bởi Kỳ Kỳ

19
6
3844 chữ

Cỡ chữ

Màu nền

I


“Làm ơn… xin hãy giúp tôi…”

“Giúp tôi với… Tôi xin cô đấy…”

“Tôi biết cô có thể nghe thấy tôi… Hãy giúp tôi…”

Những tiếng nài nỉ cứ vang lên bên trong căn hộ nhỏ. Tôi kéo tấm chăn mỏng lên quá đầu và quay mặt vào tường. Thế mà vẫn không làm cho tiếng kia ngừng lại.

“Hãy giúp tôi với… Xin cô…”

Đã không biết là lần thứ bao nhiêu tôi bị quấy rầy trong giấc ngủ, trong bữa ăn, kể cả khi đi tắm như vậy rồi. Tôi đã học cách lờ những tiếng nói ấy đi, nhưng chúng cứ đến tìm. Tất cả là nhờ dòng máu của tôi.

Tôi có một loại năng lực đặc biệt, đó là nhìn thấy được những linh hồn. Khi mà ai đó đã nhìn vào được thế giới cõi âm thì cơ bản các linh hồn cũng sẽ thấy lại được người đó. Những linh hồn bị mắc kẹt ở trần thế này cứ thế lao đến tìm tôi, van xin tôi giúp họ có được một cơ hội thực hiện nguyện vọng còn dang dở trước khi lìa đời. Nếu họ gặp được mẹ tôi thì ắt hẳn bây giờ đã được siêu thoát.

Nhưng tôi không phải là mẹ. Từ tấm bé, tôi đã được thấy mẹ mình “hoá” thành người khác. Các linh hồn đến tìm, bà nhận lời giúp họ; thế rồi trong một khoảng thời gian ngắn, tuỳ vào nguyện vọng cuối cùng của linh hồn kia, mẹ tôi sẽ hoá thành họ cho đến khi họ hoàn thành tâm nguyện. Mẹ nói rằng đấy là một loại quyền năng được truyền lại cho dòng dõi của các pháp sư cổ xưa, tổ tiên nhà ngoại của tôi. Có một danh xưng chỉ những người như mẹ, họ gọi bà là người hoá thân linh hồn, hay vắn tắt là người hoá thân.

Nghe như một loại nghề nghiệp, nhưng tôi chẳng hứng thú. Nó khiến bố bỏ hai mẹ con tôi, khiến mẹ bị người đời gọi là bà điên hoặc phù thuỷ. Tệ hơn nữa là, nó khiến tôi không còn mẹ thật sự nữa. Mẹ đã hóa thân thành biết bao nhiêu người, là anh là chị, là ông bà, là cha mẹ… của vô số người khác, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ là mẹ của riêng tôi. Trong những ngày tháng ngắn ngủi khi các linh hồn không đến quấy rầy, bà chỉ là một người phụ nữ ốm yếu, kiệt quệ sau khi giúp ai đó siêu thoát. Tôi không thích cảm giác phải chia sẻ mẹ mình. Bà là người thân duy nhất tôi có bên cạnh kia mà.

Lớn lên, bà muốn giúp tôi trở thành một người hoá thân để nối nghiệp. Tôi thẳng thừng từ chối. Tôi đã phải chia sẻ mẹ mình với bao linh hồn khác, họ đừng hòng chiếm được cơ thể của tôi nữa. Sau một trận cãi cọ, tôi bỏ lên thành phố kiếm sống một mình.

Tuy đã rời khỏi căn nhà đó, song các linh hồn vẫn không tha cho tôi. Họ luôn đến làm phiền tôi, ngay cả khi tôi cố lờ họ đi như thể mình không hay biết đến sự tồn tại của họ. Kẻ thì muốn mượn cơ thể tôi để đi đánh ghen, người thì muốn thử cảm giác trúng số một lần trước khi tan biến… Những yêu cầu hết sức kỳ quái làm tôi đau hết cả đầu. Tôi đã phải chuyển chỗ trọ rất nhiều lần để tránh gặp các hồn ma vất vưởng đó.

Tôi mới dọn đến căn hộ này vài ngày trước. Ban đầu, mọi chuyện rất suôn sẻ, chẳng có ma nào đến tìm tôi theo đúng nghĩa đen. Thế rồi tình cờ tôi bước vào thang máy cùng một gia đình nọ. Người bố ôm đứa con đang ngủ say trên vai và người mẹ thì vuốt ve mái tóc nó. Bất chợt, tôi lên tiếng:

“Đứa trẻ của anh chị kháu khỉnh quá!”

Người bố nghe thế liền gật đầu cảm ơn, sau đó lộ ra một biểu cảm hết sức khó hiểu. Đêm hôm đó, người mẹ đến tìm tôi và nằng nặc đòi tôi giúp thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.

Tôi bực bội tung chăn, xuống giường và bật đèn trong khu vực phòng khách. Hồn ma ngồi trước mặt. Ngoại trừ vẻ yếu ớt, xanh xao ra thì người mẹ trẻ trông khá xinh đẹp. Chắc cũng chỉ hơn tôi vài ba tuổi là cùng. Hồn ma nói:

“Cô thấy được tôi, đúng không? Tôi biết điều đó mà… Tôi chỉ xin cô giúp tôi lần này…”

“Không.” Tôi thẳng thừng đáp. “Tôi không muốn giúp.”

“Cô chưa nghe nguyện vọng của tôi cơ mà…” Trông hồn ma người mẹ có vẻ thất vọng vô cùng. “Tôi đã biết về những người như cô. Cô là một người hoá thân linh hồn.”

“Tôi không phải. Tôi chỉ là một người xui xẻo nhìn thấy được những thứ không nên thấy. Cô đừng đến tìm tôi nữa, tôi chẳng giúp gì được đâu. Nếu cô còn tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ dọn đi nơi khác vào ngày mai.”

Trước sự cứng rắn của tôi, hồn ma biết rằng mình có cố nài nỉ nữa cũng công cốc. Chị ta biến mất.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm để đến công ty. Tôi gặp lại đứa trẻ trong thang máy. Nó đứng một mình, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Hồn ma người mẹ đêm qua đứng cạnh bên, đang chỉnh trang tóc tai và y phục cho con bé dù những việc chị làm thật sự chẳng tác động gì được đến người còn sống. Một lúc sau, người bố đến nắm tay nó dắt đi học. Hồn ma nhìn theo với ánh mắt lưu luyến, đượm buồn. Tôi cố tình lảng đi chỗ khác.

Cảnh đó còn tái diễn nhiều ngày sau nữa. Hồn ma người mẹ cứ đi theo gia đình mình một cách lặng lẽ mà không đến tìm tôi nữa. Có lẽ chị ta đã quyết định trở thành cái bóng như vậy mãi mãi không chịu siêu thoát. Việc cứ đụng mặt gia đình họ hoài khiến tôi có cảm giác bứt rứt trong người. Tôi dự tính sẽ tìm nơi khác để ở sau khi hết tiền cọc tháng đầu tiên.

Chiều hôm đó, tôi bắt gặp đứa bé đi bộ từ ngoài đường về chung cư. Nó thấy tôi thì hớn hở vẫy tay chào.

“Nhà cô ở tầng trên ạ?”

Vốn không muốn dính dáng gì đến gia đình đó, tôi định lờ con bé đi nhưng bất thành. Tôi đáp:

“Đúng vậy. Cháu tên gì?”

“Cháu tên là Hoa.” Con bé dõng dạc nói. “Mẹ cháu đặt cho đấy. Vì lúc sinh ra, cháu tươi như một bông hoa!”

Có ai sinh ra đã cười cơ chứ? Điều mẹ nó nói có lẽ là bịa đặt, nhưng tôi không kể ra lúc này. Tôi bảo nó:

“Cô là Ngân. Mẹ cô bảo tiếng cười cô to như tiếng chuông, nên đặt tên cô như thế.” Tôi nhoẻn miệng cười. Dù gì thì đấy cũng là sự thật. “Sao cháu đi học về một mình vậy?”

Hoa xốc lại ba lô trên vai, lễ phép đáp:

“Trường mẫu giáo của cháu ở ngay bên cạnh. Cháu có thể tự đi bộ về. Không phải sang đường.”

“Ừm… Bố cháu không đón sao?”

“Không ạ. Bố cháu có việc bận. Cháu cũng sắp lên lớp Một rồi, có thể tự đi về được. Lúc nhỏ mẹ hay dẫn cháu đi. Bây giờ mẹ ốm, cháu tự đi một mình.”

Phải thầm khen con bé hoạt bát, ngoan ngoãn quá. Mới tí tuổi đầu đã biết tự lập, ăn nói lại đâu ra đó, lễ phép vô cùng. Nhưng dù an ninh khu vực này chặt chẽ, tôi vẫn không đồng tình việc để trẻ con còn nhỏ như vậy tự đi học. Nhưng vẫn còn một chuyện khác khiến tôi bận tâm hơn.

“Cháu nói mẹ cháu ốm à?”

Hoa gật gật cái đầu bé xíu.

“Mẹ ốm nặng, đang phải chữa bệnh ở một nơi rất xa. Cháu cũng không đến thăm được.”

Không mất quá lâu, tôi đã hiểu ra sự tình. Hẳn con bé không biết việc mẹ mình đã qua đời. Tim tôi nhói lên một chút khi con bé chào cô rồi đi một mạch về phía thang máy. Tôi đề nghị được dẫn nó về nhà. Nó đồng ý với một nụ cười toe toét.

Tối hôm đó, tôi cứ nghĩ vẩn vơ mãi về con bé, về nụ cười như cái tên của nó, và về người mẹ đã chết kia. Đứa nhỏ ngoan như vậy lại phải mất mẹ từ sớm. Nó còn chẳng biết mình đã không còn mẹ cơ. Lẽ nào lời thỉnh cầu của hồn ma người mẹ có liên quan đến đứa con nhỏ ấy? Tôi nghĩ mãi, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Sáng hôm sau, tôi gặp hồn ma ở sảnh. Thật ra là tôi cố tình tìm gặp chị. Tôi không chắc khả năng mình đến đâu, nhưng sau cuộc trò chuyện cùng con bé Hoa, tôi muốn thử một lần.

“Cô thật sự muốn giúp tôi sao?” Hồn ma hỏi. Sau khi bị tôi kiên quyết từ chối thì có vẻ chị chẳng hy vọng gì nữa.

Tôi mời chị lên nhà, vì tôi không muốn hàng xóm thấy tôi nói chuyện một mình như kẻ điên. Nhớ lại ánh mắt người khác dành cho mẹ mình khi biết được năng lực của bà, tôi lại thấy tủi. Chưa bao giờ tôi muốn trở thành người hóa thân như bà. Thế mà hôm nay, khi đưa ra quyết định sử dụng năng lực của mình, tôi lại cảm thấy vô cùng hứng khởi thay vì cố chối bỏ nó.

“Tôi không rõ khả năng của mình đến đâu.” Tôi đáp. “Nhưng tôi sẽ giúp chị.”

“Cảm ơn... Cảm ơn cô nhiều lắm...”

Người mẹ rưng rưng nước mắt. Tôi nói:

“Chị đừng vội cảm ơn. Tôi chưa bao giờ thử làm chuyện này trước đây. Tôi... Tôi không được đào tạo bài bản.”

“Cô chịu giúp là tôi đã biết ơn lắm rồi. Tôi không mong gì hơn nữa ngoài giờ phút được ở bên cạnh con gái...”

Suốt gần một giờ đồng hồ sau đó, tôi lắng nghe hồn ma kể câu chuyện của mình. Chị tên là Nhi, kết hôn với mối tình đầu cũng là bạn học cấp ba của mình. Ít lâu sau đó, họ đón chào đứa con gái đầu lòng, là bé Hoa mà tôi đã biết. Những tưởng cuộc sống êm đềm cứ thế mà trôi, ngờ đâu chị mắc bệnh và không chữa chạy khỏi. Chị qua đời năm ngoái. Hoa chưa biết chuyện vì gia đình sợ nó phải chịu đựng cú sốc quá lớn trong khi tuổi còn nhỏ. Họ nói dối rằng mẹ nó đang đi chữa bệnh ở nơi xa lắm.

“Sớm muộn gì cũng phải cho con bé biết...” Chị Nhi nói. “Thế nên lần này, tôi mong có được những ngày cuối cùng bên nó. Rồi tôi sẽ nói tạm biệt...”

Lời nói của chị chìm trong tiếng nấc. Nếu đã nhận lời giúp đỡ thì chắc chắn tôi sẽ làm hết sức có thể. Tuy vậy, tôi cũng có vài quy tắc riêng của mình. Chẳng hạn như tôi vẫn sẽ có lại cơ thể của mình những lúc Hoa không có ở nhà hoặc ngủ, vì tôi cũng cần nghỉ ngơi và làm việc chứ. Ngoài ra còn một số điều khác như chị không thể làm gì tổn hại cơ thể này, vì suy cho cùng nó vẫn là của tôi; và tôi cũng sẽ không ngủ lại nhà chị. Rất nhanh chóng, chị Nhi đồng ý.

Tôi vẫn còn vài thứ cần dặn dò.

“Khi chị nhập vào cơ thể tôi, cơ bản là tôi sẽ hóa thân thành chị, mẹ của bé Hoa. Tôi sẽ mất khả năng điều khiển cơ thể trong lúc chị sử dụng nó. Nhưng tôi vẫn có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Nói đơn giản là sẽ có hai linh hồn trong một cơ thể.”

Chị Nhi gật đầu. Tôi nói tiếp:

“Người khác sẽ thấy chị là chị, không phải tôi. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh. Mắt họ bị lừa rằng họ đang tiếp xúc với chị, nhưng tôi vẫn là tôi. Khi nhìn vào trong gương hay những thứ có thể phản chiếu khác, họ sẽ nhìn thấy gương mặt của chính tôi.”

Hồn ma tỏ vẻ bối rối. Tôi an ủi:

“Không sao. Chỉ cần chị tránh để con bé thấy hình ảnh phản chiếu của mình là được.”

Cuối cùng, tôi và chị Nhi cũng đi đến một giao kèo bí mật. Quả thật tôi có nhiều mối lo, nhưng có một giọng nói nhỏ trong đầu tôi bảo rằng tôi đang làm điều đúng đắn, và rằng tôi nên chấp nhận năng lực của mình thay vì chối bỏ nó. 



*

* *



Cánh cửa căn hộ mở ra sau khi tôi nhấn chuông đến lần thứ ba. Gương mặt con bé Hoa hớn hở mở cửa. Rồi nó cứng đờ. Rồi lại thét lên trong hạnh phúc khi nó ập cả người vào cơ thể tôi.

“Mẹ! Mẹ đã về!”

Nó ôm lấy tôi, hay đúng hơn là ảo ảnh của chị Nhi. Thật lạ lùng khi quan sát hai cánh tay của mình giơ lên, vỗ về chỏm đầu của con bé mà không có sự điều khiển của tôi. Cứ như thể tôi là người xem một bộ phim ở góc nhìn thứ nhất mà chẳng thể tác động điều gì. Miệng tôi mấp máy, nhưng âm thanh phát ra lại là giọng nói của hồn ma ở trong tôi.

“Mẹ về rồi đây! Hoa của mẹ có nhớ mẹ không?”

“Có! Có chứ ạ! Ngày nào con cũng nhớ mẹ!”

Hai mẹ con đứng ôm nhau một lúc, rồi bố con bé từ trong bước ra.

“Ai vậy —”

Sự ngỡ ngàng đến thót tim ập đến. Người đàn ông hoàn toàn bất ngờ khi thấy vợ mình quay trở về, từ cõi chết. Tôi khóc. Hay đúng hơn là chị Nhi khóc. Chị lao đến ôm lấy chồng mình và thì thầm:

“Em đây. Em sẽ giải thích tất cả khi không có mặt Hoa.”

Bữa sáng hôm đó diễn ra trong bất ngờ, mừng rỡ, xúc động và kỳ quặc. Bé Hoa nài nỉ được ở nhà cùng mẹ, mãi cho đến khi chị đồng ý đưa nó đến trường, nó mới vui vẻ đeo ba lô vào.

Người chồng vẫn đợi chị Nhi ở nhà. Chị cố gắng giải thích ngắn gọn nhất có thể về tình hình hiện tại. Đôi lúc, tôi chen vào cuộc nói chuyện khiến cho anh giật bắn người khi nghe một giọng nói hoàn toàn khác từ miệng vợ mình. Tôi còn chỉ cho anh hình ảnh mình trong tấm gương. Lúc đó, anh mới tin chuyện hóa thân này là thật.

Tôi trở về căn hộ của mình, mệt mỏi rũ rượi. Sức sống của tôi như bị hút đi hết, và việc có hai linh hồn trong cùng một cơ thể khiến tôi bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình. Những xúc cảm vui buồn, luyến tiếc, cảm nhận của tôi về mọi thứ xung quanh giờ không chỉ là của mình tôi. Từng dòng suy nghĩ, từng chuyện hồn ma đã trải qua khi còn sống bủa vây lấy tôi, như thể chúng là ký ức của chính tôi vậy. Giờ tôi đã hiểu cảm giác của mẹ mình, một người hoá thân linh hồn.

Mọi chuyện không được giải quyết nhanh chóng như tôi mong đợi. Mấy ngày dài lê thê tiếp theo đó, tôi phải đóng vai người mẹ tuyệt vời của Hoa. Tôi phải nhìn bản thân mình chăm sóc con bé, chăm sóc gia đình vốn không phải của mình, mà tôi lại không ngừng được. Cái cách ảo ảnh của chị Nhi trong cơ thể tôi chải tóc cho con bé, hát cho nó, vỗ về giấc ngủ của nó… tất cả đều thật đẹp, thật ấm áp. Tôi đã chẳng có được điều đó từ mẹ. Khi bằng tuổi con bé, tôi chỉ biết mẹ mình qua dạng hóa thân của ai đó, nhìn mẹ chăm sóc gia đình người khác thay vì chính con gái của mình. Chẳng biết tôi đang tội nghiệp cho Hoa, hay ganh tỵ với những gì nó có nữa.

“Mẹ đừng đi mà.” Nó nắm lấy gấu áo tôi vào một đêm nọ. “Mẹ ngủ lại với con đi.”

Hoa vẫn nghĩ mẹ nó sang phòng bố, nhưng sự thật là tôi về lại căn hộ của mình và chỉ xuất hiện sáng sớm hôm sau để chuẩn bị bữa sáng trước khi con bé dậy. Tôi lúng túng trước lời đề nghị của nó. Chị Nhi ngập ngừng như đang chờ đợi tôi quyết định. Thế rồi, tôi đồng ý.

“Được rồi. Nằm xê ra một chút nào.”

Giọng chị Nhi vang lên, nhưng cũng như chính tôi nói thế. Con bé nhích người xuống chừa chỗ cho tôi. Hơi ấm tỏa ra từ chỗ nó vừa nằm. Cánh tay nhỏ xíu của Hoa vòng qua người, đặt trên bụng tôi. Con bé nói trong tiếng ngáp:

“Sau này mẹ đừng đi nữa nhé.”

Sống mũi tôi cay cay. Ảo ảnh chợt bật khóc nhưng tôi đau đớn như thể đây chính là cảm xúc của mình vậy.

“Sao mẹ lại khóc?”

Con bé Hoa ngước lên. Bàn tay âm ấm của nó lau nước mắt trên gương mặt của người mẹ ảo ảnh. 

“Mẹ chỉ đang rất hạnh phúc thôi.”

Tôi vùi nó vào lòng. Hoặc chị Nhi. Hoặc chính tôi. Thật khó phân biệt được đâu là hành động của chị, đâu là điều tôi chủ đích làm vào lúc này nữa. 

“Mẹ rất muốn ở bên Hoa mãi.” Chị Nhi nói. “Nhưng mẹ sắp phải đi xa rồi…”

“Mẹ lại đi chữa bệnh nữa sao? Bao giờ mẹ hết bệnh?”

Một thoáng lặng im bao phủ căn phòng được chiếu sáng bằng chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt. Rồi, chị Nhi lên tiếng:

“Lần này mẹ sẽ đi đến một nơi xa hơn. Ở đó, mẹ sẽ không còn bệnh tật nữa… Hoa sẽ không gặp mẹ trong một thời gian... Rất dài… Nhưng sau đó… chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

“Khi nào hả mẹ? Sao con không được đến thăm mẹ?”

“Chỗ đó con chưa đến được đâu…”

“Vậy bố thì sao? Bố có đến được không?”

Chị Nhi cố tìm lời lẽ để giải thích cho con bé hiểu. 

“Cả bố và Hoa sẽ đến được đó, vào một ngày trong tương lai… Còn bây giờ thì không. Nhưng mẹ sẽ luôn dõi theo Hoa nhé…”

Con bé nhìn mẹ mình một lúc như thể đã hiểu ra điều gì đó. Nó hỏi tiếp:

“Ai sẽ chăm sóc cho mẹ ở đó? Bố thì có Hoa ở đây. Nhưng còn mẹ? Ai sẽ chơi cùng mẹ?”

“Mẹ có… ừm… có những người bạn khác… Bọn họ là… thiên thần đấy.”

“Thiên thần ư?”

Chị Nhi nghĩ ra đủ thứ để đánh lạc hướng con bé, rằng chị sẽ đến một nơi có rất nhiều thiên thần vây quanh. Họ sẽ chữa bệnh cho chị, và bầu bạn cùng chị đến khi con bé tới. Hoa lắng nghe thật chăm chú, rồi nó chìm vào giấc ngủ với vô vàn suy tư. Tôi cuộn nó lại vào lòng, vỗ về và hôn lên tóc nó.

Nguyện ước cuối cùng của chị Nhi là được đi dã ngoại cùng gia đình một lần cuối, như lời đã hứa với Hoa trước khi chị ngã bệnh. Gia đình họ cắm trại trên một ngọn đồi cách xa thành phố. Hoa hát suốt trên đường đi, còn lăng xăng giúp bố dựng lều, rồi cùng tôi đi hái hoa quả trong rừng nữa. Một ngày yên ả trôi qua giữa thiên nhiên trong lành. Nơi đây quả là tuyệt vời cho ai đó cần dành trọn ngày cuối đời để rồi ra đi trong thanh bình.

Buổi tối, chúng tôi ngồi bên đống lửa ôn lại những chuyện xưa. Đó không phải là chuyện của tôi, nhưng tôi có ký ức và cảm xúc về chúng. Những tràng cười rôm rả hoà tan vào tiếng lách tách của củi cháy. Bên cạnh nơi chúng tôi ở, khu rừng bắt đầu chập chờn ánh đom đóm. Mờ ảo như không có thực. Bằng cách nào đó, tôi nghĩ chúng đang chờ đợi tôi.

Chị Nhi cũng cảm thấy thế. Chị vội quay sang nhìn đứa con gái của mình đang ngủ gà ngủ gật trên vai bố sau một ngày chạy nhảy khắp nơi. Chị khóc. Tôi cũng khóc. 

“Đã đến lúc mẹ phải đi rồi…” 

Chị thầm thì. Người bố một tay ôm con, tay còn lại nắm lấy tay chị. Nhưng ảo ảnh đang tan dần. Tôi có thể thấy hai bàn tay của tôi và của chị đang chồng lên nhau. 

“Mẹ… Mẹ đi đâu…” Hoa ngái ngủ đáp lời.

“Mẹ đến chỗ hôm qua chúng ta đã trò chuyện cùng nhau…”

“Chỗ của các thiên thần á?”

“Ừ…”

Đôi mắt của Hoa khẽ mở. Nó thấy ảo ảnh của mẹ trước mắt đang tan dần ra thành hàng ngàn hàng vạn đốm sáng nho nhỏ, dìu dịu như ánh sáng của đom đóm. Nó kêu lên:

“Mẹ hóa thành đom đóm rồi!” 

“Ừ. Mẹ hóa thành đom đóm, để mỗi khi Hoa thấy những tia sáng thế này, con biết mẹ luôn ở bên con…”

Hoa nhổm dậy. Nó bắt đầu khóc lớn.

“Con biết mẹ đi đâu… Con biết chỗ của các thiên thần là ở đâu…”

Người bố cố dỗ dành, nhưng nó nhoài người ra khỏi vòng tay anh để ôm lấy chị Nhi. Ôm lấy tôi.

“Mẹ sẽ chết. Con biết chết có nghĩa là gì… Con lớn rồi mà!…”

“Mẹ xin lỗi Hoa của mẹ…”

“Ước gì con được đi cùng mẹ…” Hoa nấc lên nghẹn ngào. “Con không giận mẹ đâu… Nhưng con sẽ nhớ mẹ lắm…”

“Mẹ cũng sẽ luôn nhớ về con…”

Chị Nhi cúi xuống ôm con bé và hôn lên trán nó lần cuối. Tôi cảm tưởng như một nửa cơ thể mình rã ra, tan biến đi thành muôn vàn tia sáng mong manh. Trong lúc đó, tôi nghe tiếng chị nói với mình:

“Cảm ơn cô.”