng vì đã có rất nhiều người nên tôi chỉ có thể tìm một góc ngẫu nhiên.

 

Sau khi dậm chân vài lần, Hadel ngồi xuống bãi cỏ trước khi hỏi tôi, “Asha, có thể nhìn thấy bầu trời không? Chúng ta đang ngồi ở một chỗ tốt chứ? ” Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel.

 

Tôi không muốn làm Hadel thất vọng nên đã trả lời, “Tất nhiên! Thật tuyệt vời. Chúng ta đã có được vị trí tốt nhất!”

 

… Ta hiểu rồi. Thật nhẹ nhõm, Asha. ”

 

Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy đã tin tôi.

 

Vì anh ấy đã cười rất hạnh phúc.

 

Và vì anh ấy không thể nhìn thấy, làm thế nào anh ấy có thể biết liệu đó có phải là một vị trí tốt hay không?

 

Nhưng vào ngày ngài cầu hôn tôi, ngài ấy đã nói với tôi, "Nếu lấy ta, lần sau ta sẽ cho Asha xem pháo hoa từ vị trí đẹp nhất." Anh ấy có biết tôi đã rất ngạc nhiên như thế nào không?

 

"Asha, ta nghĩ là sắp bắt đầu rồi."

 

"Ồ? Ngài nói đúng. Mọi người đã trở nên yên lặng hơn. "

 

Bùm-!

 

Biu-bùm!

 

Pháo hoa mà tôi nhìn thấy ngày hôm đó là thứ mà tôi không bao giờ có thể quên được.

 

Vô số pháo hoa trên bầu trời.

 

Tiếng nổ làm tôi đau cả tai.

 

Bầu trời đêm đen kịt tràn ngập màu trắng, trước khi trải ra những màu sắc khác nhau, thật đẹp.

 

"Wow... Đẹp quá."

 

Tôi mải mê xem pháo hoa đến nỗi quên giải thích về vẻ đẹp của tràn pháo hoa cho Hadel nghe.

 

Sau đó, đột nhiên tôi nhớ ra điều đó, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một Hadel đang mỉm cười rạng rỡ, người đang nhìn lên bầu trời với đôi mắt không thể nhìn thấy.

 

"Vì Asha hạnh phúc, ta cũng rất vui."

 

"Xin lỗi! Tôi đã nói với người tôi sẽ miêu tả pháo hoa cho người vậy mà tôi quên. Tôi đúng là một đứa ngốc nghếch mà!"

 

Không sao đâu. Chúng ta có thể đến một lần nữa mà, Asha.”

 

"Nhưng…"

 

"Vậy thì Asha, ta có thể yêu cầu một việc thay thế được không?"

 

"Tất nhiên! Ngài cứ nói ra đi."

 

"Vậy thì…"

 

Hadel do dự một lúc. Mở và đóng miệng nhiều lần, má anh ấy đỏ lên trước khi anh ấy  nói.

 

“Chúng ta… có thể trở thành bạn của nhau không, Asha?”

 

“Hả? Như vậy không phải quá tuyệt vời sao?


"... Vâng."


Đã đúng một năm kể từ hôm đó.

 

“Ah… ngài nói đúng. Wow, trí nhớ của ngài Lahadelt thật tốt! ”

 

"Vì vậy, Asha có thể… đặ... t?"

 

Biu-biu-bùm-!

 

"Huh? Gì? Nói lại lần nữa!"

 

“… một biệt danh. Asha có thể gọi ta bằng một biệt danh nào đó được không? ”

 

Nói xong, Hadel giấu mặt như thể anh ấy đang rất xấu hổ.

 

"Được rồi!"

 

Tai anh ấy đỏ như rỉ máu, gần như có khói đang bốc lên từ trên đầu.

 

Tôi cũng thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt.

 

“Tất nhiên rồi. Tất nhiên tôi có thể làm điều gì đó…! Nên đặt biệt danh của ngài là gì nhỉ, Lahadelt? ”

 

“… Ta không có.”

 

“Huh? Ngài không có biệt danh sao? ”

 

"Ta không. Vì chưa từng có ai tặng cho ta một cái biệt danh cả... "

 

“Tôi hiểu rồi… vậy tôi có thể đặt cho ngài một cái được không?”

 

Ừm, đương nhiên là được rồi! Ta thực sự rất hạnh phúc nếu Asha là người đặt biệt danh cho ta đấy! ”

 

“Ừm… được rồi, vậy thì... hừm… À, là Hadel! Biệt danh của ngài là Hadel! ”

 

Tôi đã không suy nghĩ nhiều về nó và chọn nó đơn giản vì nó có vẻ đẹp riêng của chính mình. Điều này chỉ có thể xảy ra vì tôi không biết rằng hồi đó, mọi người thường không đặt biệt hiệu bằng cách sử dụng chữ đệm trong tên của họ. 

 

Nếu tôi biết rằng anh ấy đã cân nhắc, chờ đợi và chuẩn bị kỹ càng trong một năm để nói những lời này, tôi sẽ suy nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định đặt một biệt danh.

 

"Hadel… Hadel."

 

Hadel lặp lại biệt danh của mình nhiều lần, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

 

“Cảm ơn, Asha! Ta rất thích nó!

 

Nụ cười của anh ấy rạng rỡ đến nỗi tôi có thể nhìn thấy hàm răng của anh ấy, và đôi mắt của anh ấy cong lên như vầng trăng, rất đẹp.

 

Ngay cả mái tóc đen của anh ấy cũng sáng lên từ ánh sáng của pháo hoa.

 

Tôi không bao giờ có thể quên anh ấy trông như thế nào vào ngày hôm đó.

 

Chỉ nghĩ đến điều đó lúc này thôi cũng khiến trái tim tôi trào dâng lên vì hạnh phúc. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel.

 

* * *

 

Mm... em xin lỗi, Hadel…”

 

Mắt tôi chợt mở ra.

 

Đầu tôi như có sương mù.

 

Xung quanh tôi giờ đã trở nên tối tăm.

 

Người bảo vệ đuổi tôi ra trước đó đang ngủ gật khi dựa vào cổng.

 

Chà, sau khi hành động như một người bảo vệ có trách nhiệm, giờ anh ta đang ngủ. Anh ta đùa tôi à?

 

Ồ. Dù sao, mình chắc hẳn đã rất mệt mỏi. Mình không thể tin được là mình đã ngủ quên ”.

 

Tôi lại mơ về quá khứ.

 

Có thể đó là một tác dụng phụ của việc nhớ lại những kỷ niệm đáng giá trong mười năm, nhưng mỗi khi tôi nằm mơ, tôi lại mơ thấy quá khứ, thật đau đớn.

 

“Có ích gì nếu chỉ có ký ức quay trở lại? Tất cả những gì đến từ nó là em lại càng muốn gặp lại anh nhiều hơn… ”

 

Haa.

 

Những tiếng thở dài bật ra trong vô thức.

 

Tôi phải làm gì để vào cung điện?

 

Hiện tại, chỉ cần tôi gặp bố mẹ, bằng cách nào đó tôi sẽ có thể vào cung điện.

 

“Nhưng làm sao vẫn chưa có ai đi ra? Trời đã về đêm mất rồi”.

 

Tôi nên làm gì?

 

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đi ra trong khi tôi đang ngủ và không nhìn thấy tôi?

 

Đó là lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ.

 

“Eru! Em nghĩ mình cần phải tập trung nhiều hơn nữa ”.

 

“Hãy tập trung nào em gái. Anh không nhớ hôm qua em đã đánh anh như thế nào sao? ”

 

Trước mắt tôi, tôi thấy một cô gái và một chàng trai đang tranh cãi khi đi về phía tôi.

 

Tôi đã rất sốc, tôi phải cố gắng làm dịu trái tim đang đập thình thịch của mình khi đứng dậy.

 

Vì nơi họ đến là một và duy nhất, Tử tước de Ach.

 

Không, còn có một lý do quan trọng hơn.

 

Dù đã mười năm trôi qua.

 

Mặc dù họ đã lớn.

 

Làm thế nào tôi không thể nhận ra họ chứ?

 

“… Ercian!”