Chương 4: Con rắn trắng (1)
Tiếng kèn đám ma réo rắt vang vọng từ phía xa nghe não nề vô cùng. Hân đứng ở ngoài hiên ngó về phía nhà ông Hưng, trời đã tối xẩm mà mẹ nó vẫn chưa về. Mới lúc chiều nó còn nghe mấy người hàng xóm đi điếu tang xong bảo nhà ông Hưng phen này nguy rồi, dường như là bị trùng tang. Hân chưa biết trùng tang là như nào, song nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của họ nó chỉ thấy lo cho mẹ mình hơn. Vì bà Thuỷ rành rọt các loại dược liệu nên mỗi khi có người qua đời trong xã cần khâm liệm, bà Thuỷ vẫn thường được mời đến để ướp thảo dược cho bớt mùi tử khí. Lần này cũng vậy, anh Hoàng có vẻ đã đến mời bà từ sớm. Hân cứ đi đi lại lại trên hiên trước cho tới khi có một dì hàng xóm đi ngang tấp vô cổng râm bụt nói với vào với nó:
“Hân ơi mẹ mày nhắn mày ngủ trước đi, bả còn làm nhiều việc bên nhà ông Hưng lắm.” Nói đoạn, dì ấy cũng đi thẳng luôn chứ không đứng lại tán chuyện gì, có lẽ là vội về cơm nước cho gia đình.
Hân nghe vậy bèn tặc lưỡi, cũng đành quay vào nhà để dọn giường chiếu mà ngủ. Nó nằm trên giường cứ trằn trọc mãi khi nhớ đến khoảnh khắc thấy dì Mân đau lòng như thế. Như thể nỗi buồn của dì đã truyền sang cho nó, làm lòng nó sầu rười rượi. Ngoài kia trăng đổ mật xuống hàng hiên, bên bờ rào gió rít luồn qua mấy cây ổi làm chúng lung lay qua lại. Hân toan nhắm mắt tự ru mình vào giấc ngủ, chợt nó cảm tưởng như có ai đó đang nhìn mình đăm đăm. Cái nhìn không khó chịu, nhưng khiến nó nhột nhạt. Hân ngồi dậy hất tấm chăn mỏng ra rồi quan sát xung quanh hòng tìm kiếm xem có người nào ở gần không. Ánh mắt Hân lia trên hàng rào, phía bên kia những đoá râm bụt nở rộ, Hân bắt được một cặp mắt vàng lấp loáng trên cành ổi.
Một con rắn.
Con rắn trắng nổi bật trong màn đêm, vảy của nó loang loáng phản chiếu màu trăng ngọt. Nó ngóc đầu và nhìn Hân. Đúng, Hân không nhầm, nó đang nhìn Hân chăm chú vô cùng. Cái đầu rắn chợt lắc lư qua lại, rồi con rắn trắng nghiêng qua một bên trườn khỏi cành cây đang treo mình. Nó quấn thân dài lên chạc cây khác, ngó về một hướng rồi lại quay sang nhìn Hân.
Khoảnh khắc ấy khiến cô rùng mình. Gai ốc nổi trên cánh tay Hân, con rắn trắng như có nhân tính. Tựa thể nó đang ra hiệu cho Hân làm gì đó, đi đâu đó. Xã Phong Vị có hồ, nên xuất hiện rắn rết khá nhiều. Nhưng Hân chưa từng thấy rắn trắng, nhất là con rắn có lớp vảy trắng và đôi mắt vàng đầy nhân tính hoá. Lòng dấy lên nỗi sợ nhưng Hân cũng không cưỡng lại nỗi tò mò cuộn trào, như cơn sóng dữ, trí tò mò đàn áp sự hồi hộp và lo lắng trong nó. Hân tuột xuống giường đi mở cửa sau, ra ngoài vườn để kiểm tra.
Con rắn đã biến mất.
Hân thề rằng mình chỉ rời mắt khỏi con rắn chưa đầy hai phút, căn nhà của mẹ con nó có to mấy cho cam. Nhưng con rắn đã trườn đi mất. Hân rón rén nhặt khúc củi khô và tới gần hàng rào để xem liệu con rắn có trườn qua phần đất nhà mình không, Hân chỉ muốn đuổi nó đi thôi. Hân ngó sang hàng rào và thấy con rắn đã trườn khỏi gốc ổi một quãng xa, nhưng nó không bỏ đi hẳn mà cuộn tròn ngóc đầu nhìn về phía Hân như chờ đợi.
Nó chờ đợi mình đi theo sao? Hân mím môi, trong đầu rối như tơ vò. Chuyện kỳ quái đang xảy ra khiến thần trí Hân không còn minh mẫn để suy xét nữa, Hân nắm khúc củi khô trong tay, trèo qua hàng rào râm bụt để tiến đến gần con rắn trắng. Nó thấy Hân bước về phía mình thì lại trườn đi, Hân ngừng lại quan sát, con rắn chỉ trườn thêm một quãng dài rồi lại ngỏng đầu nhìn về phía Hân.
“Ôi trời! Nó muốn mình đi theo thật!” Hân kinh ngạc khi thấy hành động ấy của con rắn trắng. Quá sức kỳ lạ, sao lại có thể xảy ra chuyện kỳ quái như thế này!
Song Hân cũng bạo gan đi theo con rắn. Nó cứ trườn một quãng là lại ngừng như kiểm tra xem Hân có ở phía sau không, Hân nhận ra con rắn đang dẫn mình đi về phía hồ Vọng Nguyệt. Có thứ gì ở đó sao? Nó dẫn mình đi đâu? Khó khăn lắm Hân mới đuổi kịp con rắn trắng, đêm ở xã tối mịt mùng, các hộ dân đều đi ngủ sớm nên thứ ánh sáng duy nhất cô có thể bấu víu vào là mặt trăng trên đầu. Hiềm nỗi khi rời nhà Hân không nghĩ đến con rắn trắng lại dẫn dắt mình đi xa đến vậy nên chẳng mang theo đèn pin. Một người một rắn cứ đuổi nhau đi dưới đêm trăng trông thật kỳ quái, Hân hồi hộp bước ngày một nhanh hơn, không rõ điều gì sẽ chờ mình phía trước.
Bất chợt, con rắn biến mất!
Hân hốt hoảng đôi chút và quay người nhìn xung quanh vì sợ con rắn sẽ phóng bổ tới cắn mình. Sao nó lại có thể biến mất được nhỉ, và nó đã đi đâu? Ngổn ngang câu hỏi trong đầu song Hân luôn mở trừng mắt để quan sát, Hân đứng ở đó hồi lâu nhưng chẳng thấy có biến chuyển gì. Hân bối rối không rõ tại sao mình lại đi theo con rắn rồi đứng đực nơi đây làm gì, song cái cách con rắn trắng dẫn dụ khiến Hân băn khoăn mãi. Cuối cùng, như để thoả trí tò mò, Hân quyết định đi theo hướng đã thấy con rắn trườn tới lần cuối cùng.
Đường đi chằng chịt cỏ dại và cây cối um tùm, những chuối, ổi, và mấy loại cây Hân chẳng biết tên. Chúng cứ mọc lên như thế bao năm, cũng chẳng mấy ai quan tâm khai quang làm gì. Hân len lỏi qua đám cỏ dại và thấy mặt hồ Vọng Nguyệt loang loáng phản chiếu ánh trăng đằng xa. Nó tiến tới gần, bỗng dưới chân đạp lên thứ gì đấy có độ đàn hồi như cao su. Hân cúi xuống nhờ ánh trăng soi để tìm kiếm, đó là một chiếc giày trẻ em màu hồng. Nó nhặt lên quan sát, trông chiếc giày đơn lẻ này vẫn còn mới và dính đầy bùn đất. Hân lại đi tìm xung quanh, đôi giày có vẻ thuộc về một đứa bé nhỏ xíu, chân lọt thỏm trong lòng bàn tay nó.
Chẳng mấy chốc, Hân nghe thấy có tiếng trẻ con khóc rưng rức ở gần. Hân gọi lớn mấy lần “Ơi…!” để đứa nhỏ phản ứng lại. Thanh âm khóc lóc ngày một to hơn, Hân vội vã chạy theo hướng phát ra tiếng khóc đó. Phía sau bụi chuối lớn, Hân thấy ai dó bỏ lại cái làn nhựa cũ bạc màu. Giọng trẻ con khóc phát ra từ đó, Hân tới gần kiểm tra.
“Ối!!”
Hân hét toáng lên khi thấy trong bụi chuối bỗng túa ra lúc nhúc những rắn là rắn. Lũ rắn nhỏ tí bằng cỡ hai ngón tay khép chặt trườn trên đất khiến Hân nhảy cẫng lên, chúng uốn éo tránh né Hân và tuồn xuống mặt nước hồ. Hân hoảng hồn đến thót tim, nó tưởng chừng mình suýt chết đứng khi thấy cả một ổ rắn như thế. Rồi chợt vào đúng lúc Hân vừa định thần, nó lại thấy con rắn trắng.
Nó cuộn mình trên chiếc làn nhựa cũ, ngóc đầu nhìn cô bằng cặp mắt vàng khè đầy nhân tính. Sau rốt nó trườn khỏi chiếc làn, biến mất vào đám cỏ dại sau bụi chuối lớn. Hân rùng mình khi thấy con rắn, song tiếng khóc váng của đứa trẻ đã kéo Hân hoàn hồn. Hân vội vã kéo chiếc làn nhựa ra khỏi bụi chuối rồi ôm chặt nó vào lòng mà bỏ chạy. Ở bên trong là một đứa trẻ nằm cuộn người khóc đến đỏ mặt, có lẽ vì đói.
“Sữa à… sữa!”
Hân bối rối tìm cách dỗ đứa bé nín khóc. Khi đã cách hồ Vọng Nguyệt một quãng xa, Hân lôi đứa nhỏ ra khỏi làn. Một bên chân của nó vẫn còn mang chiếc giày màu hồng, vốn là một đôi với chiếc Hân tìm thấy trước đó. Hân ôm đứa nhỏ vào lòng, đôi bàn tay bé xíu lập tức bấu chặt lấy áo Hân, cái miệng nhỏ chu ra mấp máy đủ khiến Hân hiểu nó đang rất đói. Hân ẵm theo con bé chạy về phía nhà của anh Hải, mới về đây mấy ngày đã chộn rộn giúp mẹ sắc thuốc, hái thuốc nên Hân chỉ nhớ mỗi nhà anh Hải là có trẻ con. Hân nhớ con gái anh ta cũng mới độ ba, bốn tuổi, hẵng là vẫn còn bú sữa.
Đang chạy vội giữa đường tối vắng vẻ, Hân nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình. Nó dừng lại nhìn quanh quất song lại chẳng thấy có người nào ở gần, khi Hân chạy thêm được vài bước, nó lại nghe có thanh âm gọi tên, lần này ở gần hơn. Nhưng vẫn chẳng thấy ai! Hân rùng mình vì sợ, nó chợt nhớ thủa nhỏ người lớn thường dạy nếu đi đường buổi đêm khuya khoắt một mình mà nghe có người gọi tên thì không được phép đáp lại! Hân run đến mức đầu gối va vào nhau, khi nãy có có đáp lại chưa nhỉ?
Đứa bé lại khóc, giọng khóc chói tai như tiếng mèo kêu. Hân bối rối đứng dỗ mà chẳng biết phải làm sao cho con bé ngừng la khóc. Hốt nhiên có đôi tay chợt nhấc bổng lấy đứa nhỏ khỏi nó, Hân giật mình theo phản xạ toan chụp lại con nhóc thì thấy người vừa xuất hiện và đang ôm dỗ em bé là dì Mân. Kì lạ, trông dì ấy tỉnh táo như người bình thường vậy. Cái nét điên loạn đã biến mất hẳn, nơi đáy mắt chất chứa nỗi bi thương và đồng cảm với đứa bé. Chẳng mấy chốc, bé con đã thiếp ngủ lại dù cho cái miệng nhỏ xinh vẫn đang mút tay chùn chụt cho đỡ đói.
“Dì… dì Mân…” Hân lắp bắp.