35
0
750 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

Chương 3: Khổ Sở Che Giấu Tâm Tư


Chàng trai kia, chính là Thích Thậm Di, đáp lại Mai Thiên Diệp bằng một nụ cười tỏa nắng khiến hai huynh muội Mai Đan Chi và Mai Diễm Hương đứng cạnh đó lại càng cảm thấy xao xuyến bồi hồi. Mai Thiên Diệp chạy lại gần Thích Thậm Di, hớn hở giới thiệu:

 

- Thậm Di huynh, đây là nhị đệ và tam muội của ta. Này, Nhiếp Hạ, Diễm Liên, đây là Thích Thậm Di, đại sư huynh trong học đường của ta. Huynh ấy học rất giỏi. Năm nay, sư phụ của ta nói, huynh ấy có khả năng sẽ được đề tên trên bảng vàng đấy!

 

Mai Đan Chi len lén đưa mắt liếc nhìn Thích Thậm Di, bắt gặp chàng ta cũng đang đưa mắt nhìn trộm Mai Diễm Hương. Trông thấy dáng vẻ của đôi nam nữ kia ngượng ngùng dời ánh nhìn đi nơi khác mà trong lòng Mai Đan Chi chua xót không thôi. Có lẽ trong ánh mắt của Thích Thậm Di, và cả trong trái tim của chàng ấy, đều không có chỗ cho một nam nhân, dù Mai Đan Chi đang đứng ngay sát bên cạnh Mai Diễm Hương. Ngược lại với tâm trạng bi thương của Mai Đan Chi, lúc này Mai Thiên Diệp vẫn hồn nhiên không biết có sự ám muội vừa lướt qua giữa muội muội và sư huynh của mình, tiếp tục nói:

 

- Thậm Di, có phải sư phụ bảo huynh đến tìm đệ không, hay là huynh muốn đến để cùng đệ lên kinh thành cho có bạn?

 

- Cả hai. Ta đến tìm đệ, vừa là theo lệnh của thầy, vừa muốn tìm bạn đồng hành.

 

Thích Thậm Di chấn chỉnh lại tinh thần, đưa tay vào hành lý, lấy ra mấy quyển sách đưa cho Mai Thiên Diệp, ân cần cất tiếng:

 

- Đây là mấy quyển ôn tập do sư phụ vừa soạn ra, cả học đường ai cũng có một bộ, chỉ có đệ xin về sớm nên chưa kịp nhận. Vì vậy, sư phụ bảo ta mang chúng đến cho đệ xem qua. Nhân tiện, ta cũng muốn mời đệ cùng đồng hành trên đường đến kinh thành, có được không?

 

Mai Thiên Diệp mừng rỡ cầm lấy bộ sách, gật đầu lia lịa:

 

- Được chứ! Được chứ! Nhưng đệ vẫn chưa đi ngay đâu. Còn đến hai tháng nữa kì thi mới diễn ra, nên đệ dự định sẽ ở lại nhà một tháng để hầu hạ cha mẹ, tháng sau mới lên đường. Như thế có chậm trễ hành trình của huynh không?

 

Thích Thậm Di mỉm cười. Vốn là chàng muốn đi sớm lên kinh thành để có thêm thời gian ổn định trước khi tham gia thi cử. Nhưng bây giờ Thích Thậm Di cảm thấy nếu nán lại nơi này một tháng cũng là một ý hay. Thế là Thích Thậm Di lắc đầu, tươi cười đáp lời:

 

- Không sao. Ta sẽ ở lại chờ đệ cùng đi. Chỉ là, ta vừa mới đến đây, vẫn chưa tìm được chỗ tá túc, đệ có thể giúp ta thuê một chỗ ở trọ yên tĩnh có được không?

 

Mai Thiên Diệp không cần nghĩ ngợi lâu, quả quyết cất giọng:

 

- Cần gì phải tìm chỗ trọ cho phiền phức? Nhà của đệ vẫn còn vài phòng trống, vừa thoáng mát vừa yên tĩnh, rất thích hợp để huynh ôn bài. Hơn nữa, đệ cũng cần được huynh chỉ giáo nhiều hơn.

 

Thích Thậm Di mím môi, trong bụng mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn thoáng e ngại. Chàng nhìn qua hai cô gái, dè dặt hỏi:

 

- Nhưng… như vậy liệu có ảnh hưởng gì đến… nữ quyến trong nhà của đệ không?

 

Mai Thiên Diệp khựng lại. Ngẫm nghĩ kỹ thì thấy đúng là không ổn lắm thật. Tiểu muội Mai Diễm Hương của chàng đang ở tuổi cập kê, lúc này mà để một chàng trai lạ đến ở chung nhà thì rất dễ bị dư luận đàm tiếu. Mai Đan Chi kéo nhẹ tay áo của đại ca, nhỏ giọng nhắc nhở:

 

- Đại ca, nhà của Mai viên ngoại ở bên cạnh nhà ta vừa dọn đi không lâu. Mai viên ngoại cũng có ý muốn tìm người để cho thuê trọ. Đại ca có thể hỏi thử xem sao.